Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 21
Thiên Chân Lam
2024-09-23 21:59:03
"Lão Ngũ, anh sẽ trông chừng cậu.” Đối phó với mấy đứa nhóc mười mấy tuổi, với Lâm Dược Phi mà nói dễ như trở bàn tay.
“Anh Phi, anh thật tốt với anh em tụi em, tốt không có gì để chê luôn.”
"Lão Ngũ, nỗi khổ tâm của anh Phi đấy, mày không được để lão Đại thất vọng đâu đấy."
Lão Nhị, lão Tam và lão Tứ vỗ vào bả vai lão Ngũ
Lão Ngũ Hà Trí gật đầu thật mạnh, kích động nói không nên lời.
Lâm Dược Phi đổ súp gà cho Hà Trí ăn cho no bụng còn mình thì về nhà với chiếc bụng đói meo.
Kế hoạch lúc đầu của mọi người là rủ Lâm Dược Phi cùng đi đánh bi-a, sau một lúc bị anh tẩy não, Hà Trí liền đòi về nhà học bài.
Lâm Dược Phi với Hà Trí đã thỏa thuận êm xuôi hết mọi chuyện, anh sẽ kiếm giúp cậu ta một bộ sách giáo khoa tiểu học. Không còn cách nào khác, nền tảng thực sự quá tệ, muốn học giỏi thì phải học bù lại từ những kiến thức tiểu học.
Sau một hồi dây dưa, chuyện đi đánh bi-a đương nhiên cũng hủy bỏ.
Dõi theo bóng lưng hăng hái, đầy nhiệt huyết của Hà Trí, Lâm Dược Phi thở dài.
Hiện giờ Hà Trí vui vẻ đồng ý cũng chẳng biết lúc cậu ta đọc sách không thông giải đề không được thì liệu có còn nghe theo lời người lão Đại này nữa hay không?
Khả năng cao anh sắp đánh mất đi một cậu em nhỏ.
Vấn đề đi học của Hà Trí cũng đã giải quyết được bước đầu, còn vấn đề của ba đứa còn lại vẫn đang tồn đọng. Hà Trí vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, bắt cậu ta học lại chung quy cũng dễ hơn phần nào, ba đứa đàn em đã bỏ học, bắt ba đứa chúng nó đi học sẽ khó hơn rất nhiều.
Lâm Dược Phi tự nói với bản thân không được vội, chậm thôi, tiến từng bước một.
Anh lại nhớ về Thẩm Vân.
Anh thật sự không thể đợi được đến hai năm sau mới được gặp Thẩm Vân, anh nhất định phải tìm ra vợ mình, khuyên cô ấy lúc còn trẻ phải biết nắm bắt mà học hành cho thật giỏi.
Con gái không có bằng cấp sẽ khó khăn và vất vả hơn con trai rất nhiều.
Trời về đêm, từng đàn côn trùng nhỏ bay tới bay lui dưới ánh đèn đường.
Trong khuôn viên sân vườn của khu nhà xưởng rất sôi động, nhiều người bày bàn đánh bài dưới ánh đèn đường, có người trải chiếu tre dưới đất nằm lên đó hóng mát.
Vào thời điểm nóng nhất của mùa hè, nhiều người thậm chí còn ngủ ngoài trời, thích hưởng cái gió mát ngoài trời.
Vài ba tốp người vừa kịp ra khỏi nhà tắm chung trước khi nơi này đóng cửa, trong tay xách theo chiếc giỏ nhựa, và đâu đó còn nghe được mùi dầu gội đầu thoang thoảng từ mái tóc dài của cô công nhân xưởng dệt.
Lâm Dược Phi nương theo ánh trăng đi bộ về nhà. Anh đã quen với ổ khóa số, vì vội ra ngoài quên đem theo chìa khóa chỉ còn cách king coong gọi cửa.
Vì an toàn nên Lữ Tú Anh có gắn thêm xích chống trộm ở ngay cửa, bà dè chừng mà mở hé cánh cửa: “Ai đấy.”
“Tiểu Phi, sao nay lại về nhà sớm quá vậy?” Giọng nói Lữ Tú Anh kinh ngạc, vội vàng mở hẳn cửa ra.
“Con không uống rượu?” Lữ Tú Anh không ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Dược Phi, bà lại càng kinh ngạc hơn, “Vậy con đã ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa, còn cơm không mẹ?”
“Còn, còn chứ. Giờ mẹ sẽ hâm nóng lại cho con.” Lữ Tú Anh vội vàng vào nhà bếp.
Lâm Tiếu ngồi trước bàn học, dỏng tai lắng nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Lúc anh trai về đến nhà, cô đang đeo găng tay len giữ ấm gọt bút chì.
Lâm Tiếu không có đồ chuốt viết chì mà luôn dùng dao để gọt bút chì. Thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ gọt giúp cô, nhưng vì quá bận nên mẹ sẽ thường hay quên mà Lâm Tiếu cũng không muốn hễ khi nào gọt bút chì cũng phải phiền tới mẹ nên cô đã tự gọt.
Tay cô nhỏ nên cũng không có bao nhiêu sức, nhỡ mà dao đi lệch hướng sẽ cứa trúng tay, như vậy sẽ rách và chảy máu.
Lâm Tiếu nghĩ ra một cách giải quyết thông minh.
Bất kể là xuân hạ thu đông cô cũng sẽ đeo găng tay len giữ ấm để gọt bút chì. Như vậy thì dù là dao có làm xước tay đi nữa cũng chưa đủ làm rách găng tay.
Kể từ khi bắt đầu sử dụng cách gọt này, khi gọt bút chì cô cũng không còn bị gọt phải tay nữa.
Lâm Tiếu nghe được tiếng động anh trai về nhà, nhưng cô vẫn chậm rãi gọt bút chì xong, sau đó mới tháo bao tay ra, hai tay quạt qua quạt lại, mùa hè đeo bao tay len thật sự quá nóng.
Nghe thấy tiếng động anh trai về nhà đã chạy ùa ra đón, còn lâu cô mới làm vậy.
Cô vẫn đang giận, rất giận.
Lâm Tiếu nghe mẹ nói anh trai không uống rượu, cô bĩu môi, nhưng chắc chắn là anh trai có đi đánh bài.
Cô cầm ly nước dâu tây nhỏ của mình, làm bộ đi đến phòng khách để rót nước.
“Ê, trả lại đây hai hào.”
“Anh Phi, anh thật tốt với anh em tụi em, tốt không có gì để chê luôn.”
"Lão Ngũ, nỗi khổ tâm của anh Phi đấy, mày không được để lão Đại thất vọng đâu đấy."
Lão Nhị, lão Tam và lão Tứ vỗ vào bả vai lão Ngũ
Lão Ngũ Hà Trí gật đầu thật mạnh, kích động nói không nên lời.
Lâm Dược Phi đổ súp gà cho Hà Trí ăn cho no bụng còn mình thì về nhà với chiếc bụng đói meo.
Kế hoạch lúc đầu của mọi người là rủ Lâm Dược Phi cùng đi đánh bi-a, sau một lúc bị anh tẩy não, Hà Trí liền đòi về nhà học bài.
Lâm Dược Phi với Hà Trí đã thỏa thuận êm xuôi hết mọi chuyện, anh sẽ kiếm giúp cậu ta một bộ sách giáo khoa tiểu học. Không còn cách nào khác, nền tảng thực sự quá tệ, muốn học giỏi thì phải học bù lại từ những kiến thức tiểu học.
Sau một hồi dây dưa, chuyện đi đánh bi-a đương nhiên cũng hủy bỏ.
Dõi theo bóng lưng hăng hái, đầy nhiệt huyết của Hà Trí, Lâm Dược Phi thở dài.
Hiện giờ Hà Trí vui vẻ đồng ý cũng chẳng biết lúc cậu ta đọc sách không thông giải đề không được thì liệu có còn nghe theo lời người lão Đại này nữa hay không?
Khả năng cao anh sắp đánh mất đi một cậu em nhỏ.
Vấn đề đi học của Hà Trí cũng đã giải quyết được bước đầu, còn vấn đề của ba đứa còn lại vẫn đang tồn đọng. Hà Trí vẫn còn đang ngồi trên ghế nhà trường, bắt cậu ta học lại chung quy cũng dễ hơn phần nào, ba đứa đàn em đã bỏ học, bắt ba đứa chúng nó đi học sẽ khó hơn rất nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Dược Phi tự nói với bản thân không được vội, chậm thôi, tiến từng bước một.
Anh lại nhớ về Thẩm Vân.
Anh thật sự không thể đợi được đến hai năm sau mới được gặp Thẩm Vân, anh nhất định phải tìm ra vợ mình, khuyên cô ấy lúc còn trẻ phải biết nắm bắt mà học hành cho thật giỏi.
Con gái không có bằng cấp sẽ khó khăn và vất vả hơn con trai rất nhiều.
Trời về đêm, từng đàn côn trùng nhỏ bay tới bay lui dưới ánh đèn đường.
Trong khuôn viên sân vườn của khu nhà xưởng rất sôi động, nhiều người bày bàn đánh bài dưới ánh đèn đường, có người trải chiếu tre dưới đất nằm lên đó hóng mát.
Vào thời điểm nóng nhất của mùa hè, nhiều người thậm chí còn ngủ ngoài trời, thích hưởng cái gió mát ngoài trời.
Vài ba tốp người vừa kịp ra khỏi nhà tắm chung trước khi nơi này đóng cửa, trong tay xách theo chiếc giỏ nhựa, và đâu đó còn nghe được mùi dầu gội đầu thoang thoảng từ mái tóc dài của cô công nhân xưởng dệt.
Lâm Dược Phi nương theo ánh trăng đi bộ về nhà. Anh đã quen với ổ khóa số, vì vội ra ngoài quên đem theo chìa khóa chỉ còn cách king coong gọi cửa.
Vì an toàn nên Lữ Tú Anh có gắn thêm xích chống trộm ở ngay cửa, bà dè chừng mà mở hé cánh cửa: “Ai đấy.”
“Tiểu Phi, sao nay lại về nhà sớm quá vậy?” Giọng nói Lữ Tú Anh kinh ngạc, vội vàng mở hẳn cửa ra.
“Con không uống rượu?” Lữ Tú Anh không ngửi thấy mùi rượu trên người Lâm Dược Phi, bà lại càng kinh ngạc hơn, “Vậy con đã ăn gì chưa?”
“Vẫn chưa, còn cơm không mẹ?”
“Còn, còn chứ. Giờ mẹ sẽ hâm nóng lại cho con.” Lữ Tú Anh vội vàng vào nhà bếp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tiếu ngồi trước bàn học, dỏng tai lắng nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Lúc anh trai về đến nhà, cô đang đeo găng tay len giữ ấm gọt bút chì.
Lâm Tiếu không có đồ chuốt viết chì mà luôn dùng dao để gọt bút chì. Thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ gọt giúp cô, nhưng vì quá bận nên mẹ sẽ thường hay quên mà Lâm Tiếu cũng không muốn hễ khi nào gọt bút chì cũng phải phiền tới mẹ nên cô đã tự gọt.
Tay cô nhỏ nên cũng không có bao nhiêu sức, nhỡ mà dao đi lệch hướng sẽ cứa trúng tay, như vậy sẽ rách và chảy máu.
Lâm Tiếu nghĩ ra một cách giải quyết thông minh.
Bất kể là xuân hạ thu đông cô cũng sẽ đeo găng tay len giữ ấm để gọt bút chì. Như vậy thì dù là dao có làm xước tay đi nữa cũng chưa đủ làm rách găng tay.
Kể từ khi bắt đầu sử dụng cách gọt này, khi gọt bút chì cô cũng không còn bị gọt phải tay nữa.
Lâm Tiếu nghe được tiếng động anh trai về nhà, nhưng cô vẫn chậm rãi gọt bút chì xong, sau đó mới tháo bao tay ra, hai tay quạt qua quạt lại, mùa hè đeo bao tay len thật sự quá nóng.
Nghe thấy tiếng động anh trai về nhà đã chạy ùa ra đón, còn lâu cô mới làm vậy.
Cô vẫn đang giận, rất giận.
Lâm Tiếu nghe mẹ nói anh trai không uống rượu, cô bĩu môi, nhưng chắc chắn là anh trai có đi đánh bài.
Cô cầm ly nước dâu tây nhỏ của mình, làm bộ đi đến phòng khách để rót nước.
“Ê, trả lại đây hai hào.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro