Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 24
Thiên Chân Lam
2024-09-23 21:59:03
Lâm Tiếu lê đôi dép lê, lẹt xẹt lẹt xẹt đi đến trước bàn học: "Wow, quyển tập mới này cho con hả mẹ?"
Quyển tập mới rất đẹp, bìa vở được làm từ giấy cứng, mặt trước của tập còn được in hình một chú mèo nhỏ đang bắt bươm bướm.
"Mới sớm ra anh trai con đã mua đền cho con một quyển nhật ký mới đấy, nó dặn để con dùng làm bài tập." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu lắc đầu, anh trai không biết gì hết. Quyển bài tập nhật ký kỳ nghỉ hè mà cô phải hoàn thành là cả lớp đều như nhau cả. Anh trai mua cho cô quyển tập bìa cứng này, đến lúc nộp bài về cơ bản là không thể nộp ra được.
Hơn nữa yêu cầu của cô giáo là phải dùng tập kẻ ô vuông, còn cái anh trai mua cho cô là ô kẻ hàng ngang.
Vả lại quyển tập cũ của Lâm Tiếu còn có thêm hai bài nhật ký mà cô đã viết trước đó nữa.
Nếu như đổi sang tập mới, hai bài nhật ký trước đó chẳng phải là cũng phải viết lại từ đầu rồi ư?
Còn khuya Lâm Tiếu mới làm cái chuyện ngu ngốc như thế, cô chỉ cần xé luôn trang vở bị gôm rách là được rồi.
Chỉ là quyển tập anh trai mua Lâm Tiếu cũng rất thích. Tập thế này mà lại dùng để làm bài tập nộp cho cô giáo thì thực sự quá lãng phí đi. Lâm Tiếu quyết định đặt quyển tập xinh đẹp này vào trong ngăn kéo, đợi đến khi cô viết được nhiều chữ hơn sẽ dùng nó để viết nhật ký thực thụ chứ không phải kiểu viết để nộp lên cho giáo viên nữa, phải là kiểu nhật ký thực thụ.
"Thôi đừng cứ ôm quyển tập mới anh trai mua cho mãi thế, mới sớm ra anh trai con còn mua đồ ăn sáng nữa này, mau qua đó ăn đi."
Lâm Tiếu lập tức bỏ tập vở xuống, nhanh như chớp chạy đến bàn ăn.
Bánh tiêu rán, bánh rán đường, trứng gà luộc nước trà, tào phớ trứng:Wow, bữa sáng thịnh soạn quá đi thôi.
Lâm Tiếu thích ăn bữa sáng được mua ở căn tin nhất, nhưng mẹ thì lại rất ít khi mua bữa sáng ở ngoài, bữa sáng ở nhà hầu hết đều là đồ ăn thừa lại của bữa tối hôm trước. Thi thoảng mẹ cũng có mua đồ ăn sáng ở ngoài về nhưng cũng chỉ mua một món nước một món khô, bánh quẩy hoặc bánh ngọt, sữa đậu nành hoặc là tào phớ trứng.
Lần đầu tiên bữa sáng của Lâm Tiếu lại có nhiều đồ ăn thế này.
Cô vươn tay muốn lấy bánh quẩy, Lữ Tú Anh nhanh tay cầm lên trước đem bánh quẩy xé làm đôi rồi mới đưa cho Lâm Tiếu một nửa: "Con ăn không hết được cả cái đâu, ăn nửa cái trước đi đã."
"Anh trai con cũng thiệt là, còn mua trứng gà luộc nước trà làm gì không biết, thèm trứng gà thì cứ tự nấu ở nhà là được rồi."
Lâm Tiếu cắn một miếng bánh quẩy, thơm thơm giòn giòn rồi hớp một miếng tào phớ trứng nhẵn bóng, nghe mẹ nói thì vội vàng lên tiếng: "Con thích ăn trứng luộc nước trà của căn tin lắm. Ngon."
Lữ Tú Anh liếc cô một cái: "Con thì thấy cái gì ở ngoài chẳng ngon đâu, đồ ăn ở căn tin sao mà ngon bằng nhà tự nấu được."
Bữa sáng mới nấu của căn tin đương nhiên là phải ngon hơn cơm canh thừa của bữa tối ngày hôm trước chứ, Lâm Tiếu thầm nghĩ trong lòng nhưng cũng không dám nói ra.
Sau khi ăn xong bữa sáng thịnh soạn, cuối cùng thì Lâm Tiếu cũng quan tâm đến anh trai đi đâu: "Ơ mà anh trai đi đâu vậy mẹ?"
Tuy trước kia anh trai ra ngoài mỗi ngày nhưng cũng đều là ban trưa mới ra khỏi cửa, buổi sáng thì ở nhà ngáy khò khò. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiếu thấy anh trai ra khoải cửa từ khi sáng sớm.
Lữ Tú Anh cũng hơi lấy làm lạ "Nó nói với mẹ là đi đá bóng." Cũng chẳng biết nó lại quen bạn mới biết đá bóng ở đâu ra nữa.
Lâm Dược Phi cũng không về nhà ăn trưa, mãi đến tận mặt trời ngả về núi mới thấy anh về nhà, tóc ướt sũng, trên người thoang thoảng mùi thơm của xà phòng.
"Con đi tắm ở nhà tắm công cộng à?"
"Bộ con đá bóng nguyên ngày hôm nay hay sao thế? Sao rám nắng cỡ này luôn vậy?" Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi chỉ sau một ngày trở về vừa đen vừa đỏ thì hoảng sợ hỏi.
*
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Lâm Dược Phi cũng đều như vậy, ra ngoài từ sáng sớm, buổi tối tắm ở nhà tắm công cộng của đại viện của xưởng xong mới về nhà.
Ăn cơm tối xong thì nằm hoạch lên giường, có vẻ sức cùng lực kiệt.
Lâm Dược Phi ngày càng trở nên đen sạm, Lữ Tú Anh không đành lòng con trai bà cứ vậy hoài được nữa. Dù rằng con trai có đen một chút thì cũng không hề gì, nhưng mà đây sắp phơi đến đen như cục than rồi.
Lâm Dược Phi vóc dáng cao ráo, chân dài, mặt mũi ưa nhìn, mày rậm mắt to, sống mũi cao. Trong khu nhà xưởng dù rằng mọi người ai cũng đều nói Lâm Dược Phi là một thằng lưu manh nhưng ai cũng đều phải công nhận anh thật sự có vẻ ngoài rất hút mắt.
Quyển tập mới rất đẹp, bìa vở được làm từ giấy cứng, mặt trước của tập còn được in hình một chú mèo nhỏ đang bắt bươm bướm.
"Mới sớm ra anh trai con đã mua đền cho con một quyển nhật ký mới đấy, nó dặn để con dùng làm bài tập." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Tiếu lắc đầu, anh trai không biết gì hết. Quyển bài tập nhật ký kỳ nghỉ hè mà cô phải hoàn thành là cả lớp đều như nhau cả. Anh trai mua cho cô quyển tập bìa cứng này, đến lúc nộp bài về cơ bản là không thể nộp ra được.
Hơn nữa yêu cầu của cô giáo là phải dùng tập kẻ ô vuông, còn cái anh trai mua cho cô là ô kẻ hàng ngang.
Vả lại quyển tập cũ của Lâm Tiếu còn có thêm hai bài nhật ký mà cô đã viết trước đó nữa.
Nếu như đổi sang tập mới, hai bài nhật ký trước đó chẳng phải là cũng phải viết lại từ đầu rồi ư?
Còn khuya Lâm Tiếu mới làm cái chuyện ngu ngốc như thế, cô chỉ cần xé luôn trang vở bị gôm rách là được rồi.
Chỉ là quyển tập anh trai mua Lâm Tiếu cũng rất thích. Tập thế này mà lại dùng để làm bài tập nộp cho cô giáo thì thực sự quá lãng phí đi. Lâm Tiếu quyết định đặt quyển tập xinh đẹp này vào trong ngăn kéo, đợi đến khi cô viết được nhiều chữ hơn sẽ dùng nó để viết nhật ký thực thụ chứ không phải kiểu viết để nộp lên cho giáo viên nữa, phải là kiểu nhật ký thực thụ.
"Thôi đừng cứ ôm quyển tập mới anh trai mua cho mãi thế, mới sớm ra anh trai con còn mua đồ ăn sáng nữa này, mau qua đó ăn đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tiếu lập tức bỏ tập vở xuống, nhanh như chớp chạy đến bàn ăn.
Bánh tiêu rán, bánh rán đường, trứng gà luộc nước trà, tào phớ trứng:Wow, bữa sáng thịnh soạn quá đi thôi.
Lâm Tiếu thích ăn bữa sáng được mua ở căn tin nhất, nhưng mẹ thì lại rất ít khi mua bữa sáng ở ngoài, bữa sáng ở nhà hầu hết đều là đồ ăn thừa lại của bữa tối hôm trước. Thi thoảng mẹ cũng có mua đồ ăn sáng ở ngoài về nhưng cũng chỉ mua một món nước một món khô, bánh quẩy hoặc bánh ngọt, sữa đậu nành hoặc là tào phớ trứng.
Lần đầu tiên bữa sáng của Lâm Tiếu lại có nhiều đồ ăn thế này.
Cô vươn tay muốn lấy bánh quẩy, Lữ Tú Anh nhanh tay cầm lên trước đem bánh quẩy xé làm đôi rồi mới đưa cho Lâm Tiếu một nửa: "Con ăn không hết được cả cái đâu, ăn nửa cái trước đi đã."
"Anh trai con cũng thiệt là, còn mua trứng gà luộc nước trà làm gì không biết, thèm trứng gà thì cứ tự nấu ở nhà là được rồi."
Lâm Tiếu cắn một miếng bánh quẩy, thơm thơm giòn giòn rồi hớp một miếng tào phớ trứng nhẵn bóng, nghe mẹ nói thì vội vàng lên tiếng: "Con thích ăn trứng luộc nước trà của căn tin lắm. Ngon."
Lữ Tú Anh liếc cô một cái: "Con thì thấy cái gì ở ngoài chẳng ngon đâu, đồ ăn ở căn tin sao mà ngon bằng nhà tự nấu được."
Bữa sáng mới nấu của căn tin đương nhiên là phải ngon hơn cơm canh thừa của bữa tối ngày hôm trước chứ, Lâm Tiếu thầm nghĩ trong lòng nhưng cũng không dám nói ra.
Sau khi ăn xong bữa sáng thịnh soạn, cuối cùng thì Lâm Tiếu cũng quan tâm đến anh trai đi đâu: "Ơ mà anh trai đi đâu vậy mẹ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy trước kia anh trai ra ngoài mỗi ngày nhưng cũng đều là ban trưa mới ra khỏi cửa, buổi sáng thì ở nhà ngáy khò khò. Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Tiếu thấy anh trai ra khoải cửa từ khi sáng sớm.
Lữ Tú Anh cũng hơi lấy làm lạ "Nó nói với mẹ là đi đá bóng." Cũng chẳng biết nó lại quen bạn mới biết đá bóng ở đâu ra nữa.
Lâm Dược Phi cũng không về nhà ăn trưa, mãi đến tận mặt trời ngả về núi mới thấy anh về nhà, tóc ướt sũng, trên người thoang thoảng mùi thơm của xà phòng.
"Con đi tắm ở nhà tắm công cộng à?"
"Bộ con đá bóng nguyên ngày hôm nay hay sao thế? Sao rám nắng cỡ này luôn vậy?" Lữ Tú Anh nhìn Lâm Dược Phi chỉ sau một ngày trở về vừa đen vừa đỏ thì hoảng sợ hỏi.
*
Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Lâm Dược Phi cũng đều như vậy, ra ngoài từ sáng sớm, buổi tối tắm ở nhà tắm công cộng của đại viện của xưởng xong mới về nhà.
Ăn cơm tối xong thì nằm hoạch lên giường, có vẻ sức cùng lực kiệt.
Lâm Dược Phi ngày càng trở nên đen sạm, Lữ Tú Anh không đành lòng con trai bà cứ vậy hoài được nữa. Dù rằng con trai có đen một chút thì cũng không hề gì, nhưng mà đây sắp phơi đến đen như cục than rồi.
Lâm Dược Phi vóc dáng cao ráo, chân dài, mặt mũi ưa nhìn, mày rậm mắt to, sống mũi cao. Trong khu nhà xưởng dù rằng mọi người ai cũng đều nói Lâm Dược Phi là một thằng lưu manh nhưng ai cũng đều phải công nhận anh thật sự có vẻ ngoài rất hút mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro