Chương 30 - All In Tàu Biển Hoa Hạ
Kết Cấu Không Nhỏ, Tầm Mắt Phải Cao, Làm Người Phải Lạnh Lùng
Lân Gia Mã Tự Tiểu Ca
2024-08-07 18:48:51
“Ừ.”
Trần Giang Hà gật đầu, vung ta: Ba lá.
“Không có.”
“Không có.”
Mặt Trần Giang Hà hớn hở, cười lớn: “Hai tên thua cuộc, ba lá mà cũng không có, tôi phải xắn tay áo lên chơi với mấy cậu tới mùa xuân luôn mới được.”
“Giang Hà, cậu có nghiêm túc nghe tôi nói không vậy?” Lưu Đống Lương trừng mắt nhìn anh.
“Nghe rồi.” Trần Giang Hà trả lời qua loa, vừa nói xong anh chuẩn bị ném hết bài trong tay xuống, Tôn Thiên liền nói: “Đợi đã!”
“Joker!” Tôn Thiên cười hì hì, ném bài ra.
“Mẹ nó, tiểu Thiên cậu dám đánh joker với tôi, tôi đánh ba lá, vậy mà cậu lại đánh joker?” Trần Giang Hà há hốc mồm, sau đó quay đầu nói với Lưu Đống Lương: “Lão Lưu, ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội bán cổ phiếu Thiên Nhuận, cổ phiếu mà tăng nhiều quá sẽ dễ dàng bị các bộ phận khác chú ý, nói sập liền sập.”
“Cái này, cũng đúng.”
Lưu Đống Lương gật đầu.
Lúc này, Trương Khải nói: “Anh Lưu, anh đừng nói chuyện cổ phiếu nữa, mau tới chơi bài chung đi, lần nào đánh địa chủ lão Tam cũng thắng, không vui chút nào, bốn chúng ta đánh xì tố(*) đi.”
(*)Xì tố hay xì phé (tiếng Anh: poker) là một trò chơi bài trong đó một phần (ví dụ Texas Hold 'em) hoặc tất cả các con bài (ví dụ Draw) không được mở và người chơi có thể tố (raise/lên giá) vào gà (pot).
“Được, vậy tôi chơi vài ván.”
Lưu Đống Lương đứng dậy đi lại, ngồi xuống ghế nhỏ.
Kết quả ngồi chưa nóng mông, thì dì quản lý dưới lầu đã kêu:
“Trần Giang Hà phòng 414, có người nhà gọi điện thoại!”
“Tới đây! Tới đây!”
Trần Giang Hà vừa bị Tôn Thiên đánh joker, đã quăng bài chạy xuống lầu, xuống chỗ dì quản lý và nhận điện thoại trong tay dì ấy.
“Alo.”
Khi Trần Giang Hà nghe máy, giọng nói hoàn toàn không còn tiêu sái như lúc đánh bài nữa, mà giọng nói chút run run.
Bên kia đầu dây có tiếng sột soạt, sau đó là giọng ba anh Trần Kiến Quốc vang lên: “Chiều hôm đó ở quê có trận động đất nhỏ với cường độ 3.5 richter, lúc đó ba và mẹ con làm việc ở ngoài ruộng, ba và mẹ không sao cả.”
“Vậy tốt rồi ạ.”
Trần Giang Hà thở phào, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.
Ba anh rất nhanh đã chuyển chủ đề: “À còn một chuyện nữa, mấy hôm trước thầy giáo có gọi cho ba, nói con tự cao tự đại, không tôn trọng giáo viên, làm trái nội quy nhà trường…”
Nghe lời này, trong lòng Trần Giang Hà nhớ tới Bạch Khải Đông lập tức hỏi thăm mẹ hắn ta rất thân thiết, sau đó anh giải thích chính đáng: “Chuyện này chắc chắn là lời đồn thôi ạ, từ nhỏ còn đã biết tự giác, chăm chỉ học tập, tôn sư trọng đạo, luôn là đứa trẻ ngoan trong mắt ba mẹ, nếu ba vẫn không tin thì có có thể cho ba xem phiếu phê bình trong phiếu điểm hồi tiểu học của con.”
Trần Kiến Quốc nghe xong thì cười mắng: “Thằng nhóc thối, ba còn chưa mắng con mà con đã bắt đầu khoe khoang rồi à?”
“Bây giờ con là sinh viên, ba sẽ không quản con như lúc nhỏ nữa, mọi chuyện con phải tự giác.”
“Dạ, con biết rồi ạ.”
“Không nói nhiều nữa, tối nay mẹ con ngủ hơi sớm, để ba vào xem xem có phải mẹ con không được khỏe hay không.”
Trần Kiến Quốc tìm lý do để tiết kiệm phí điện thoại.
Trong lòng Trần Giang Hà biết, nhưng ngoài miệng thì trêu chọc ông: “Ba và mẹ lại muốn sinh thêm đứa nữa à?”
“Bậy bạ, bây giờ ba làm gì dám làm thêm đứa nữa, năm đó mẹ con sinh con xong còn không có thời gian ở cữ nữa, hôm đó hội liên hiệp phụ nữ trong thôn đã thuyết trình suốt một đêm, còn để lại đồ dùng tránh thai nữa chứ, tới giờ còn chưa dùng hết, về sau ba sẽ truyền lại cho con!”
“…”
Tút tút tút, điện thoại đã tắt, Trần Giang Hà xoay người, lúc này anh phát hiện dì quản lý đang đánh giá anh từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ lạ.
Trần Giang Hà ngây ngốc, anh thầm nghĩ có phải dì quản lý nghe được chuyện không nên nghe rồi không.
Dì quản lý nhìn anh một lúc, rồi mới hỏi: “Bạn học Trần, cậu bao lớn rồi?”
“20.”
“Tôi không hỏi tuổi của cậu.”
“Ha ha, tôi cũng không nói tuổi của mình.”
“Chậc chậc.”
Dì quản lý chậc hai tiếng, cảm thán nói: “Người trẻ tuổi tự tin thật đấy, về sau xuống lầu nghe điện thoại đừng mặc quần đùi nữa.”
“Nếu tôi không mặc quần đùi, thì dì lại nói tôi là biến thái…”
Trần Giang Hà cười nói: “Trong phòng ký túc xá còn đang thiếu tay chơi xì tố, tôi lên đây, tạm biệt dì.”
Nói xong theo tầm mắt dì quản lý, anh xoay người đi lên lầu.
Đẩy cửa vào, không khí vậy mà đã trở nên quạnh quẽ.
Lưu Đống Lương đang ngồi trước máy tính, yên lặng xem thị trường chứng khoán trên mạng.
Lão Nhị Trương Khải thì đang ngâm chân.
Lão Lục Tôn Thiên thì nằm trên giường đeo tai nghe, chắc đang nghe nhạc, ngón tay thỉnh thoảng ấn nút trên máy MP3 chuyển bài hát…
“Tôi vừa xuống lầu nghe điện thoại thôi, mà từ ba thiếu một giờ thành một thiếu ba rồi à?”
Trần Giang Hà ngạc nhiên hỏi, vừa dứt lời anh ngồi cạnh giường Trương Khải: “Lão Nhị, thời tiết 37° như này mà chỉ có mình cậu ngâm chân thì thật quá đáng, cậu xích qua một bên để tôi ngâm chung với.”
Trương Khải nhìn Trần Giang Hà một lúc, sau đó xích qua một bên để anh ngồi cạnh.
Tích tích tích.
Âm thanh từ máy tính Lưu Đống Lương phát ra, anh ta quay đầu nhìn Trần Giang Hà: “Lão Tam, cậu xem thông báo QQ đi.”
“Ai nhắn?”
Trần Giang Hà hỏi.
"Cố vấn từ gửi, cậu có muốn tôi trả lời giúp cậu không?"
Lưu Đông Lượng cố ý hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate
Trần Giang Hà gật đầu, vung ta: Ba lá.
“Không có.”
“Không có.”
Mặt Trần Giang Hà hớn hở, cười lớn: “Hai tên thua cuộc, ba lá mà cũng không có, tôi phải xắn tay áo lên chơi với mấy cậu tới mùa xuân luôn mới được.”
“Giang Hà, cậu có nghiêm túc nghe tôi nói không vậy?” Lưu Đống Lương trừng mắt nhìn anh.
“Nghe rồi.” Trần Giang Hà trả lời qua loa, vừa nói xong anh chuẩn bị ném hết bài trong tay xuống, Tôn Thiên liền nói: “Đợi đã!”
“Joker!” Tôn Thiên cười hì hì, ném bài ra.
“Mẹ nó, tiểu Thiên cậu dám đánh joker với tôi, tôi đánh ba lá, vậy mà cậu lại đánh joker?” Trần Giang Hà há hốc mồm, sau đó quay đầu nói với Lưu Đống Lương: “Lão Lưu, ngày mai tôi sẽ tìm cơ hội bán cổ phiếu Thiên Nhuận, cổ phiếu mà tăng nhiều quá sẽ dễ dàng bị các bộ phận khác chú ý, nói sập liền sập.”
“Cái này, cũng đúng.”
Lưu Đống Lương gật đầu.
Lúc này, Trương Khải nói: “Anh Lưu, anh đừng nói chuyện cổ phiếu nữa, mau tới chơi bài chung đi, lần nào đánh địa chủ lão Tam cũng thắng, không vui chút nào, bốn chúng ta đánh xì tố(*) đi.”
(*)Xì tố hay xì phé (tiếng Anh: poker) là một trò chơi bài trong đó một phần (ví dụ Texas Hold 'em) hoặc tất cả các con bài (ví dụ Draw) không được mở và người chơi có thể tố (raise/lên giá) vào gà (pot).
“Được, vậy tôi chơi vài ván.”
Lưu Đống Lương đứng dậy đi lại, ngồi xuống ghế nhỏ.
Kết quả ngồi chưa nóng mông, thì dì quản lý dưới lầu đã kêu:
“Trần Giang Hà phòng 414, có người nhà gọi điện thoại!”
“Tới đây! Tới đây!”
Trần Giang Hà vừa bị Tôn Thiên đánh joker, đã quăng bài chạy xuống lầu, xuống chỗ dì quản lý và nhận điện thoại trong tay dì ấy.
“Alo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Trần Giang Hà nghe máy, giọng nói hoàn toàn không còn tiêu sái như lúc đánh bài nữa, mà giọng nói chút run run.
Bên kia đầu dây có tiếng sột soạt, sau đó là giọng ba anh Trần Kiến Quốc vang lên: “Chiều hôm đó ở quê có trận động đất nhỏ với cường độ 3.5 richter, lúc đó ba và mẹ con làm việc ở ngoài ruộng, ba và mẹ không sao cả.”
“Vậy tốt rồi ạ.”
Trần Giang Hà thở phào, tảng đá lớn trong lòng đã rơi xuống.
Ba anh rất nhanh đã chuyển chủ đề: “À còn một chuyện nữa, mấy hôm trước thầy giáo có gọi cho ba, nói con tự cao tự đại, không tôn trọng giáo viên, làm trái nội quy nhà trường…”
Nghe lời này, trong lòng Trần Giang Hà nhớ tới Bạch Khải Đông lập tức hỏi thăm mẹ hắn ta rất thân thiết, sau đó anh giải thích chính đáng: “Chuyện này chắc chắn là lời đồn thôi ạ, từ nhỏ còn đã biết tự giác, chăm chỉ học tập, tôn sư trọng đạo, luôn là đứa trẻ ngoan trong mắt ba mẹ, nếu ba vẫn không tin thì có có thể cho ba xem phiếu phê bình trong phiếu điểm hồi tiểu học của con.”
Trần Kiến Quốc nghe xong thì cười mắng: “Thằng nhóc thối, ba còn chưa mắng con mà con đã bắt đầu khoe khoang rồi à?”
“Bây giờ con là sinh viên, ba sẽ không quản con như lúc nhỏ nữa, mọi chuyện con phải tự giác.”
“Dạ, con biết rồi ạ.”
“Không nói nhiều nữa, tối nay mẹ con ngủ hơi sớm, để ba vào xem xem có phải mẹ con không được khỏe hay không.”
Trần Kiến Quốc tìm lý do để tiết kiệm phí điện thoại.
Trong lòng Trần Giang Hà biết, nhưng ngoài miệng thì trêu chọc ông: “Ba và mẹ lại muốn sinh thêm đứa nữa à?”
“Bậy bạ, bây giờ ba làm gì dám làm thêm đứa nữa, năm đó mẹ con sinh con xong còn không có thời gian ở cữ nữa, hôm đó hội liên hiệp phụ nữ trong thôn đã thuyết trình suốt một đêm, còn để lại đồ dùng tránh thai nữa chứ, tới giờ còn chưa dùng hết, về sau ba sẽ truyền lại cho con!”
“…”
Tút tút tút, điện thoại đã tắt, Trần Giang Hà xoay người, lúc này anh phát hiện dì quản lý đang đánh giá anh từ trên xuống dưới với ánh mắt kỳ lạ.
Trần Giang Hà ngây ngốc, anh thầm nghĩ có phải dì quản lý nghe được chuyện không nên nghe rồi không.
Dì quản lý nhìn anh một lúc, rồi mới hỏi: “Bạn học Trần, cậu bao lớn rồi?”
“20.”
“Tôi không hỏi tuổi của cậu.”
“Ha ha, tôi cũng không nói tuổi của mình.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chậc chậc.”
Dì quản lý chậc hai tiếng, cảm thán nói: “Người trẻ tuổi tự tin thật đấy, về sau xuống lầu nghe điện thoại đừng mặc quần đùi nữa.”
“Nếu tôi không mặc quần đùi, thì dì lại nói tôi là biến thái…”
Trần Giang Hà cười nói: “Trong phòng ký túc xá còn đang thiếu tay chơi xì tố, tôi lên đây, tạm biệt dì.”
Nói xong theo tầm mắt dì quản lý, anh xoay người đi lên lầu.
Đẩy cửa vào, không khí vậy mà đã trở nên quạnh quẽ.
Lưu Đống Lương đang ngồi trước máy tính, yên lặng xem thị trường chứng khoán trên mạng.
Lão Nhị Trương Khải thì đang ngâm chân.
Lão Lục Tôn Thiên thì nằm trên giường đeo tai nghe, chắc đang nghe nhạc, ngón tay thỉnh thoảng ấn nút trên máy MP3 chuyển bài hát…
“Tôi vừa xuống lầu nghe điện thoại thôi, mà từ ba thiếu một giờ thành một thiếu ba rồi à?”
Trần Giang Hà ngạc nhiên hỏi, vừa dứt lời anh ngồi cạnh giường Trương Khải: “Lão Nhị, thời tiết 37° như này mà chỉ có mình cậu ngâm chân thì thật quá đáng, cậu xích qua một bên để tôi ngâm chung với.”
Trương Khải nhìn Trần Giang Hà một lúc, sau đó xích qua một bên để anh ngồi cạnh.
Tích tích tích.
Âm thanh từ máy tính Lưu Đống Lương phát ra, anh ta quay đầu nhìn Trần Giang Hà: “Lão Tam, cậu xem thông báo QQ đi.”
“Ai nhắn?”
Trần Giang Hà hỏi.
"Cố vấn từ gửi, cậu có muốn tôi trả lời giúp cậu không?"
Lưu Đông Lượng cố ý hỏi.
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro