Trồng Rau Trên Sân Thượng Tại Mạt Thế
Mưa Đen Giáng T...
2024-11-14 15:34:45
Editor: Lập Lòe
Võ Kỳ Chính nhức đầu không thôi, ông ta nào có nói sai điều gì!
Ông ta lầm bầm: “Tôi cũng chỉ nói có một lần thôi mà, sao bà cứ ghi hận mãi, nhắc đi nhắc lại.”
“Cũng chỉ nói có một lần sao?” Trang phu nhân cười lạnh, “Lần nào nữ nhân kia tới thăm tù, không nghĩ cách này hay cách khác đều đến cảm ơn ông, tiếp đến ông liền trong một ngày nào đó, ở một dịp nào đó, bỗng nhiên nhắc đến một hai câu, ông quên rồi à? Ông quên rồi nhưng tôi không có quên.”
Võ Kỳ Chính vẻ mặt cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi sẽ không đề cập tới cô ta nữa được không? Bà cần gì phải nhất định đối nghịch với cô ta?”
Câu này quả thực như chọc vào tổ ong vò vẽ, Trang phu nhân tức muốn nổ tung: “Tôi đối nghịch với cô ta? Cô ta là cái thá gì, cô ta xứng sao! Tôi đã nói rằng tôi chướng mắt người phụ nữ kia, nhưng ông lại nhiều lần nhắc tới cô ta muốn làm tôi buồn nôn, rốt cuộc ai đang đối nghịch với ai! Họ Võ kia! Ông đã thưởng thức cô ta như vậy, thì đi mà sống với cô ta a!”
Võ Kỳ Chính bị mắng đến như một con chó già, rụt cổ lại, vẻ mặt khổ sở, không còn dám nói thêm gì.
Trang phu nhân cười nhạo, “Tôi thật không hiểu nổi các người nghĩ cái gì, một bộ làm ra vẻ công bằng công chính làm theo luật pháp, không dung túng bất cứ điều gì, vậy mà cả đám lại nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ với loại chuyện này của Cung Ôn Như, các người có xứng đáng với quốc kỳ, quốc huy sau lưng không?”
Võ Kỳ Chính sắc mặt chìm xuống, một lúc sau nói: “Đó là chuyện của hơn mười năm trước rồi, không có bằng chứng chứng minh là Cung Ôn Như đã giết người, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng đến Cố Chính Đức, gia đình nạn nhân cũng chỉ chứng Cố Chính Đức, hơn nữa Cố Chính Đức cũng tự mình nhận tội, pháp luật chúng tôi chỉ dựa trên bằng chứng để nói chuyện.”
“Nếu thật sự là như vậy, thì ông cụ nhà họ Cung cũng không cần phải hạ mình nhờ vả các người, các người cả đám trong lòng đều hiểu rõ, chẳng qua vì trở ngại mặt mũi mà không muốn tiếp tục điều tra mà thôi, thật sự là kinh tởm!”
Võ Kỳ Chính trầm mặc, Trang phu nhân cũng biết năm đó chồng mình chỉ thuộc hàng hậu bối, chuyện này cũng không có liên quan quá nhiều đến ông ấy, không nói thêm gì nữa, tiếp tục đọc sách, nhưng đọc được vài trang, trong lòng cuối cùng cũng không yên, bất chợt sờ đến trong túi có một tờ giấy, liền lấy ra.
Thông báo mạt thế.
Viết còn rất có mô có dạng, cô bé kia nhìn lạnh lùng như vậy, không nghĩ tới lại tin vào những thứ này.
Võ Kỳ Chính muốn lấy lòng vợ, giả bộ tiện đường đi qua bên cạnh Trang phu nhân, nhìn thấy chữ trên tờ giấy, bỗng nhiên dừng lại: "Sao bà lại có thứ này?"
Trang phu nhân kinh ngạc: “Ông cũng biết cái này?”
Võ Kỳ Chính cầm tờ giấy lên xem kỹ: “Thời gian gần đây, trong nội bộ có kín đáo truyền thông tin này, nhưng không gây nên chú ý.”
“Thế mà lại lan đến trong nội bộ của các người! Từ nơi nào truyền tới vậy?” Trang phu nhân kinh ngạc cực kỳ, những năm qua, các loại tin đồn mạt thế xuất hiện không ngừng, nhưng chẳng phải đều là những chuyện tự lan truyền chơi trên một góc nhỏ của mạng xã hội, người nào tin người đó ngốc, nhưng lần này lại truyền đến mức độ này.
Võ Kỳ Chính lắc đầu: "Nghe nói bắt đầu từ một địa phương nhỏ truyền tới, gây ra sự xáo trộn lòng dân, rất nhanh đã bị phong tỏa, bà có thứ này từ đâu vậy?"
Võ Kỳ Chính còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “lách tách”, một giọt mưa đen rơi xuống trên cửa sổ.
Cả hai người đều ngẩn ra, ngay sau đó Võ Kỳ Chính đem vợ kéo ra, lao tới đóng cửa sổ lại.
Từng giọt, từng giọt mưa rơi xuống, cửa sổ trong nháy mắt bị phủ kín bởi màu đen, một màu đen đặc sệt, những vệt chất lỏng xoắn xuýt, khiến lòng người cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng.
Toàn bộ trại giam rối loạn.
Chín giờ, chính là thời điểm các phạm nhân ra ngoài đi dạo, cơ hồ tất cả phạm nhân đều không ai may mắn thoát khỏi, nhiều cai ngục cũng bị ướt mưa, mặc dù bọn họ ngay lập tức nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, biết được nguy hại của cơn mưa đen này, nhưng thời gian không thể quay ngược trở lại, rất nhanh có người xuất hiện triệu chứng.
Đó là những người vô tình nuốt phải mưa đen, và những người trên cơ thể có vết thương, mưa đen trực tiếp rơi vào trong vết thương của họ.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, da thịt tái xanh, thần trí nhanh chóng mờ mịt, ngã xuống đất co giật, xương cốt lốp cốp phát ra tiếng vang, toàn thân bắt đầu biến dạng, sau đó gào lên một tiếng, bỗng nhiên đứng bật dậy, nhào về phía người gần nhất, cắn một miếng.
Phanh Phanh Phanh!
Tiếng súng vang lên trong trại giam.
Thời gian thăm tù đã kết thúc, Cố Chính Đức vốn đang bị dẫn đi, nhưng vào lúc này, lại mơ hồ nghe được tiếng súng.
Sắc mặt Cố Chính Đức biến đổi, cai ngục tuyệt đối sẽ không nổ súng một cách tùy tiện, đây là xảy ra chuyện rồi!
Ngay sau đó, trại giam thực sự trở nên hỗn loạn, hai cai ngục định đưa Cố Chính Đức đi nhận được mệnh lệnh, cần ngay lập tức tới chi viện. Bọn họ khóa Cố Chính Đức vào ghế, sau đó đem cửa khóa lại rồi chạy đi.
Mà bên phía Cung Ôn Như, cai ngục bảo bà ta phải mau chóng rời khỏi.
"Chính Đức..." Cung Ôn Như hoảng loạn vô cùng.
Võ Kỳ Chính nhức đầu không thôi, ông ta nào có nói sai điều gì!
Ông ta lầm bầm: “Tôi cũng chỉ nói có một lần thôi mà, sao bà cứ ghi hận mãi, nhắc đi nhắc lại.”
“Cũng chỉ nói có một lần sao?” Trang phu nhân cười lạnh, “Lần nào nữ nhân kia tới thăm tù, không nghĩ cách này hay cách khác đều đến cảm ơn ông, tiếp đến ông liền trong một ngày nào đó, ở một dịp nào đó, bỗng nhiên nhắc đến một hai câu, ông quên rồi à? Ông quên rồi nhưng tôi không có quên.”
Võ Kỳ Chính vẻ mặt cầu xin: “Tôi sai rồi, tôi sẽ không đề cập tới cô ta nữa được không? Bà cần gì phải nhất định đối nghịch với cô ta?”
Câu này quả thực như chọc vào tổ ong vò vẽ, Trang phu nhân tức muốn nổ tung: “Tôi đối nghịch với cô ta? Cô ta là cái thá gì, cô ta xứng sao! Tôi đã nói rằng tôi chướng mắt người phụ nữ kia, nhưng ông lại nhiều lần nhắc tới cô ta muốn làm tôi buồn nôn, rốt cuộc ai đang đối nghịch với ai! Họ Võ kia! Ông đã thưởng thức cô ta như vậy, thì đi mà sống với cô ta a!”
Võ Kỳ Chính bị mắng đến như một con chó già, rụt cổ lại, vẻ mặt khổ sở, không còn dám nói thêm gì.
Trang phu nhân cười nhạo, “Tôi thật không hiểu nổi các người nghĩ cái gì, một bộ làm ra vẻ công bằng công chính làm theo luật pháp, không dung túng bất cứ điều gì, vậy mà cả đám lại nhắm một mắt mở một mắt làm ngơ với loại chuyện này của Cung Ôn Như, các người có xứng đáng với quốc kỳ, quốc huy sau lưng không?”
Võ Kỳ Chính sắc mặt chìm xuống, một lúc sau nói: “Đó là chuyện của hơn mười năm trước rồi, không có bằng chứng chứng minh là Cung Ôn Như đã giết người, tất cả chứng cứ đều chỉ hướng đến Cố Chính Đức, gia đình nạn nhân cũng chỉ chứng Cố Chính Đức, hơn nữa Cố Chính Đức cũng tự mình nhận tội, pháp luật chúng tôi chỉ dựa trên bằng chứng để nói chuyện.”
“Nếu thật sự là như vậy, thì ông cụ nhà họ Cung cũng không cần phải hạ mình nhờ vả các người, các người cả đám trong lòng đều hiểu rõ, chẳng qua vì trở ngại mặt mũi mà không muốn tiếp tục điều tra mà thôi, thật sự là kinh tởm!”
Võ Kỳ Chính trầm mặc, Trang phu nhân cũng biết năm đó chồng mình chỉ thuộc hàng hậu bối, chuyện này cũng không có liên quan quá nhiều đến ông ấy, không nói thêm gì nữa, tiếp tục đọc sách, nhưng đọc được vài trang, trong lòng cuối cùng cũng không yên, bất chợt sờ đến trong túi có một tờ giấy, liền lấy ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thông báo mạt thế.
Viết còn rất có mô có dạng, cô bé kia nhìn lạnh lùng như vậy, không nghĩ tới lại tin vào những thứ này.
Võ Kỳ Chính muốn lấy lòng vợ, giả bộ tiện đường đi qua bên cạnh Trang phu nhân, nhìn thấy chữ trên tờ giấy, bỗng nhiên dừng lại: "Sao bà lại có thứ này?"
Trang phu nhân kinh ngạc: “Ông cũng biết cái này?”
Võ Kỳ Chính cầm tờ giấy lên xem kỹ: “Thời gian gần đây, trong nội bộ có kín đáo truyền thông tin này, nhưng không gây nên chú ý.”
“Thế mà lại lan đến trong nội bộ của các người! Từ nơi nào truyền tới vậy?” Trang phu nhân kinh ngạc cực kỳ, những năm qua, các loại tin đồn mạt thế xuất hiện không ngừng, nhưng chẳng phải đều là những chuyện tự lan truyền chơi trên một góc nhỏ của mạng xã hội, người nào tin người đó ngốc, nhưng lần này lại truyền đến mức độ này.
Võ Kỳ Chính lắc đầu: "Nghe nói bắt đầu từ một địa phương nhỏ truyền tới, gây ra sự xáo trộn lòng dân, rất nhanh đã bị phong tỏa, bà có thứ này từ đâu vậy?"
Võ Kỳ Chính còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “lách tách”, một giọt mưa đen rơi xuống trên cửa sổ.
Cả hai người đều ngẩn ra, ngay sau đó Võ Kỳ Chính đem vợ kéo ra, lao tới đóng cửa sổ lại.
Từng giọt, từng giọt mưa rơi xuống, cửa sổ trong nháy mắt bị phủ kín bởi màu đen, một màu đen đặc sệt, những vệt chất lỏng xoắn xuýt, khiến lòng người cảm thấy áp lực nặng nề vô cùng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Toàn bộ trại giam rối loạn.
Chín giờ, chính là thời điểm các phạm nhân ra ngoài đi dạo, cơ hồ tất cả phạm nhân đều không ai may mắn thoát khỏi, nhiều cai ngục cũng bị ướt mưa, mặc dù bọn họ ngay lập tức nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, biết được nguy hại của cơn mưa đen này, nhưng thời gian không thể quay ngược trở lại, rất nhanh có người xuất hiện triệu chứng.
Đó là những người vô tình nuốt phải mưa đen, và những người trên cơ thể có vết thương, mưa đen trực tiếp rơi vào trong vết thương của họ.
Sắc mặt bọn họ trắng bệch, da thịt tái xanh, thần trí nhanh chóng mờ mịt, ngã xuống đất co giật, xương cốt lốp cốp phát ra tiếng vang, toàn thân bắt đầu biến dạng, sau đó gào lên một tiếng, bỗng nhiên đứng bật dậy, nhào về phía người gần nhất, cắn một miếng.
Phanh Phanh Phanh!
Tiếng súng vang lên trong trại giam.
Thời gian thăm tù đã kết thúc, Cố Chính Đức vốn đang bị dẫn đi, nhưng vào lúc này, lại mơ hồ nghe được tiếng súng.
Sắc mặt Cố Chính Đức biến đổi, cai ngục tuyệt đối sẽ không nổ súng một cách tùy tiện, đây là xảy ra chuyện rồi!
Ngay sau đó, trại giam thực sự trở nên hỗn loạn, hai cai ngục định đưa Cố Chính Đức đi nhận được mệnh lệnh, cần ngay lập tức tới chi viện. Bọn họ khóa Cố Chính Đức vào ghế, sau đó đem cửa khóa lại rồi chạy đi.
Mà bên phía Cung Ôn Như, cai ngục bảo bà ta phải mau chóng rời khỏi.
"Chính Đức..." Cung Ôn Như hoảng loạn vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro