Trọng Sinh 1988: Em Gái Ruột Của Nam Chính Truyện Niên Đại
Chương 48
Thiên Chân Lam
2024-09-23 21:59:03
Da mặt Lâm Dược Phi có dày cỡ nào thì lúc này cũng đỏ rực.
"Cô ơi, khi còn nhỏ em thật sự bồng bột, ngài là giáo viên tốt, đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho học sinh bọn em."
Nhất là khi có cô giáo Uông Xuân Thúy để so sánh thì Lâm Dược Phi mới biết mình gặp được cô giáo Ngô thì may mắn đến nhường nào.
Thành tích trước đây của Lâm Dược Phi còn kém hơn so với Lâm Tiếu, còn không có kỷ luật hơn Lâm Tiếu nhiều.
Nhưng cô giáo Ngô chưa từng vứt bỏ anh, cô giáo Ngô đối xử công bằng với từng học sinh, tin rằng mỗi một học sinh đều là có thể dạy dỗ tốt, đều có thể tiến bộ. Cho dù chỉ là tiến bộ có một chút so với mình nhưng cô giáo Ngô sẵn lòng bỏ ra một trăm phần trăm tinh thần và nghị lực.
Bởi vì lúc khai giảng Lâm Tiếu biểu hiện không tốt nên cô giáo Uông đã lập tức liệt em ấy vào nhóm yếu kém.
Lâm Dược Phi nói thẳng "Cô giáo Ngô, hôm nay tìm cô là có chuyện muốn làm phiền đến cô."
"Em gái em học lớp hai ở trường tiểu học trực thuộc, chủ nhiệm lớp là Uông Xuân Thúy. Em muốn đổi lớp cho em ấy, đổi một giáo viên có tình yêu và sự kiên nhẫn với học sinh."
Đôi mắt cô giáo Ngô hiện lên vẻ kinh ngạc vẻ, không ngờ Lâm Dược Phi vì em gái của mình mà tới.
"Trước giờ bản thân em chưa từng nghiêm túc học tập bao giờ, bây giờ lại quan tâm đến việc học của em gái."
Ấn tượng của cô giáo Ngô về Lâm Dược Phi thay đổi một chút, không ngờ Lâm Dược Phi là một người anh trai tốt biết quan tâm em gái.
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Không phải vì thành tích, là muốn để cho em gái em bình an lớn lên."
Lâm Dược Phi kể lại đơn giản những chuyện xảy ra với cô giáo Ngô. Cô giáo Ngô nghe thấy Uông Xuân Thúy chế giễu sau lưng là Lâm Tiếu không xứng mang "cặp sách bé ngoan", rồi nghe đến chuyện đáng ra theo chiều cao Lâm Tiếu nên được xếp ngồi hàng đầu lại bị Uông Xuân Thúy xếp xuống hàng cuối thì sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
"Uông Xuân Thúy này, càng ngày càng không ra gì.”
Nghe giọng điệu của cô giáo Ngô, rõ ràng cô ấy đã biết Uông Xuân Thúy có vấn đề từ lâu.
"Em chờ chút." Cô giáo Ngô từ phòng sách lấy ra một cái bảng biểu viết tay, lấy kính mắt trên đầu xuống sống mũi, kề sát vào nhìn.
"Lớp 2/1, chủ nhiệm lớp Uông Xuân Thúy."
"Lớp 2/2, chủ nhiệm lớp Đỗ Học Hải."
"Lớp 2/3, chủ nhiệm lớp Tôn Hà Hoa."
Lâm Dược Phi tiến đến xem cùng, nhìn thấy cô giáo Ngô đang cầm trong tay bảng thống kê của tất cả các giáo viên và công nhân viên chức trong trường.
Anh nhìn đến vị trí chủ nhiệm, thấy tên của cô giáo Ngô thì kinh ngạc nói: "Cô giáo Ngô, bây giờ cô đã lên làm chủ nhiệm."
Chồng cô giáo Ngô ở bên cạnh lắc đầu: "Hai năm trước cô giáo Ngô của em đã là chủ nhiệm giảng dạy."
Trong lòng Lâm Dược Phi vui vẻ, cô giáo Ngô lên làm chủ nhiệm thì chuyện em gái xin chuyển lớp có hy vọng.
Nhưng mà cô giáo Ngô chỉ vào tên của chủ nhiệm lớp hai của ba lớp, ngón tay di chuyển qua lại, hồi lâu không nói gì.
"Cô giáo Uông, thầy Đỗ, cô Tôn."
Một lát sau, cô giáo Ngô ngẩng đầu lên: "Lâm Dược Phi, cô nói thật với em vậy."
"Lớp của em gái em năm nay số lượng học sinh ít cho nên chỉ mở có ba lớp. Cả ba vị chủ nhiệm đều có ít khuyết điểm."
Cô giáo Uông ở lớp 2/1 thì không cần phải nói, thầy Đỗ lớp 2/2 thì trọng nam khinh nữ, cô Tôn lớp 2/3 thì nịnh hót, phân biệt đối xử với các học sinh có hoàn cảnh gia đình khác nhau.
Cô giáo Ngô thở dài, lấy kính mắt xuống, mệt mỏi xoa xoa đầu mày.
"Lâm Dược Phi à, em đừng hiểu lầm giáo viên trong trường, đa số đều là giáo viên tốt, lớp của em gái em chỉ là trùng hợp thôi."
"Năm trước lớp một, giáo viên chủ nhiệm lớp 1/2 không phải là thầy Đỗ mà là cô Lưu rất có trách nhiệm. Lúc nghỉ hè, cô Lưu vừa mới sinh con, đang nghỉ thai sản nên thầy Đỗ nhận lớp của cô ấy."
Càng trùng hợp là hiện tại cả ba giáo viên chủ nhiệm của lớp hai đều không tốt lắm.
"Hay là chuyển sang lớp 2/3." cô giáo Ngô hỏi ý kiến Lâm Dược Phi.
"Nếu so ra thì lớp 2/3 là sự lựa chọn tốt nhất."
Tuy cha của Lâm Tiếu mất sớm, mẹ là công nhân xưởng dệt, là gia đình mà cô Tôn bợ đỡ xem thường, nhưng hiện tại anh trai Lâm Dược Phi đã lớn đang đi làm, cô giáo Ngô thấy cách ăn mặc của Lâm Dược Phi rất đẹp đẽ, nói năng cũng rất chững chạc.
Cô Tôn chắc sẽ nể mặt mũi của Lâm Dược Phi mà không đối xử với Lâm Tiếu quá tệ.
"Cô ơi, khi còn nhỏ em thật sự bồng bột, ngài là giáo viên tốt, đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho học sinh bọn em."
Nhất là khi có cô giáo Uông Xuân Thúy để so sánh thì Lâm Dược Phi mới biết mình gặp được cô giáo Ngô thì may mắn đến nhường nào.
Thành tích trước đây của Lâm Dược Phi còn kém hơn so với Lâm Tiếu, còn không có kỷ luật hơn Lâm Tiếu nhiều.
Nhưng cô giáo Ngô chưa từng vứt bỏ anh, cô giáo Ngô đối xử công bằng với từng học sinh, tin rằng mỗi một học sinh đều là có thể dạy dỗ tốt, đều có thể tiến bộ. Cho dù chỉ là tiến bộ có một chút so với mình nhưng cô giáo Ngô sẵn lòng bỏ ra một trăm phần trăm tinh thần và nghị lực.
Bởi vì lúc khai giảng Lâm Tiếu biểu hiện không tốt nên cô giáo Uông đã lập tức liệt em ấy vào nhóm yếu kém.
Lâm Dược Phi nói thẳng "Cô giáo Ngô, hôm nay tìm cô là có chuyện muốn làm phiền đến cô."
"Em gái em học lớp hai ở trường tiểu học trực thuộc, chủ nhiệm lớp là Uông Xuân Thúy. Em muốn đổi lớp cho em ấy, đổi một giáo viên có tình yêu và sự kiên nhẫn với học sinh."
Đôi mắt cô giáo Ngô hiện lên vẻ kinh ngạc vẻ, không ngờ Lâm Dược Phi vì em gái của mình mà tới.
"Trước giờ bản thân em chưa từng nghiêm túc học tập bao giờ, bây giờ lại quan tâm đến việc học của em gái."
Ấn tượng của cô giáo Ngô về Lâm Dược Phi thay đổi một chút, không ngờ Lâm Dược Phi là một người anh trai tốt biết quan tâm em gái.
Lâm Dược Phi lắc đầu: "Không phải vì thành tích, là muốn để cho em gái em bình an lớn lên."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Dược Phi kể lại đơn giản những chuyện xảy ra với cô giáo Ngô. Cô giáo Ngô nghe thấy Uông Xuân Thúy chế giễu sau lưng là Lâm Tiếu không xứng mang "cặp sách bé ngoan", rồi nghe đến chuyện đáng ra theo chiều cao Lâm Tiếu nên được xếp ngồi hàng đầu lại bị Uông Xuân Thúy xếp xuống hàng cuối thì sắc mặt càng ngày càng nghiêm nghị.
"Uông Xuân Thúy này, càng ngày càng không ra gì.”
Nghe giọng điệu của cô giáo Ngô, rõ ràng cô ấy đã biết Uông Xuân Thúy có vấn đề từ lâu.
"Em chờ chút." Cô giáo Ngô từ phòng sách lấy ra một cái bảng biểu viết tay, lấy kính mắt trên đầu xuống sống mũi, kề sát vào nhìn.
"Lớp 2/1, chủ nhiệm lớp Uông Xuân Thúy."
"Lớp 2/2, chủ nhiệm lớp Đỗ Học Hải."
"Lớp 2/3, chủ nhiệm lớp Tôn Hà Hoa."
Lâm Dược Phi tiến đến xem cùng, nhìn thấy cô giáo Ngô đang cầm trong tay bảng thống kê của tất cả các giáo viên và công nhân viên chức trong trường.
Anh nhìn đến vị trí chủ nhiệm, thấy tên của cô giáo Ngô thì kinh ngạc nói: "Cô giáo Ngô, bây giờ cô đã lên làm chủ nhiệm."
Chồng cô giáo Ngô ở bên cạnh lắc đầu: "Hai năm trước cô giáo Ngô của em đã là chủ nhiệm giảng dạy."
Trong lòng Lâm Dược Phi vui vẻ, cô giáo Ngô lên làm chủ nhiệm thì chuyện em gái xin chuyển lớp có hy vọng.
Nhưng mà cô giáo Ngô chỉ vào tên của chủ nhiệm lớp hai của ba lớp, ngón tay di chuyển qua lại, hồi lâu không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô giáo Uông, thầy Đỗ, cô Tôn."
Một lát sau, cô giáo Ngô ngẩng đầu lên: "Lâm Dược Phi, cô nói thật với em vậy."
"Lớp của em gái em năm nay số lượng học sinh ít cho nên chỉ mở có ba lớp. Cả ba vị chủ nhiệm đều có ít khuyết điểm."
Cô giáo Uông ở lớp 2/1 thì không cần phải nói, thầy Đỗ lớp 2/2 thì trọng nam khinh nữ, cô Tôn lớp 2/3 thì nịnh hót, phân biệt đối xử với các học sinh có hoàn cảnh gia đình khác nhau.
Cô giáo Ngô thở dài, lấy kính mắt xuống, mệt mỏi xoa xoa đầu mày.
"Lâm Dược Phi à, em đừng hiểu lầm giáo viên trong trường, đa số đều là giáo viên tốt, lớp của em gái em chỉ là trùng hợp thôi."
"Năm trước lớp một, giáo viên chủ nhiệm lớp 1/2 không phải là thầy Đỗ mà là cô Lưu rất có trách nhiệm. Lúc nghỉ hè, cô Lưu vừa mới sinh con, đang nghỉ thai sản nên thầy Đỗ nhận lớp của cô ấy."
Càng trùng hợp là hiện tại cả ba giáo viên chủ nhiệm của lớp hai đều không tốt lắm.
"Hay là chuyển sang lớp 2/3." cô giáo Ngô hỏi ý kiến Lâm Dược Phi.
"Nếu so ra thì lớp 2/3 là sự lựa chọn tốt nhất."
Tuy cha của Lâm Tiếu mất sớm, mẹ là công nhân xưởng dệt, là gia đình mà cô Tôn bợ đỡ xem thường, nhưng hiện tại anh trai Lâm Dược Phi đã lớn đang đi làm, cô giáo Ngô thấy cách ăn mặc của Lâm Dược Phi rất đẹp đẽ, nói năng cũng rất chững chạc.
Cô Tôn chắc sẽ nể mặt mũi của Lâm Dược Phi mà không đối xử với Lâm Tiếu quá tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro