Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Mưa Đen Giáng T...
2024-11-14 15:34:45
Editor: Lập Lòe
Cũng có người nói ngay: "Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, chẳng phải chỉ nói là 'có xác xuất nhất định' thôi sao? Vẫn còn có khả năng thể chất sẽ được tăng cường mà!"
Lời này khiến mọi người bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn như cũ không dám lại gần những người bị mưa rơi trúng.
Những người đã bị mưa rơi trúng thì mặt mày trắng bệch, cơ thể gần như run rẩy, hoảng loạn muốn chạy về phòng để tắm.
Nhưng có người đem bọn họ chặn lại: "Tôi đề nghị nên nhốt riêng những người đã bị mưa rơi trúng, lỡ họ biến thành zombie thì sao?"
"Con mẹ nó, cút ngay, ông đây muốn đi tắm rửa!"
"Chờ ông tắm rửa xong, còn có ai biết được ông đã từng bị mưa rơi trúng, chẳng phải là ông sẽ lừa được mọi người sao!"
"Mấy người các ngươi sống gần đây đúng không, về nhà mà tắm đi, chạy vào khách sạn làm gì? Lỡ mà biến thành zombie ở đây thì sao?"
Đại sảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Cố Thu đứng một bên lạnh nhạt quan sát.
Có vài người bị mưa rơi trúng, thừa dịp hỗn loạn đã nhanh chóng lau đi mưa đen, giả bộ như không có chuyện gì lặng lẽ bước lên lầu. Có người đã lén lút chùi mưa đen trên tay lên người khác, có người bắt đầu trộm đồ của những người xung quanh, có người đổ xô vào nhà hàng, cố gắng vơ vét thức ăn.
Lúc này mới chỉ bắt đầu thôi mà đã loạn như thế rồi, thật đúng là nhân sinh muôn màu muôn vẻ.
Không biết bên phía Cố Chính Đức thì sao nhỉ?
...
Trong ngục giam, Cung Ôn Như mang theo con gái mình, ngồi đối diện với Cố Chính Đức qua cửa sổ thăm tù.
Cố Chính Đức mặc bộ đồ dành cho tù nhân, tóc cạo thành đầu đinh, ở tuổi hơn bốn mươi, trên khuôn mặt đã có dấu vết của thời gian, nhưng điều này không làm tổn hại đến dung mạo xuất sắc của ông ta, ngược lại còn tăng thêm phần chững chạc nam tính của người đàn ông trưởng thành.
Nếu không phải nhờ gương mặt này, thì năm đó, khi vừa mất chồng, xuất thân danh môn như Cung Ôn Như cũng chưa chắc đã để mắt tới ông ta.
Lúc này nhìn xem gương mặt này, Cung Ôn Như cảm thấy an ủi phần nào, ít nhất thì Cố Chính Đức bề ngoài rất đẹp trai, cái này thể hiện bà ta có ánh mắt không tệ lắm.
Lưu luyến si mê một người đàn ông đẹp trai thì gọi là thủy chung.
Nhưng đau khổ chờ đợi một nam nhân lôi thôi xấu xí thì lại gọi là tự hạ thấp mình, sẽ có vẻ tự mình làm mất giá trị.
Cung Ôn Như cầm điện thoại, ôn nhu nói: "Anh lại gầy đi rồi, nhưng vẫn anh tuấn mê người như thế."
Cố Chính Đức chăm chú nhìn nữ nhân mà mình yêu mến, thấp giọng nói: "Anh không ốm, ngược lại là em có chút gầy đi, nhưng em vẫn xinh đẹp như vậy."
Cung Tĩnh Hàm ngồi ở một bên nghe những lời này qua ống nghe, nhịn không được khẽ đảo mắt, mỗi lần đều phải nói những lời này, thật sự là không chê dính.
Cố Chính Đức nói: "A Như, ba năm nữa là anh có thể ra tù, em chờ anh nhé."
Cung Ôn Như cúi đầu ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói: "Nếu em không chờ anh, thì mấy năm qua em đang làm gì chứ? Anh là người đàn ông đối tốt với em nhất trên thế giới này, trong lòng em đều hiểu rõ."
Cổ họng Cố Chính Đức chuyển động, trong lòng rạo rực.
Mất đi tự do, ông ta không phải không hối hận, nhưng mỗi lần thăm viếng hàng tháng, nhìn thấy người mình yêu ánh mắt chỉ dành cho mình, nói sẽ chờ đợi và yêu mình, ông ta cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.
Cuộc đời chỉ có một lần, ngắn ngủi vài chục năm, nên làm những gì mình muốn làm nhất, đáng giá làm nhất, dù cho phải trả một cái giá thật lớn.
Cung Ôn Như đối diện ánh mắt nóng bỏng của ông ta, gương mặt ửng đỏ, đẩy đẩy con gái mình: "Hàm Hàm, đến chào chú Cố đi."
Cung Tĩnh Hàm trong lòng tràn đầy không tình nguyện, nhưng bên ngoài lại giả vờ ngoan ngoãn, nói: "Chú Cố, Hàm Hàm lại đến thăm chú rồi, chú ở trong đó phải chiếu cố bản thân thật tốt nhé."
Cố Chính Đức vì một tiếng "chú Cố" này mà cảm thấy vô cùng kích động, thỏa mãn không gì bằng.
Mặc dù cô bé không phải là nữ nhi ruột thịt của mình, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Cố Chính Đức liền yêu ai yêu cả đường đi yêu thích cô bé hoạt bát đáng yêu này, cảm thấy cô bé còn giống con gái của mình hơn cả con ruột.
"Hàm Hàm thật ngoan, chăm sóc mẹ con cho tốt, mẹ con không dễ dàng gì."
Cung Tĩnh Hàm nghĩ thầm, đương nhiên không dễ dàng, cô ta và mẹ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu để quay lại Cung gia, quả thật rất vất vả.
Ở một nơi khác, trong văn phòng của ngục trưởng trại giam, Trang phu nhân ngồi nhàn nhã bên cửa sổ, nhìn lướt qua lão nam nhân đang làm bộ vùi đầu xử lý công văn sau bàn làm việc, rồi bất chợt cười khẩy: “Ông còn ngồi yên được đấy hả? Người phụ nữ tình sâu nghĩa nặng, thiên hạ đệ nhất si tình vừa tới rồi đấy, chậc chậc, đầu năm nay dạng nữ nhân si tình nặng nghĩa như vậy cũng không thấy nhiều, bỏ lỡ một cái là tổn thất a."
“Đầu năm nay dạng nữ nhân si tình nặng nghĩa như vậy cũng không thấy nhiều”, lời này là trong một lần nào đó Võ Kỳ Chính từng nói. Kỳ thực ông ta chỉ thuận miệng nói thôi, kết quả kém chút bị vợ mình đánh cho nổ đầu, về sau câu này bị đem ra châm chọc chính mình không biết bao nhiêu lần.
Võ Kỳ Chính chưa đầy năm mươi, kỳ thực không tính là già, nghe vậy liền lập tức làm mặt lạnh, nghiêm túc nói: "Chuyện kia có liên quan gì đến tôi, chẳng lẽ tôi còn đi quấy rầy bọn họ thăm tù sao?"
Trang phu nhân đóng quyển sách đang cầm trên tay lại, đứng lên: “Sao, là để không quấy rối đôi uyên ương xấu số kia mà ông mới không đi à? Trên thực tế ông muốn đi lắm đúng không!”
Cũng có người nói ngay: "Đừng hoảng sợ, đừng hoảng sợ, chẳng phải chỉ nói là 'có xác xuất nhất định' thôi sao? Vẫn còn có khả năng thể chất sẽ được tăng cường mà!"
Lời này khiến mọi người bình tĩnh lại một chút, nhưng vẫn như cũ không dám lại gần những người bị mưa rơi trúng.
Những người đã bị mưa rơi trúng thì mặt mày trắng bệch, cơ thể gần như run rẩy, hoảng loạn muốn chạy về phòng để tắm.
Nhưng có người đem bọn họ chặn lại: "Tôi đề nghị nên nhốt riêng những người đã bị mưa rơi trúng, lỡ họ biến thành zombie thì sao?"
"Con mẹ nó, cút ngay, ông đây muốn đi tắm rửa!"
"Chờ ông tắm rửa xong, còn có ai biết được ông đã từng bị mưa rơi trúng, chẳng phải là ông sẽ lừa được mọi người sao!"
"Mấy người các ngươi sống gần đây đúng không, về nhà mà tắm đi, chạy vào khách sạn làm gì? Lỡ mà biến thành zombie ở đây thì sao?"
Đại sảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Cố Thu đứng một bên lạnh nhạt quan sát.
Có vài người bị mưa rơi trúng, thừa dịp hỗn loạn đã nhanh chóng lau đi mưa đen, giả bộ như không có chuyện gì lặng lẽ bước lên lầu. Có người đã lén lút chùi mưa đen trên tay lên người khác, có người bắt đầu trộm đồ của những người xung quanh, có người đổ xô vào nhà hàng, cố gắng vơ vét thức ăn.
Lúc này mới chỉ bắt đầu thôi mà đã loạn như thế rồi, thật đúng là nhân sinh muôn màu muôn vẻ.
Không biết bên phía Cố Chính Đức thì sao nhỉ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Trong ngục giam, Cung Ôn Như mang theo con gái mình, ngồi đối diện với Cố Chính Đức qua cửa sổ thăm tù.
Cố Chính Đức mặc bộ đồ dành cho tù nhân, tóc cạo thành đầu đinh, ở tuổi hơn bốn mươi, trên khuôn mặt đã có dấu vết của thời gian, nhưng điều này không làm tổn hại đến dung mạo xuất sắc của ông ta, ngược lại còn tăng thêm phần chững chạc nam tính của người đàn ông trưởng thành.
Nếu không phải nhờ gương mặt này, thì năm đó, khi vừa mất chồng, xuất thân danh môn như Cung Ôn Như cũng chưa chắc đã để mắt tới ông ta.
Lúc này nhìn xem gương mặt này, Cung Ôn Như cảm thấy an ủi phần nào, ít nhất thì Cố Chính Đức bề ngoài rất đẹp trai, cái này thể hiện bà ta có ánh mắt không tệ lắm.
Lưu luyến si mê một người đàn ông đẹp trai thì gọi là thủy chung.
Nhưng đau khổ chờ đợi một nam nhân lôi thôi xấu xí thì lại gọi là tự hạ thấp mình, sẽ có vẻ tự mình làm mất giá trị.
Cung Ôn Như cầm điện thoại, ôn nhu nói: "Anh lại gầy đi rồi, nhưng vẫn anh tuấn mê người như thế."
Cố Chính Đức chăm chú nhìn nữ nhân mà mình yêu mến, thấp giọng nói: "Anh không ốm, ngược lại là em có chút gầy đi, nhưng em vẫn xinh đẹp như vậy."
Cung Tĩnh Hàm ngồi ở một bên nghe những lời này qua ống nghe, nhịn không được khẽ đảo mắt, mỗi lần đều phải nói những lời này, thật sự là không chê dính.
Cố Chính Đức nói: "A Như, ba năm nữa là anh có thể ra tù, em chờ anh nhé."
Cung Ôn Như cúi đầu ngượng ngùng, nhẹ nhàng nói: "Nếu em không chờ anh, thì mấy năm qua em đang làm gì chứ? Anh là người đàn ông đối tốt với em nhất trên thế giới này, trong lòng em đều hiểu rõ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổ họng Cố Chính Đức chuyển động, trong lòng rạo rực.
Mất đi tự do, ông ta không phải không hối hận, nhưng mỗi lần thăm viếng hàng tháng, nhìn thấy người mình yêu ánh mắt chỉ dành cho mình, nói sẽ chờ đợi và yêu mình, ông ta cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.
Cuộc đời chỉ có một lần, ngắn ngủi vài chục năm, nên làm những gì mình muốn làm nhất, đáng giá làm nhất, dù cho phải trả một cái giá thật lớn.
Cung Ôn Như đối diện ánh mắt nóng bỏng của ông ta, gương mặt ửng đỏ, đẩy đẩy con gái mình: "Hàm Hàm, đến chào chú Cố đi."
Cung Tĩnh Hàm trong lòng tràn đầy không tình nguyện, nhưng bên ngoài lại giả vờ ngoan ngoãn, nói: "Chú Cố, Hàm Hàm lại đến thăm chú rồi, chú ở trong đó phải chiếu cố bản thân thật tốt nhé."
Cố Chính Đức vì một tiếng "chú Cố" này mà cảm thấy vô cùng kích động, thỏa mãn không gì bằng.
Mặc dù cô bé không phải là nữ nhi ruột thịt của mình, nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Cố Chính Đức liền yêu ai yêu cả đường đi yêu thích cô bé hoạt bát đáng yêu này, cảm thấy cô bé còn giống con gái của mình hơn cả con ruột.
"Hàm Hàm thật ngoan, chăm sóc mẹ con cho tốt, mẹ con không dễ dàng gì."
Cung Tĩnh Hàm nghĩ thầm, đương nhiên không dễ dàng, cô ta và mẹ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu để quay lại Cung gia, quả thật rất vất vả.
Ở một nơi khác, trong văn phòng của ngục trưởng trại giam, Trang phu nhân ngồi nhàn nhã bên cửa sổ, nhìn lướt qua lão nam nhân đang làm bộ vùi đầu xử lý công văn sau bàn làm việc, rồi bất chợt cười khẩy: “Ông còn ngồi yên được đấy hả? Người phụ nữ tình sâu nghĩa nặng, thiên hạ đệ nhất si tình vừa tới rồi đấy, chậc chậc, đầu năm nay dạng nữ nhân si tình nặng nghĩa như vậy cũng không thấy nhiều, bỏ lỡ một cái là tổn thất a."
“Đầu năm nay dạng nữ nhân si tình nặng nghĩa như vậy cũng không thấy nhiều”, lời này là trong một lần nào đó Võ Kỳ Chính từng nói. Kỳ thực ông ta chỉ thuận miệng nói thôi, kết quả kém chút bị vợ mình đánh cho nổ đầu, về sau câu này bị đem ra châm chọc chính mình không biết bao nhiêu lần.
Võ Kỳ Chính chưa đầy năm mươi, kỳ thực không tính là già, nghe vậy liền lập tức làm mặt lạnh, nghiêm túc nói: "Chuyện kia có liên quan gì đến tôi, chẳng lẽ tôi còn đi quấy rầy bọn họ thăm tù sao?"
Trang phu nhân đóng quyển sách đang cầm trên tay lại, đứng lên: “Sao, là để không quấy rối đôi uyên ương xấu số kia mà ông mới không đi à? Trên thực tế ông muốn đi lắm đúng không!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro