Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Cô Ấy Có Màu Sắ...

2024-11-14 15:34:45

Editor: Lập Lòe

Cung Hành mím môi lại, thanh danh của cô anh ta đang chuyển biến tốt đẹp, vào lúc này mà con gái của Cố Chính Đức xuất hiện làm loạn, khó tránh khỏi sẽ khơi lại một chút những chuyện không dễ nghe năm xưa.

Dù sao, thời điểm khi Cố Chính Đức và cô của anh ta ở bên nhau, ông ta vẫn chưa ly hôn.

Cung Hành nhíu mày, từ trên cao nhìn xuống cô: "Cung Ngôn nói cô là một cô gái thông minh, cô muốn cái gì? Tôi có thể thỏa mãn cô."

Ngay từ lần đầu tiên khi thấy Cố Thu, cho dù cô che mặt, đội mũ, chỉ lộ ra đôi mắt, anh ta cũng có thể nhìn ra cô khác với những cô gái khác, trên người cô có một loại lạnh lùng mà thanh tỉnh đặc thù, đây là người sẽ không bị mê hoặc bởi những thứ phù phiếm.

Bất kể là dỗ ngon dỗ ngọt, hay là những lời hứa hẹn tốt đẹp, cô cũng không để ý, cô chỉ coi trọng những thứ mang tính thực chất.

Người như vậy, đôi khi rất khó xử lý, nhưng nếu đổi một góc độ khác kỳ thật lại rất dễ xử lý, chỉ cần cho cô những thứ mà cô muốn là được.

Cố Thu hơi nhướng mày: "Cung Ngôn?"

Cung Hành nói: "Không sai, tôi tên là Cung Hành, Cung Ngôn là em trai tôi, nếu không phải nể tình cô và em ấy là bạn học, tôi cũng sẽ không nói những điều này với cô, chỉ sợ cô còn không biết, Cung gia là một tồn tại như thế nào, việc nguyện ý cùng cô nói chuyện là đã cho cô một cơ hội."

Cố Thu cười cười: "Thì ra là vậy, khó được anh để mắt đến tôi."

Cung Hành trong lòng cảm thấy yên tâm, ổn rồi.

"Nói đi, cô muốn cái gì."

Cố Thu cúi đầu xuống: "Vậy các người muốn tôi làm gì?"

"Đừng đến đây nữa, quên đi Cố Chính Đức là cha của cô, từ nay về sau, cô cùng Cố Chính Đức sẽ không còn bất cứ quan hệ gì."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Thu cúi đầu chớp chớp mắt, cố gắng ép ra một giọt nước mắt, sau đó ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng mà nhìn Cung Hành: "Vì sao vậy? Ông ấy chính là cha tôi mà!"

Cung Hành nhìn giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, không hiểu sao, trong lòng có chút bực bội, nói: "Cố Chính Đức đã chấp nhận ngồi tù, điều đó có nghĩa là ông ta đã không cần cô nữa. Một người cha vô trách nhiệm như vậy thì giữ làm gì?"

Trong lòng Cố Thu như có một cái búa gõ mạnh một cái.

Ngồi tù?

Có ý gì đây?

Trong lòng cô xuất hiện một cái suy đoán, cả trái tim lạnh buốt, bờ môi run rẩy, nói nhỏ: "Đúng vậy, ông ấy nguyện ý gánh tội thay cho người khác, nhưng lại không nghĩ đến tôi, một đứa con gái của tội phạm giết người, sẽ sống sót khó khăn như thế nào."

"Đúng không, cho nên đừng tìm ông ta nữa, coi như không có người này đi. Tôi có thể cho cô tiền, nhà ở cũng được, coi như bù đắp, hoặc là cô nói xem cô muốn cái gì."

Cố Thu cúi đầu, cười một cách thảm thương: "Tôi muốn gì sao…" Ánh mắt cô chợt sắc bén, hét lên, "Tôi muốn các người, những kẻ đáng ghét, chướng mắt, tự cho mình là đúng này chết đi!"

Cô một cước đạp ra ngoài, Cung Hành không ngờ tới cô lại đột nhiên tấn công, liền bị đạp bay ra ngoài, va mạnh vào tường phía đối diện, sau đó ngã xuống.

Cố Thu xông tới, lại đạp một cước, lần này cứng rắn trúng vào bụng, Cung Hành co người lại như một con tôm.

"Cô…"

Cố Thu vung lên nắm đấm, một quyền nện thẳng vào trên hốc mắt anh ta: "Vì nể mặt Cung Ngôn a, mặt mũi của Cung Ngôn lớn lắm sao? Tôi còn phải mang ơn nữa à?"

Lại một quyền, trúng vào mắt còn lại: "Nguyện ý nói chuyện với tôi là cho tôi cơ hội? Cảm ơn anh đã để mắt đến tôi nhé!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Một cước đá trúng chỗ yếu, Cung Hành thống khổ kêu lên một tiếng, hoàn toàn không còn sức chống trả.

"Các người thật là giỏi đấy! Còn muốn cho tôi tiền, cho tôi nhà ở, con mẹ nó, tôi thiếu chút tiền đấy của các người sao?"

Cố Thu càng đánh càng giận, điên cuồng đánh đấm một trận, "Đồ rác rưởi! Buồn nôn! Không biết xấu hổ! Tự cho là đúng! Đi chết đi!"

Sau khi xả giận xong, cô đứng dậy, một cùi chỏ đánh vào cổ Cung Hành.

Cung Hành mắt trắng dã, hôn mê.

Cố Thu thở dốc vài cái, chống tay lên đầu gối nhìn anh ta, ánh mắt trống rỗng, hai hàng nước mắt không kìm được mà chảy xuống.

Cố Chính Đức! Người cha tốt của cô! Hóa ra chân tướng vụ giết người là như thế này.

Thời điểm ông ấy đi gánh tội thay người khác, ông ấy có nghĩ đến cô không? Có nghĩ đến việc cô là con của một kẻ giết người, tương lai học hành, ra ngoài làm việc sẽ gặp bao nhiêu trở ngại không? Có nghĩ đến việc cô đi theo Trần Nhã Lan, liệu Trần Nhã Lan có đối xử tốt với cô không?

Ông ấy gánh tội thay cho ai? Chắc hẳn là cho nữ nhân tên Cung Ôn Như kia hoặc là người có liên quan đến bà ta đi!

Thật sự là một tình thánh a!

Cô cúi đầu xuống, vừa khóc vừa cười, cảm thấy bản thân mình trước đây còn nhớ nhung cùng hy vọng vào ông ta quả thực là ngu ngốc! Nực cười vô cùng!

Cô khóc đủ rồi, nhắm mắt lại, hít mũi một cái, dùng tay áo lau nước mắt, kéo một chân của Cung Hành lên, định kéo vào trong phòng, giấu tạm đi, ít nhất là giấu đến chín giờ sáng.

Nhưng cô bất ngờ nhìn thấy phía cuối hành lang có một bóng dáng cao lớn, không biết đã đứng đó từ bao giờ, lại còn nhìn được bao lâu rồi.

Cố Thu toàn thân phát lạnh, cứng đờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế

Số ký tự: 0