Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 47
Thiên Chân Lam
2024-09-23 21:59:03
Xếp hàng sắp chỗ ngồi mới, Lâm Tiếu từ bàn đầu trở thành cuối cùng, dựa vào cửa sổ.
Lâm Tiếu tò mò nhìn trái ngó phải, trước kia cô chưa từng nhìn lớp học ở vị trí này. Nơi này cách rất xa giáo viên, quay đầu là có thể nhìn thấy sân thể dục và cổng trường ngoài cửa sổ, học sinh của lớp khác đã đeo cặp sách về nhà.
Mông Lâm Tiếu dịch qua dịch lại trên ghế, trông ngóng cô giáo Uông mau mau cho tan học.
Buổi tối, hơn chín giờ, Lâm Dược Phi về nhà, trên người có mùi rượu thoang thoảng.
"Anh hai, anh lại uống rượu nữa rồi." Mũi Lâm Tiếu vô cùng thính.
Lâm Dược Phi: "Chỉ uống có một ly nhỏ. Có một công trình được thông qua nghiệm thu, tối nay ông chủ Lương mời mọi người ăn cơm."
Lâm Tiếu đi một vòng quanh Lâm Dược Phi, đôi mắt anh hai nhìn thẳng, đầu lưỡi không cứng, đi đường không liêu xiêu.
Lâm Tiếu gật đầu hài lòng, dùng từ mới vừa học nói: "Thông qua kiểm tra."
Lâm Tiếu chạy về phòng mình thì bị anh hai níu áo: "Tiếu Tiếu, hôm nay báo danh làm những gì?"
Lâm Tiếu nôn nóng muốn xem sách ngữ văn mới phát của mình, sắp tới giờ cô đi ngủ rồi, không muốn nói chuyện phiếm với anh hai chút nào nên trả lời có lệ: "Tổng vệ sinh, phát sách mới, sắp xếp chỗ ngồi."
Nhưng mà anh hai cứ nhất quyết phải tán gẫu với cô: "Bọn em sắp xếp lại chỗ ngồi, vậy em ngồi ở đâu?"
Lâm Tiếu: "Em ngồi ở hàng cuối, chỗ ngồi gần cửa sổ."
Sắc mặt Lâm Dược Phi thay đổi: "Trái dưa lùn như em mà ngồi hàng cuối cùng."
Lâm Tiếu tức giận nhảy lên đánh anh trai: "Anh mới là dưa lùn."
Sau khi Lâm Tiếu ngủ, Lâm Dược Phi đóng cửa phòng ngủ, ngồi trong phòng khách nhỏ giọng trò chuyện cùng Lữ Tú Anh.
Lâm Dược Phi nói sơ qua cho Lữ Tú Anh nghe một lượt, Lữ Tú Anh lập tức bùng nổ: "Giáo viên chó má gì vậy chứ?"
"Suỵt." Lâm Dược Phi vội vàng ra hiệu mẹ nói nhỏ thôi.
Lữ Tú Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ra một khe nhỏ, yên tâm nói: "Chưa tỉnh dậy."
"Không được, mẹ phải đến trường yêu cầu một lời giải thích thỏa đáng, không thể để cho Tiếu Tiếu bị bắt nạt như vậy được."
Lâm Dược Phi: "Chuyển lớp cho Tiếu Tiếu đi. Mẹ, mẹ có quen biết giáo viên nào trong trường tiểu học trực thuộc không?"
Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi một cái, không ngờ Lâm Dược Phi lại chủ động thương lượng với bà chuyện đi học của em gái, còn tích cực nghĩ cách.
Lữ Tú Anh kìm nén cảm giác khó hiểu trong lòng, nghiêm túc nhớ lại một lượt rồi lắc đầu: "Quả thật không có, cô Lý ở lầu trên nhà chúng ta đã về hưu hơn mười năm rồi, hiện tại giáo viên trong trường tiểu học trực thuộc mẹ chỉ biết mỗi giáo viên chủ nhiệm lúc trước của con là cô giáo Ngô thôi."
Lúc Lâm Dược Phi học tiểu học, cứ ba ngày thì hết hai ngày Lữ Tú Anh bị mời phụ huynh, nếu tình cờ gặp cô giáo Ngô trong khu chung cư thì bà đều lẩn trốn.
Giờ Lâm Dược Phi đã tốt nghiệp tiểu học lâu như vậy rồi mà phản xạ có điều kiện này của Lữ Tú Anh vẫn chưa sửa được, vô tình gặp cô giáo Ngô thì vẫn né tránh theo bản năng.
Không ngờ khi Lâm Dược Phi nghe Lữ Tú Anh nói vậy thì đôi mắt sáng lên: "Đúng rồi, cô giáo Ngô."
"Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm nữa, ngày mai con sẽ đến thăm cô giáo Ngô một chuyến."
Lữ Tú Anh: "Con đi được không?"
"Con còn nhớ con đã rút lõi van xe đạp của cô giáo Ngô bao nhiều lần không?"
Tại Lâm Dược Phi mà cô giáo Ngô từ đi xe đạp để tan làm biến thành đi bộ tan làm.
Lâm Dược Phi: "Không sao, cô giáo Ngô là một cô giáo tốt."
Huống hồ anh đã từ học sinh hạng chót trở thành phụ huynh của học sinh hạng chót rồi.
Chạng vàng ngày hôm sau, Lâm Dược Phi xách theo hai hộp trà đến nhà cô giáo Ngô.
Cô giáo Ngô mở cửa ra nhìn thấy gương mặt của Lâm Dược Phi ở ngoài cửa thì vẻ mặt kinh ngạc: "Lâm Dược Phi."
Lâm Dược Phi hở ra tám chiếc răng trắng: "Cô giáo Ngô, em đến thăm ngài."
Cô giáo Ngô kinh ngạc lui về phía sau mấy bước, Lâm Dược Phi đến thăm bà còn gọi bằng “ngài”.
"Ai vậy?" Chồng của cô giáo Ngô ở trong phòng hỏi.
Cô giáo Ngô mơ mơ hồ hồ mở cửa ra: "Vào trong ngồi đi."
Chồng của cô giáo Ngô nhìn thấy là Lâm Dược Phi cũng ngạc nhiên, Lâm Dược Phi vội vàng chào hỏi: "Chào thầy."
Chồng của cô giáo tên là gì thì đột nhiên Lâm Dược Phi không nhớ ra: "Không ngờ thầy còn nhớ em."
Chồng cô giáo Ngô sâu xa nói: "Đúng vậy, Tiểu Ngô đã dạy nhiều học sinh như vậy mà có thể khiến bà ấy tức giận cả đêm ngủ cũng không được thì chỉ có một mình em thôi."
"Cô ơi, do lúc trước em không hiểu chuyện." Lâm Dược Phi đặt hai hộp trà lên bàn.
Cô giáo Ngô nhìn thoáng qua: "Trà ngon."
Lòng Lâm Dược Phi căng thẳng, sau đó mới nhận ra cô giáo Ngô đang nói trà, không phải nói anh.
"Tốt nghiệp nhiều năm rồi mà hôm nay là lần đầu tiên đến thăm cô, còn cầm theo hai hộp trà. Nói đi, có chuyện gì?"
Lâm Tiếu tò mò nhìn trái ngó phải, trước kia cô chưa từng nhìn lớp học ở vị trí này. Nơi này cách rất xa giáo viên, quay đầu là có thể nhìn thấy sân thể dục và cổng trường ngoài cửa sổ, học sinh của lớp khác đã đeo cặp sách về nhà.
Mông Lâm Tiếu dịch qua dịch lại trên ghế, trông ngóng cô giáo Uông mau mau cho tan học.
Buổi tối, hơn chín giờ, Lâm Dược Phi về nhà, trên người có mùi rượu thoang thoảng.
"Anh hai, anh lại uống rượu nữa rồi." Mũi Lâm Tiếu vô cùng thính.
Lâm Dược Phi: "Chỉ uống có một ly nhỏ. Có một công trình được thông qua nghiệm thu, tối nay ông chủ Lương mời mọi người ăn cơm."
Lâm Tiếu đi một vòng quanh Lâm Dược Phi, đôi mắt anh hai nhìn thẳng, đầu lưỡi không cứng, đi đường không liêu xiêu.
Lâm Tiếu gật đầu hài lòng, dùng từ mới vừa học nói: "Thông qua kiểm tra."
Lâm Tiếu chạy về phòng mình thì bị anh hai níu áo: "Tiếu Tiếu, hôm nay báo danh làm những gì?"
Lâm Tiếu nôn nóng muốn xem sách ngữ văn mới phát của mình, sắp tới giờ cô đi ngủ rồi, không muốn nói chuyện phiếm với anh hai chút nào nên trả lời có lệ: "Tổng vệ sinh, phát sách mới, sắp xếp chỗ ngồi."
Nhưng mà anh hai cứ nhất quyết phải tán gẫu với cô: "Bọn em sắp xếp lại chỗ ngồi, vậy em ngồi ở đâu?"
Lâm Tiếu: "Em ngồi ở hàng cuối, chỗ ngồi gần cửa sổ."
Sắc mặt Lâm Dược Phi thay đổi: "Trái dưa lùn như em mà ngồi hàng cuối cùng."
Lâm Tiếu tức giận nhảy lên đánh anh trai: "Anh mới là dưa lùn."
Sau khi Lâm Tiếu ngủ, Lâm Dược Phi đóng cửa phòng ngủ, ngồi trong phòng khách nhỏ giọng trò chuyện cùng Lữ Tú Anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Dược Phi nói sơ qua cho Lữ Tú Anh nghe một lượt, Lữ Tú Anh lập tức bùng nổ: "Giáo viên chó má gì vậy chứ?"
"Suỵt." Lâm Dược Phi vội vàng ra hiệu mẹ nói nhỏ thôi.
Lữ Tú Anh nhẹ nhàng mở cửa phòng ra một khe nhỏ, yên tâm nói: "Chưa tỉnh dậy."
"Không được, mẹ phải đến trường yêu cầu một lời giải thích thỏa đáng, không thể để cho Tiếu Tiếu bị bắt nạt như vậy được."
Lâm Dược Phi: "Chuyển lớp cho Tiếu Tiếu đi. Mẹ, mẹ có quen biết giáo viên nào trong trường tiểu học trực thuộc không?"
Lữ Tú Anh liếc nhìn Lâm Dược Phi một cái, không ngờ Lâm Dược Phi lại chủ động thương lượng với bà chuyện đi học của em gái, còn tích cực nghĩ cách.
Lữ Tú Anh kìm nén cảm giác khó hiểu trong lòng, nghiêm túc nhớ lại một lượt rồi lắc đầu: "Quả thật không có, cô Lý ở lầu trên nhà chúng ta đã về hưu hơn mười năm rồi, hiện tại giáo viên trong trường tiểu học trực thuộc mẹ chỉ biết mỗi giáo viên chủ nhiệm lúc trước của con là cô giáo Ngô thôi."
Lúc Lâm Dược Phi học tiểu học, cứ ba ngày thì hết hai ngày Lữ Tú Anh bị mời phụ huynh, nếu tình cờ gặp cô giáo Ngô trong khu chung cư thì bà đều lẩn trốn.
Giờ Lâm Dược Phi đã tốt nghiệp tiểu học lâu như vậy rồi mà phản xạ có điều kiện này của Lữ Tú Anh vẫn chưa sửa được, vô tình gặp cô giáo Ngô thì vẫn né tránh theo bản năng.
Không ngờ khi Lâm Dược Phi nghe Lữ Tú Anh nói vậy thì đôi mắt sáng lên: "Đúng rồi, cô giáo Ngô."
"Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm nữa, ngày mai con sẽ đến thăm cô giáo Ngô một chuyến."
Lữ Tú Anh: "Con đi được không?"
"Con còn nhớ con đã rút lõi van xe đạp của cô giáo Ngô bao nhiều lần không?"
Tại Lâm Dược Phi mà cô giáo Ngô từ đi xe đạp để tan làm biến thành đi bộ tan làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Dược Phi: "Không sao, cô giáo Ngô là một cô giáo tốt."
Huống hồ anh đã từ học sinh hạng chót trở thành phụ huynh của học sinh hạng chót rồi.
Chạng vàng ngày hôm sau, Lâm Dược Phi xách theo hai hộp trà đến nhà cô giáo Ngô.
Cô giáo Ngô mở cửa ra nhìn thấy gương mặt của Lâm Dược Phi ở ngoài cửa thì vẻ mặt kinh ngạc: "Lâm Dược Phi."
Lâm Dược Phi hở ra tám chiếc răng trắng: "Cô giáo Ngô, em đến thăm ngài."
Cô giáo Ngô kinh ngạc lui về phía sau mấy bước, Lâm Dược Phi đến thăm bà còn gọi bằng “ngài”.
"Ai vậy?" Chồng của cô giáo Ngô ở trong phòng hỏi.
Cô giáo Ngô mơ mơ hồ hồ mở cửa ra: "Vào trong ngồi đi."
Chồng của cô giáo Ngô nhìn thấy là Lâm Dược Phi cũng ngạc nhiên, Lâm Dược Phi vội vàng chào hỏi: "Chào thầy."
Chồng của cô giáo tên là gì thì đột nhiên Lâm Dược Phi không nhớ ra: "Không ngờ thầy còn nhớ em."
Chồng cô giáo Ngô sâu xa nói: "Đúng vậy, Tiểu Ngô đã dạy nhiều học sinh như vậy mà có thể khiến bà ấy tức giận cả đêm ngủ cũng không được thì chỉ có một mình em thôi."
"Cô ơi, do lúc trước em không hiểu chuyện." Lâm Dược Phi đặt hai hộp trà lên bàn.
Cô giáo Ngô nhìn thoáng qua: "Trà ngon."
Lòng Lâm Dược Phi căng thẳng, sau đó mới nhận ra cô giáo Ngô đang nói trà, không phải nói anh.
"Tốt nghiệp nhiều năm rồi mà hôm nay là lần đầu tiên đến thăm cô, còn cầm theo hai hộp trà. Nói đi, có chuyện gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro