Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 22
Thiên Chân Lam
2024-09-23 21:59:03
"Quỷ hẹp hòi, tiền cho anh trai vậy mà còn có thể đòi lại được?" Lâm Dược Phi vỗ một cái thật nhẹ trên đầu Lâm Tiếu.
"Vậy chứ còn anh nói lời mà chẳng giữ lời thì sao chứ, hứ." Lâm Tiểu liền đáp lại tức thì.
"Anh nói lời không giữ lời lúc nào hả?" Lâm Dược Phi nhướng mày.
"Chẳng phải anh nói sau này sẽ không uống rượu rồi không đánh bài nữa đấy à. Thế hồi nãy chẳng phải đi đánh bài hay sao." Tuy so với trước đây, lần đi đánh bài này về sớm hơn rất nhiều, không phải như trước kia cứ tới nửa đêm nửa hôm mới thấy anh trai về, sau đó king coong rầm beng làm mẹ và cô đang say giấc cũng bị tiếng gọi cửa làm cho tỉnh táo.
Giờ giấc nghỉ ngơi sinh hoạt của mẹ xáo trộn do nhiều năm phải đi làm theo chế độ làm việc ba ca, bà khó chìm vào giấc ngủ, mỗi giấc ngủ của bà cũng không được sâu. Sau mỗi lần tỉnh giấc, Lữ Tú Anh đều đi ra cửa móc lại dây xích chống trộm ngay cửa lại, rồi sau đó mới về lại giường nhưng phải mất một lúc lâu sau đó bà mới có thể ngủ lại thậm chí còn có những lúc bà chỉ nhắm mắt dưỡng thần chờ đến lúc hừng đông rồi rời giường thức dậy luôn.
Lâm Tiếu lộc cộc chạy về phía cửa, móc dây xích chống trộm lại, trách mắng anh trai: "Anh đã đi đánh bài rồi mà vô nhà cũng không biết móc lại xích chống trộm lại nữa à?"
Lâm Dược Phi chột dạ nhận lỗi: "Sau này anh sẽ nhớ móc nó lại."
Những thói quen thường ngày của mẹ và em gái bất chợt sống động mà hiện lên trong ký ức đã muốn ố vàng của Lâm Dược Phi. Một hình ảnh như thế này đang tái hiện lại trong đầu anh, mỗi một ngày cứ mỗi buổi sáng sau khi thức dậy và mỗi buổi tối trước khi đi ngủ hoặc là mẹ còn không thì là em gái anh sẽ luôn móc dây xích chống trộm ngay cửa lên.
Như vậy dù cửa có bị người từ bên người đẩy vào cũng sẽ chỉ có thể mở được một khe nhỏ.
An ninh trật tự của thời này vẫn chưa được chặt chẽ như trong tương lai, những chuyện như ăn trộm nhảy qua bằng đường cửa sổ rồi cạy cửa không năm nào là không nghe nói tới. Nghe kể lại thì khóa chống trộm thời này, "thợ lành nghề" lấy dây kẽm chỉ với vài giây thôi là đã mở khóa thành công bởi vậy nên Lữ Tú Anh vẫn luôn có cảm giác không an toàn.
Lâm Dược Phi bèn nghĩ, trong kiếp trước anh thường xuyên cứ đến đêm hôm khuya khoắt mới trở về nhà mà trong nhà lại chỉ có mỗi mẹ và em gái, đã vậy vì phải để cửa cho anh nên không thể cài dây xích chống trộm lên cửa, trong lòng bà hẳn là đã bất an lắm nhỉ?
Lắm khi đây cũng là một trong những nguyên nhân mà mẹ anh không có nổi được giấc ngủ ngon.
Kiếp trước Lâm Dược Phi không hiểu tại sao phụ nữ lúc nào cũng lo sợ, không lo sợ cái này cũng phải lo sợ cái khác. Sau này khi sống cùng Thẩm Vân và có nghe cô nhắc nhở anh rất nhiều thứ. Dù rằng Lâm Dược Phi không thể nào hoàn toàn hiểu hết được cảm nhận của Thẩm Vân nhưng anh cũng để tâm đến những gì mình làm hơn rất nhiều.
Ban đêm vào lúc đi đường, nếu có gặp phải phái nữ đi thuận đường với mình, anh cũng sẽ nới ra một khoảng cách để con gái người ta đi trước.
Buổi tối khi đi thang máy, nếu trong thang máy chỉ có một người con gái vậy anh sẽ đi chuyến thang máy kế tiếp.
Mỗi khi Thẩm Vân ở một mình đều luôn không có cảm giác an toàn, huống chi mẹ anh ở một mình lại còn thêm một cô em gái chỉ mới tí tuổi thế kia, bà sẽ phải cảnh giác hơn vợ anh nhiều.
Lâm Dược Phi sợ mình không nhớ được nên đi đến bàn học của em gái xé lấy một tờ giấy nháp, chuẩn bị viết lên giấy một dòng ghi nhớ dán ngay cửa.
Lâm Tiếu giành lại giấy nháp của cô: "Không được đụng vào đồ của em."
"Em sao thế, hôm nay sao lại ki bo như vậy hả?" Lâm Dược Phi vươn tay xoa đầu em gái anh, lần này Lâm Tiếu lại nhanh nhạy né xa.
Lâm Dược Phi phì cười, dưới ánh mắt 'dữ tợn' của Lâm Tiếu, anh không cười nữa mà nghiêm túc giải thích: "Anh nào có không giữ lời với em đâu, hôm nay anh không uống rượu cũng không đụng tới bài bạc nhé."
Lâm Tiếu tựa như một chú hồ ly nhỏ, nheo mắt quan sát anh trai mình.
Cô vòng quanh người anh trai một vòng, khịt khịt mũi, cô không dám tin vậy mà thực sự không nghe mùi thuốc thật, trước đây mỗi lần anh trai đi đánh bài về nhà, trên người đều nồng đượm mùi khói thuốc.
"Vậy anh đi ra ngoài lâu như thế để làm gì?" Lâm Tiếu hỏi.
"Em chắc biết lão Ngũ chứ? Hà Trí ấy." Lâm Dược Phi hỏi cô.
Lâm Tiếu cau mày, mấy anh chàng bạn bè chơi chung với anh trai cô chẳng ưa được ai nhưng cũng nhớ được mang máng Hà Trí là người có dáng người ốm nhất trong bọn.
"Hồi nãy anh ra ngoài để tóm đầu bắt nó đi học đấy." Lâm Dược Phi nói với em gái.
"Giống như cách anh tóm đầu em đi học á hả?" Sao anh trai đi bốn bề để bắt người khác học bài thế.
"Vậy chứ còn anh nói lời mà chẳng giữ lời thì sao chứ, hứ." Lâm Tiểu liền đáp lại tức thì.
"Anh nói lời không giữ lời lúc nào hả?" Lâm Dược Phi nhướng mày.
"Chẳng phải anh nói sau này sẽ không uống rượu rồi không đánh bài nữa đấy à. Thế hồi nãy chẳng phải đi đánh bài hay sao." Tuy so với trước đây, lần đi đánh bài này về sớm hơn rất nhiều, không phải như trước kia cứ tới nửa đêm nửa hôm mới thấy anh trai về, sau đó king coong rầm beng làm mẹ và cô đang say giấc cũng bị tiếng gọi cửa làm cho tỉnh táo.
Giờ giấc nghỉ ngơi sinh hoạt của mẹ xáo trộn do nhiều năm phải đi làm theo chế độ làm việc ba ca, bà khó chìm vào giấc ngủ, mỗi giấc ngủ của bà cũng không được sâu. Sau mỗi lần tỉnh giấc, Lữ Tú Anh đều đi ra cửa móc lại dây xích chống trộm ngay cửa lại, rồi sau đó mới về lại giường nhưng phải mất một lúc lâu sau đó bà mới có thể ngủ lại thậm chí còn có những lúc bà chỉ nhắm mắt dưỡng thần chờ đến lúc hừng đông rồi rời giường thức dậy luôn.
Lâm Tiếu lộc cộc chạy về phía cửa, móc dây xích chống trộm lại, trách mắng anh trai: "Anh đã đi đánh bài rồi mà vô nhà cũng không biết móc lại xích chống trộm lại nữa à?"
Lâm Dược Phi chột dạ nhận lỗi: "Sau này anh sẽ nhớ móc nó lại."
Những thói quen thường ngày của mẹ và em gái bất chợt sống động mà hiện lên trong ký ức đã muốn ố vàng của Lâm Dược Phi. Một hình ảnh như thế này đang tái hiện lại trong đầu anh, mỗi một ngày cứ mỗi buổi sáng sau khi thức dậy và mỗi buổi tối trước khi đi ngủ hoặc là mẹ còn không thì là em gái anh sẽ luôn móc dây xích chống trộm ngay cửa lên.
Như vậy dù cửa có bị người từ bên người đẩy vào cũng sẽ chỉ có thể mở được một khe nhỏ.
An ninh trật tự của thời này vẫn chưa được chặt chẽ như trong tương lai, những chuyện như ăn trộm nhảy qua bằng đường cửa sổ rồi cạy cửa không năm nào là không nghe nói tới. Nghe kể lại thì khóa chống trộm thời này, "thợ lành nghề" lấy dây kẽm chỉ với vài giây thôi là đã mở khóa thành công bởi vậy nên Lữ Tú Anh vẫn luôn có cảm giác không an toàn.
Lâm Dược Phi bèn nghĩ, trong kiếp trước anh thường xuyên cứ đến đêm hôm khuya khoắt mới trở về nhà mà trong nhà lại chỉ có mỗi mẹ và em gái, đã vậy vì phải để cửa cho anh nên không thể cài dây xích chống trộm lên cửa, trong lòng bà hẳn là đã bất an lắm nhỉ?
Lắm khi đây cũng là một trong những nguyên nhân mà mẹ anh không có nổi được giấc ngủ ngon.
Kiếp trước Lâm Dược Phi không hiểu tại sao phụ nữ lúc nào cũng lo sợ, không lo sợ cái này cũng phải lo sợ cái khác. Sau này khi sống cùng Thẩm Vân và có nghe cô nhắc nhở anh rất nhiều thứ. Dù rằng Lâm Dược Phi không thể nào hoàn toàn hiểu hết được cảm nhận của Thẩm Vân nhưng anh cũng để tâm đến những gì mình làm hơn rất nhiều.
Ban đêm vào lúc đi đường, nếu có gặp phải phái nữ đi thuận đường với mình, anh cũng sẽ nới ra một khoảng cách để con gái người ta đi trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi tối khi đi thang máy, nếu trong thang máy chỉ có một người con gái vậy anh sẽ đi chuyến thang máy kế tiếp.
Mỗi khi Thẩm Vân ở một mình đều luôn không có cảm giác an toàn, huống chi mẹ anh ở một mình lại còn thêm một cô em gái chỉ mới tí tuổi thế kia, bà sẽ phải cảnh giác hơn vợ anh nhiều.
Lâm Dược Phi sợ mình không nhớ được nên đi đến bàn học của em gái xé lấy một tờ giấy nháp, chuẩn bị viết lên giấy một dòng ghi nhớ dán ngay cửa.
Lâm Tiếu giành lại giấy nháp của cô: "Không được đụng vào đồ của em."
"Em sao thế, hôm nay sao lại ki bo như vậy hả?" Lâm Dược Phi vươn tay xoa đầu em gái anh, lần này Lâm Tiếu lại nhanh nhạy né xa.
Lâm Dược Phi phì cười, dưới ánh mắt 'dữ tợn' của Lâm Tiếu, anh không cười nữa mà nghiêm túc giải thích: "Anh nào có không giữ lời với em đâu, hôm nay anh không uống rượu cũng không đụng tới bài bạc nhé."
Lâm Tiếu tựa như một chú hồ ly nhỏ, nheo mắt quan sát anh trai mình.
Cô vòng quanh người anh trai một vòng, khịt khịt mũi, cô không dám tin vậy mà thực sự không nghe mùi thuốc thật, trước đây mỗi lần anh trai đi đánh bài về nhà, trên người đều nồng đượm mùi khói thuốc.
"Vậy anh đi ra ngoài lâu như thế để làm gì?" Lâm Tiếu hỏi.
"Em chắc biết lão Ngũ chứ? Hà Trí ấy." Lâm Dược Phi hỏi cô.
Lâm Tiếu cau mày, mấy anh chàng bạn bè chơi chung với anh trai cô chẳng ưa được ai nhưng cũng nhớ được mang máng Hà Trí là người có dáng người ốm nhất trong bọn.
"Hồi nãy anh ra ngoài để tóm đầu bắt nó đi học đấy." Lâm Dược Phi nói với em gái.
"Giống như cách anh tóm đầu em đi học á hả?" Sao anh trai đi bốn bề để bắt người khác học bài thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro