Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 25
Thiên Chân Lam
2024-09-23 21:59:03
Nhưng còn bây giờ, Lâm Dược Phi đã chẳng còn là chàng thanh niên làm mọi người phải ngơ ngẩn ngày từ cái nhìn đầu tiền nữa rồi. Trên khuôn mặt đen rám nắng phải quan sát kỹ lắm mới có thể nhìn ra được ngũ quan đẹp chuẩn của anh.
"Không phải con nói với mẹ là đang để ý cô gái nào à? Sao lại tự phơi mình thành ra nông nỗi này thế kia?" Ưu điểm duy nhất của Lâm Dược Phi chính là vẻ ngoài điển trai, hiện giờ đến ưu điểm này cũng mất tong, con gái nhà người ta ai còn để ý gì tới anh nữa chứ.
Tâm trạng của Lâm Dược Phi suy sụp ngay tức khắc, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ cách để có thể tìm ra được Thẩm Vân, nhưng một chút manh mối cũng không có.
Lữ Tú Anh trông thấy phản ứng của con trai bà, chỉ trong giây lát trong lòng bà liền hiểu rõ. Hài, là con gái nhà người ta không thích con trai bà.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu, dặn cô mấy ngày nay đừng có tới ghẹo anh trai: "Cẩn thận kẻo anh trai chửi cho đấy."
Lâm Tiếu chẳng có chút nào là bất ngờ, có cô gái nào mà thèm thích anh trai cô chứ.
Mỗi ngày anh trai cô cũng đều chỉ sống tạm bợ lay lắt qua ngày. À, dạo này thì không còn vậy nữa; Trên người anh trai cô nồng nặc mùi rượu lẫn mùi thuốc lá. À, gần đây cũng đổi khác rồi. Lâm Tiếu chìa từng ngón tay ra để đếm những khuyết điểm của anh mình, đếm xuôi đếm ngược cô có cảm nhận gần đây anh trai cô dường như là thay đổi rất nhiều.
Ủa không, gần đây anh cô lại sinh thêm tật mới chứ, tật ngủ ngáy.
Đêm qua, cách một tấm vách mà Lâm Tiếu vẫn bị tiếng ngáy của anh trai đánh thức, cô dụi mắt tụt khỏi giường.
Lữ Tú Anh cũng thức giấc: "Tiếu Tiếu, sao vậy con?"
Lâm Tiếu chân nam đá chân chiêu đi về phía trước: "Con nghe thấy tiếng sấm, hình như trời sắp mưa to, con đi đóng cửa sổ lại."
Lữ Tú Anh bật cười thành tiếng, nhờ vậy Lâm Tiếu mới biết tiếng vang rung trời kia căn bản không phải là tiếng sấm mà là tiếng ngáy sát vách của anh trai cô.
Từ khi anh trai bắt đầu đi đá bóng vào ban ngày, mỗi đêm Lâm Tiếu đều sẽ bị tiếng ngáy của anh trai kéo mình ra khỏi giấc mộng.
Đã cách cả một cái vách rồi mà tiếng ồn còn to đến cỡ ấy, ai mà là vợ của anh trai, phải ngủ chung một phòng với anh ấy chắc chắn kiểu gì cũng bị tiếng ngáy này làm ồn đến không tài nào chợp mắt được.
Cho nên chắc chắn luôn, sau này anh trai cô sẽ ế.
Nếu thật sự có ai đó để ý đến anh trai nhà cô thì Lâm Tiếu cô mới ngoác mồm kinh ngạc.
Lữ Tú Anh không vui vì con trai phơi nắng đến đen sạm, còn Lâm Tiếu lại không hài lòng anh trai mình ngủ ngáy, nhưng có điều hai mẹ con bà lại hài lòng đó là sự thay đổi trên tổng thể của Lâm Dược Phi.
Uống rượu có hại cho sức khỏe, trước kia Lữ Tú Anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, bà sợ Lâm Dược Phi say rượu sẽ gây chuyện, sở thích đá bóng mới này của anh vừa rèn luyện sức khỏe lại an toàn.
Lâm Tiếu thấy mẹ vui nên cô cũng vui lây.
Trước đây, hễ mỗi lần anh trai ra ngoài là mẹ lúc nào cũng mặt ủ mày ê. Còn giờ, mỗi lần anh trai ra ngoài mẹ đều vui vẻ phấn chấn.
Mẹ còn mua cho anh trai một chiếc bình đựng được nước bằng nhựa loại cực lớn, tối hôm trước sẽ đổ nước sôi ra để cho nguội, sáng sớm ngày hôm sau sẽ đổ ngược lại vào trong bình nhựa cho anh trai mang theo ra ngoài, ngày nào anh trai cũng đều sẽ xách về lại một chiếc bình không.
"Tiểu Phi này, ngày kia con đừng đi đá bóng nữa. Ba mẹ con mình về quê thăm bà ngoại." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi sững người chốc lát: "Được ạ."
Lâm Tiếu kích động hơn anh trai cô nhiều: "Cuối cùng thì mẹ của con cũng có thời gian đi rồi."
Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu Lâm Tiếu đã xin mẹ dắt cô về quê thăm bà ngoại, nhưng mà mẹ vẫn cứ phải đi làm suốt. Cô thì cứ đợi hoài đợi mãi, mong chờ rồi lại chờ mong cuối cùng cũng mong được ngày ấy xuất hiện rồi.
Lâm Tiếu viết lại câu này vào nhật ký và lấy nó làm tựa đề bài nhật ký của mình "Nhật ký về thăm quê", cô còn đặc biệt dành riêng một bài nhật ký chỉ để viết về việc về thăm quê nữa.
Lâm Tiếu là một tay bà ngoại nuôi nấng đến lớn khôn, trước khi cô vào học tiểu học bà ngoại vẫn luôn sống ở nhà cô để giúp mẹ trông nom cô.
Xưởng kéo sợi bông có cả nhà trẻ và trường mầm non, nữ công nhân trước khi đi làm sẽ đưa con đến đó, chờ tới khi tan ca sẽ lại đón con về nhà.
Nhưng mà nhà trẻ và trường mầm non của nhà xưởng điều kiện quá kém, bọn trẻ không bị va đây đập đó đã là may.
Bát ăn cơm được rửa qua với xà phòng rửa chén rồi chỉ tráng qua với nước một lần coi đấy là đã sạch rồi, cốc uống nước chỉ được súc xơ qua dưới vòi nước rồi chất chồng chất đống lên nhau.
"Không phải con nói với mẹ là đang để ý cô gái nào à? Sao lại tự phơi mình thành ra nông nỗi này thế kia?" Ưu điểm duy nhất của Lâm Dược Phi chính là vẻ ngoài điển trai, hiện giờ đến ưu điểm này cũng mất tong, con gái nhà người ta ai còn để ý gì tới anh nữa chứ.
Tâm trạng của Lâm Dược Phi suy sụp ngay tức khắc, mấy ngày nay anh vẫn luôn nghĩ cách để có thể tìm ra được Thẩm Vân, nhưng một chút manh mối cũng không có.
Lữ Tú Anh trông thấy phản ứng của con trai bà, chỉ trong giây lát trong lòng bà liền hiểu rõ. Hài, là con gái nhà người ta không thích con trai bà.
Lữ Tú Anh nói với Lâm Tiếu, dặn cô mấy ngày nay đừng có tới ghẹo anh trai: "Cẩn thận kẻo anh trai chửi cho đấy."
Lâm Tiếu chẳng có chút nào là bất ngờ, có cô gái nào mà thèm thích anh trai cô chứ.
Mỗi ngày anh trai cô cũng đều chỉ sống tạm bợ lay lắt qua ngày. À, dạo này thì không còn vậy nữa; Trên người anh trai cô nồng nặc mùi rượu lẫn mùi thuốc lá. À, gần đây cũng đổi khác rồi. Lâm Tiếu chìa từng ngón tay ra để đếm những khuyết điểm của anh mình, đếm xuôi đếm ngược cô có cảm nhận gần đây anh trai cô dường như là thay đổi rất nhiều.
Ủa không, gần đây anh cô lại sinh thêm tật mới chứ, tật ngủ ngáy.
Đêm qua, cách một tấm vách mà Lâm Tiếu vẫn bị tiếng ngáy của anh trai đánh thức, cô dụi mắt tụt khỏi giường.
Lữ Tú Anh cũng thức giấc: "Tiếu Tiếu, sao vậy con?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Tiếu chân nam đá chân chiêu đi về phía trước: "Con nghe thấy tiếng sấm, hình như trời sắp mưa to, con đi đóng cửa sổ lại."
Lữ Tú Anh bật cười thành tiếng, nhờ vậy Lâm Tiếu mới biết tiếng vang rung trời kia căn bản không phải là tiếng sấm mà là tiếng ngáy sát vách của anh trai cô.
Từ khi anh trai bắt đầu đi đá bóng vào ban ngày, mỗi đêm Lâm Tiếu đều sẽ bị tiếng ngáy của anh trai kéo mình ra khỏi giấc mộng.
Đã cách cả một cái vách rồi mà tiếng ồn còn to đến cỡ ấy, ai mà là vợ của anh trai, phải ngủ chung một phòng với anh ấy chắc chắn kiểu gì cũng bị tiếng ngáy này làm ồn đến không tài nào chợp mắt được.
Cho nên chắc chắn luôn, sau này anh trai cô sẽ ế.
Nếu thật sự có ai đó để ý đến anh trai nhà cô thì Lâm Tiếu cô mới ngoác mồm kinh ngạc.
Lữ Tú Anh không vui vì con trai phơi nắng đến đen sạm, còn Lâm Tiếu lại không hài lòng anh trai mình ngủ ngáy, nhưng có điều hai mẹ con bà lại hài lòng đó là sự thay đổi trên tổng thể của Lâm Dược Phi.
Uống rượu có hại cho sức khỏe, trước kia Lữ Tú Anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, bà sợ Lâm Dược Phi say rượu sẽ gây chuyện, sở thích đá bóng mới này của anh vừa rèn luyện sức khỏe lại an toàn.
Lâm Tiếu thấy mẹ vui nên cô cũng vui lây.
Trước đây, hễ mỗi lần anh trai ra ngoài là mẹ lúc nào cũng mặt ủ mày ê. Còn giờ, mỗi lần anh trai ra ngoài mẹ đều vui vẻ phấn chấn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ còn mua cho anh trai một chiếc bình đựng được nước bằng nhựa loại cực lớn, tối hôm trước sẽ đổ nước sôi ra để cho nguội, sáng sớm ngày hôm sau sẽ đổ ngược lại vào trong bình nhựa cho anh trai mang theo ra ngoài, ngày nào anh trai cũng đều sẽ xách về lại một chiếc bình không.
"Tiểu Phi này, ngày kia con đừng đi đá bóng nữa. Ba mẹ con mình về quê thăm bà ngoại." Lữ Tú Anh nói.
Lâm Dược Phi sững người chốc lát: "Được ạ."
Lâm Tiếu kích động hơn anh trai cô nhiều: "Cuối cùng thì mẹ của con cũng có thời gian đi rồi."
Kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu Lâm Tiếu đã xin mẹ dắt cô về quê thăm bà ngoại, nhưng mà mẹ vẫn cứ phải đi làm suốt. Cô thì cứ đợi hoài đợi mãi, mong chờ rồi lại chờ mong cuối cùng cũng mong được ngày ấy xuất hiện rồi.
Lâm Tiếu viết lại câu này vào nhật ký và lấy nó làm tựa đề bài nhật ký của mình "Nhật ký về thăm quê", cô còn đặc biệt dành riêng một bài nhật ký chỉ để viết về việc về thăm quê nữa.
Lâm Tiếu là một tay bà ngoại nuôi nấng đến lớn khôn, trước khi cô vào học tiểu học bà ngoại vẫn luôn sống ở nhà cô để giúp mẹ trông nom cô.
Xưởng kéo sợi bông có cả nhà trẻ và trường mầm non, nữ công nhân trước khi đi làm sẽ đưa con đến đó, chờ tới khi tan ca sẽ lại đón con về nhà.
Nhưng mà nhà trẻ và trường mầm non của nhà xưởng điều kiện quá kém, bọn trẻ không bị va đây đập đó đã là may.
Bát ăn cơm được rửa qua với xà phòng rửa chén rồi chỉ tráng qua với nước một lần coi đấy là đã sạch rồi, cốc uống nước chỉ được súc xơ qua dưới vòi nước rồi chất chồng chất đống lên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro