Chương 30 - All In Tàu Biển Hoa Hạ
Chắc Là Thầy Bạch Cũng No Rồi Nhỉ
Lân Gia Mã Tự Tiểu Ca
2024-08-07 18:48:51
Trần Giang Hà thấy Từ Chỉ Tích phản ứng như vậy, lại cứ không thuận theo cô: "Nếu cô không ăn thì em vẫn giơ.”
“Em...”
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng trừng anh một cái, đánh ra đòn sát thủ: "Em còn như vậy, cô sẽ gọi điện thoại gọi phụ huynh đến trường học.”
"Chỉ bởi vì em đau lòng cho giáo viên, muốn giáo viên ăn đùi gà, thế mà cô lại muốn gọi điện thoại cho phụ huynh?" Trần Giang Hà trừng mắt nhìn kinh ngạc hỏi lại.
Lời này vừa nói ra, Từ Chỉ Tích nhất thời há hốc mồm, nghĩ thầm cậu thật đúng là một học sinh tốt biết thương giáo viên!
Trần Giang Hà dịu dàng nhìn cô chăm chú, đùi gà giơ trong tay vẫn không nhúc nhích.
Cảnh này rơi vào trong mắt Bạch Khải Đông, chỉ thấy ngón tay gã đặt ở trên bàn ăn, suýt chút nữa đào ra được một cái động rồi.
“Được rồi, tôi ăn…”
Từ Chỉ Tích miễn cưỡng há miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng đùi gà nhỏ, ánh mắt không chớp trừng mắt nhìn Trần Giang Hà, dường như đang nói như này cậu hài lòng chưa?
"Ăn một miếng nhỏ như vậy, là đùi gà không ngon, hay là do cô Từ thiện lương, không đành lòng ăn động vật nhỏ đáng yêu?"
Trần Giang Hà lại đùa một câu, sau đó lập tức nhét đùi gà vào trong miệng mình, mạnh mẽ gặm một miếng, vui vẻ nói: "Thật thơm.”
Kỳ thật Trần Giang Hà cũng là người rất thích động vật nhỏ, trong điều kiện cho phép, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng.
Có Từ Chỉ Tích làm bạn, lại có Bạch Khải Đông đang ăn cẩu lương không xa, anh cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt ngon, Trần Giang Hà dùng tốc độ “gió cuốn mây tan” ăn phần cơm tám hào và thức ăn tràn đầy trên bàn, cúi đầu nhìn bụng của mình, cơ bụng tám múi vất vả dọn gạch luyện ra ở công trường vào mùa hè đã hòa thành một múi...
Lúc này, Từ Chỉ Tích buông đũa xuống, nói một cậu: "Tôi ăn no rồi.”
“Em cũng no rồi.”
Trần Giang Hà xoa xoa bụng, ánh mắt nhìn Bạch Khải Đông, cười hì hì hỏi: "Thầy Bạch chắc cũng no rồi nhỉ?”
“Mẹ nó……”
Suýt chút nữa Bạch Khải Đông đã chửi thành tiếng, lời nghẹn ở cổ họng, nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, gã nhìn thấy học sinh xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, mặt gã tái lại, gã đành kìm nén cơn giận mà tiếp tục ăn cơm.
"Thầy Bạch ăn ngon miệng, lần này ăn chưa đủ, lần sau tiếp tục."
Trần Giang Hà cười xấu xa một tiếng sau đó bưng mâm cơm rời đi, nhưng cũng không quên chửi chó đang chết đuối, vừa đi vừa hát:
Lão Bạch, sao mặt lại đỏ thế kia?
Nét mặt toả sáng!
Sao lại tái thế kia?
Phòng lạnh quá ư!
Từ xa xa nghe được bài hát không đâu vào đâu kia, Bạch Khải Đông lại bị nghẹn cơm, gã ho sặc sụa tới tái mặt.
Từ Chỉ Tích nhìn Trần Giang Hà rời khỏi nhà ăn, cô liếc nhìn thầy Bạch đang chật vật ngồi kia, cô cảm thấy hơi mắc cười, nhưng lại cố gắng nhịn cười.
“Hình như Trần Giang Hà có xích mích với thầy Bạch hay sao ấy?”
Hai mắt Từ Chỉ Tích sáng bừng.
“Lần sau cậu ta còn vậy thì tớ sẽ từ chối luôn, để tránh có kết cục không tốt.”
Nhưng mấy ngày sau, Trần Giang Hà không xuất hiện trước mặt cô lần nào cả, cũng không online trên QQ.
Mấy ngày nay, cổ phiếu Thiên Nhuận do Trần Giang Hà mua liên tục tăng lên, giá cổ phiếu từ lúc anh mua là 3.5 đã tăng lên 4.6, tỉ lệ tăng đặt tới 31,43%, lãi tăng lên là 110NDT trong tài khoản.
Mà cái này chỉ là bề ngoài, Trần Giang Hà đã bí mật mở một tài khoản khác, hai ngày trước vừa dùng khoản vay cho sinh viên nghèo vượt khó, để mua vào “Vương Phủ Tỉnh”.
Vương Phủ Tỉnh một trong mười cổ phiếu có tốc độ tăng nhanh nhất trong năm 2006, giá cổ phiếu từ 2.6 NDT lên tới 24 NDT, tăng gấp mười lần!
Sau khi Trần Giang Hà mua xong, trong hai ngày liên tiếp mà tài khoản của anh đã gần 600 NDT!
Đây là lợi thế của việc sống lại.
Với Trần Giang Hà mà nói chỉ cần có vốn khởi nghiệp, thì anh có thể dùng thị trường chứng khoán như máy ATM!
Năm 2006, giá cả trong nước tương đối tốt, 600NDT đủ để Trần Giang Hà sống thoải mái ở đại học hơn một tháng.
Nhưng, 600NDT chỉ như món khai vị cho Trần Giang Hà, mục tiêu của anh là ít nhất sau 600 phải có 7-8 số 0, hoặc người giàu nhất trong khu Lưỡng Quảng này, cũng coi như làm rạng rỡ tổ tiên khi anh đã sống trên đời này!
Trần Giang Hà đã rất cẩn thận khi dùng tiền học bổng để đầu tư chứng khoán, anh biết có một số bí mật nên giấu trong lòng, nhất định không để ai biết, nên chuyện này anh cũng không nhắc tới trước mặt đám bạn Lưu Đống Lương.
Giá cổ phiếu Kim Đức Phát Triển mà Lưu Đống Lương mua đã lỗ liên tiếp hai ngày, không hề có dấu hiệu phục hồi.
Trần Giang Hà có khuyên anh ta bán ra, nhưng tên nhóc này hoàn toàn không tin lời anh, ngược lại còn tự làm mình bị tổn thất…
Lưu Đống Lương bị mất tiền nên đang bực bội, nhưng không quên tình nghĩa anh em, ngược lại còn khuyên Trần Giang Hà đang chơi đấu địa chủ cùng Trương Khải và Tôn Thiên: “Lão Tam, cổ phiếu yêu quái trong tay cậu tính tới hôm nay đã tăng liên tiếp mười lần, cậu phải cảnh giác đấy, kiểu cổ phiếu tăng nhanh thế này rất khó kiểm soát, chắc chắn tiếp theo sẽ không ổn, cậu nên bán nhanh đi, tiền vào túi vẫn ăn toàn hơn.”
------
Dịch: MBMH Translate
“Em...”
Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng trừng anh một cái, đánh ra đòn sát thủ: "Em còn như vậy, cô sẽ gọi điện thoại gọi phụ huynh đến trường học.”
"Chỉ bởi vì em đau lòng cho giáo viên, muốn giáo viên ăn đùi gà, thế mà cô lại muốn gọi điện thoại cho phụ huynh?" Trần Giang Hà trừng mắt nhìn kinh ngạc hỏi lại.
Lời này vừa nói ra, Từ Chỉ Tích nhất thời há hốc mồm, nghĩ thầm cậu thật đúng là một học sinh tốt biết thương giáo viên!
Trần Giang Hà dịu dàng nhìn cô chăm chú, đùi gà giơ trong tay vẫn không nhúc nhích.
Cảnh này rơi vào trong mắt Bạch Khải Đông, chỉ thấy ngón tay gã đặt ở trên bàn ăn, suýt chút nữa đào ra được một cái động rồi.
“Được rồi, tôi ăn…”
Từ Chỉ Tích miễn cưỡng há miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng đùi gà nhỏ, ánh mắt không chớp trừng mắt nhìn Trần Giang Hà, dường như đang nói như này cậu hài lòng chưa?
"Ăn một miếng nhỏ như vậy, là đùi gà không ngon, hay là do cô Từ thiện lương, không đành lòng ăn động vật nhỏ đáng yêu?"
Trần Giang Hà lại đùa một câu, sau đó lập tức nhét đùi gà vào trong miệng mình, mạnh mẽ gặm một miếng, vui vẻ nói: "Thật thơm.”
Kỳ thật Trần Giang Hà cũng là người rất thích động vật nhỏ, trong điều kiện cho phép, anh sẽ không bao giờ bỏ rơi chúng.
Có Từ Chỉ Tích làm bạn, lại có Bạch Khải Đông đang ăn cẩu lương không xa, anh cảm thấy đồ ăn hôm nay đặc biệt ngon, Trần Giang Hà dùng tốc độ “gió cuốn mây tan” ăn phần cơm tám hào và thức ăn tràn đầy trên bàn, cúi đầu nhìn bụng của mình, cơ bụng tám múi vất vả dọn gạch luyện ra ở công trường vào mùa hè đã hòa thành một múi...
Lúc này, Từ Chỉ Tích buông đũa xuống, nói một cậu: "Tôi ăn no rồi.”
“Em cũng no rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Giang Hà xoa xoa bụng, ánh mắt nhìn Bạch Khải Đông, cười hì hì hỏi: "Thầy Bạch chắc cũng no rồi nhỉ?”
“Mẹ nó……”
Suýt chút nữa Bạch Khải Đông đã chửi thành tiếng, lời nghẹn ở cổ họng, nghẹn tới mức mặt đỏ bừng, gã nhìn thấy học sinh xung quanh đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, mặt gã tái lại, gã đành kìm nén cơn giận mà tiếp tục ăn cơm.
"Thầy Bạch ăn ngon miệng, lần này ăn chưa đủ, lần sau tiếp tục."
Trần Giang Hà cười xấu xa một tiếng sau đó bưng mâm cơm rời đi, nhưng cũng không quên chửi chó đang chết đuối, vừa đi vừa hát:
Lão Bạch, sao mặt lại đỏ thế kia?
Nét mặt toả sáng!
Sao lại tái thế kia?
Phòng lạnh quá ư!
Từ xa xa nghe được bài hát không đâu vào đâu kia, Bạch Khải Đông lại bị nghẹn cơm, gã ho sặc sụa tới tái mặt.
Từ Chỉ Tích nhìn Trần Giang Hà rời khỏi nhà ăn, cô liếc nhìn thầy Bạch đang chật vật ngồi kia, cô cảm thấy hơi mắc cười, nhưng lại cố gắng nhịn cười.
“Hình như Trần Giang Hà có xích mích với thầy Bạch hay sao ấy?”
Hai mắt Từ Chỉ Tích sáng bừng.
“Lần sau cậu ta còn vậy thì tớ sẽ từ chối luôn, để tránh có kết cục không tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mấy ngày sau, Trần Giang Hà không xuất hiện trước mặt cô lần nào cả, cũng không online trên QQ.
Mấy ngày nay, cổ phiếu Thiên Nhuận do Trần Giang Hà mua liên tục tăng lên, giá cổ phiếu từ lúc anh mua là 3.5 đã tăng lên 4.6, tỉ lệ tăng đặt tới 31,43%, lãi tăng lên là 110NDT trong tài khoản.
Mà cái này chỉ là bề ngoài, Trần Giang Hà đã bí mật mở một tài khoản khác, hai ngày trước vừa dùng khoản vay cho sinh viên nghèo vượt khó, để mua vào “Vương Phủ Tỉnh”.
Vương Phủ Tỉnh một trong mười cổ phiếu có tốc độ tăng nhanh nhất trong năm 2006, giá cổ phiếu từ 2.6 NDT lên tới 24 NDT, tăng gấp mười lần!
Sau khi Trần Giang Hà mua xong, trong hai ngày liên tiếp mà tài khoản của anh đã gần 600 NDT!
Đây là lợi thế của việc sống lại.
Với Trần Giang Hà mà nói chỉ cần có vốn khởi nghiệp, thì anh có thể dùng thị trường chứng khoán như máy ATM!
Năm 2006, giá cả trong nước tương đối tốt, 600NDT đủ để Trần Giang Hà sống thoải mái ở đại học hơn một tháng.
Nhưng, 600NDT chỉ như món khai vị cho Trần Giang Hà, mục tiêu của anh là ít nhất sau 600 phải có 7-8 số 0, hoặc người giàu nhất trong khu Lưỡng Quảng này, cũng coi như làm rạng rỡ tổ tiên khi anh đã sống trên đời này!
Trần Giang Hà đã rất cẩn thận khi dùng tiền học bổng để đầu tư chứng khoán, anh biết có một số bí mật nên giấu trong lòng, nhất định không để ai biết, nên chuyện này anh cũng không nhắc tới trước mặt đám bạn Lưu Đống Lương.
Giá cổ phiếu Kim Đức Phát Triển mà Lưu Đống Lương mua đã lỗ liên tiếp hai ngày, không hề có dấu hiệu phục hồi.
Trần Giang Hà có khuyên anh ta bán ra, nhưng tên nhóc này hoàn toàn không tin lời anh, ngược lại còn tự làm mình bị tổn thất…
Lưu Đống Lương bị mất tiền nên đang bực bội, nhưng không quên tình nghĩa anh em, ngược lại còn khuyên Trần Giang Hà đang chơi đấu địa chủ cùng Trương Khải và Tôn Thiên: “Lão Tam, cổ phiếu yêu quái trong tay cậu tính tới hôm nay đã tăng liên tiếp mười lần, cậu phải cảnh giác đấy, kiểu cổ phiếu tăng nhanh thế này rất khó kiểm soát, chắc chắn tiếp theo sẽ không ổn, cậu nên bán nhanh đi, tiền vào túi vẫn ăn toàn hơn.”
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro