Chương 30 - Bắt Quả Tang Đại Nương Giấu Lương Thực
Bắt Quả Tang Đạ...
2024-08-11 17:42:13
Cũng may cái móc khá chắc chắn, mỗi lần đều có thể móc được lương thực ra. Vốn dĩ một bát lương thực cần móc chừng nửa giờ, nhưng hiện tại chỉ cần mười lăm phút là xong.
Quả nhiên, mười lăm phút sau, lại một tô ngũ cốc được đặt trên giường gạch. Lục Điềm Điềm vẫn làm như trước, đổ bát lương thực vào trong túi áo bông của mình.
Hai ngày nay móc ra được ba bát lớn lương thực, ước chừng bốn năm cân (2-2.5kg). Chờ khi tích tới mười cân, hắn sẽ lên chợ đen bán một lần.
“Điềm Điềm, khi con phân lương thực phải cẩn trọng, đừng để bị người khác nhìn thấy.” Tam nương lại dặn dò.
Có trời mới biết khi tam lang làm việc bà lo lắng tới mức nào, chỉ sợ lương thực trong túi tam lang sẽ rơi ra.
Sau đó bà mới biết tam lang đã tìm mấy cái hũ, bỏ lương thực vào hx bịt miệng lại, chôn dưới một gốc cây.
Trừ phi tam lang quên mất gốc cây kia là gốc cây nào, nếu không chắc chắn sẽ chẳng có ai ăn cắp được.
Lục Điềm Điềm gật đầu, từ từ nhắm hai mắt lại. Sáng nay dậy quá sớm, mí mắt cô cũng bắt đầu đánh nhau.
Đang ngủ tới mơ màng, đột nhiên có người đánh thức cô. Vừa mở mắt ra nhìn, là cha gọi cô dậy.
Sau khi Lục Điềm Điềm thức dậy còn hơi mê man, sao cô không nghe thấy tiếng chửi mắng động trời của bà nội? Chẳng lẽ hôm nay bà nội nghỉ việc?
Mở cửa ra, thấy Lục nãi nãi đang ngồi trong nhà chính, khuôn mặt đen thui hệt như có ai nợ của bà ta mấy trăm vạn không trả vậy.
Lục Điềm Điềm vội chạy ra ngoài, vác cái sọt trên lưng, bước thẳng ra cửa, hệt như tránh né ôn dịch.
Động tác của cô càng chọc giận Lục nãi nãi hơn, nhưng Lục lão gia tử còn chưa ra ngoài, cho dù có một bụng lửa giận bà ta cũng không dám phát tiết.
Tam nương cẩn thận kiểm tra giường gạch, không thể lưu lại chút vết tích nào, nếu không thì phiền to.
Còn cả trứng gà mới ăn lúc nãy, chắc chắn trong phòng sẽ có mùi, phải để gió thổi cho mùi bay hết đi mới được.
Tam nương chống cửa sổ bên giường gạch lên, một cơn gió lạnh thổi vào, thoáng cái đã thổi tan ấm áp trong phòng.
Tam lang lại lấy báo dán cái hang chuột kia lại, nếu không nhờ Điềm Điềm, chẳng ai biết được phía sau tờ báo này có giấu huyền cơ như vậy.
Sau khi hai người thu dọn xong lại ra khỏi nhà, Lục tam lang vác cuốc lên, cùng Lục tam nương xuống ruộng.
Lục lão gia tử cũng đã dậy, lão ngồi trên giường gạch, cầm tẩu thuốc lên châm lửa, rít sâu một hơi.
Ban nãy lão cảm thấy người hơi khó chịu, ngực nặng nề. Lão lại đấm mạnh lên ngực mấy cái mới cảm thấy khá hơn một chút.
Vốn định nghỉ một buổi chiều, nhưng nghĩ tới lúc sáng Lục đại lang chỉ lấy được hai điểm lao động, còn không bằng một đứa nhỏ nửa lớn, lão lại thở dài mặc áo bông vào, mở cửa đi ra ngoài, vác cuốc lên đi làm.
Nhìn Lục lão gia tử còng lưng rời đi, đột nhiên Lục nãi nãi cảm thấy đau lòng. Dù sao đây cũng là bạn già đã làm bạn với bà ta nửa đời người.
Bà ta lại chạy bạch bạch tới cửa đại phòng, đẩy mạnh cửa ra, thấy đại lang còn đang nằm trên giường ngáy o o.
Đại nương thì ngồi bên cạnh ăn vụng bánh, rõ ràng khi ăn cơm đã chia bánh xong xuôi, Lục nãi nãi cũng tận mắt nhìn thấy đại nương ăn hết.
Vậy cái bánh trong tay đại nương là ở đâu ra? Chẳng trách bánh hôm nay trông nhỏ hơn một chút, thì ra là bị bà nương làm biết này giấu mất.
Lục nãi nãi liếc nhìn hai bên, thấy cạnh cửa có cây chổi, bà ta lại cầm cây chổi lên, đập thẳng lên người đại nương.
Quả nhiên, mười lăm phút sau, lại một tô ngũ cốc được đặt trên giường gạch. Lục Điềm Điềm vẫn làm như trước, đổ bát lương thực vào trong túi áo bông của mình.
Hai ngày nay móc ra được ba bát lớn lương thực, ước chừng bốn năm cân (2-2.5kg). Chờ khi tích tới mười cân, hắn sẽ lên chợ đen bán một lần.
“Điềm Điềm, khi con phân lương thực phải cẩn trọng, đừng để bị người khác nhìn thấy.” Tam nương lại dặn dò.
Có trời mới biết khi tam lang làm việc bà lo lắng tới mức nào, chỉ sợ lương thực trong túi tam lang sẽ rơi ra.
Sau đó bà mới biết tam lang đã tìm mấy cái hũ, bỏ lương thực vào hx bịt miệng lại, chôn dưới một gốc cây.
Trừ phi tam lang quên mất gốc cây kia là gốc cây nào, nếu không chắc chắn sẽ chẳng có ai ăn cắp được.
Lục Điềm Điềm gật đầu, từ từ nhắm hai mắt lại. Sáng nay dậy quá sớm, mí mắt cô cũng bắt đầu đánh nhau.
Đang ngủ tới mơ màng, đột nhiên có người đánh thức cô. Vừa mở mắt ra nhìn, là cha gọi cô dậy.
Sau khi Lục Điềm Điềm thức dậy còn hơi mê man, sao cô không nghe thấy tiếng chửi mắng động trời của bà nội? Chẳng lẽ hôm nay bà nội nghỉ việc?
Mở cửa ra, thấy Lục nãi nãi đang ngồi trong nhà chính, khuôn mặt đen thui hệt như có ai nợ của bà ta mấy trăm vạn không trả vậy.
Lục Điềm Điềm vội chạy ra ngoài, vác cái sọt trên lưng, bước thẳng ra cửa, hệt như tránh né ôn dịch.
Động tác của cô càng chọc giận Lục nãi nãi hơn, nhưng Lục lão gia tử còn chưa ra ngoài, cho dù có một bụng lửa giận bà ta cũng không dám phát tiết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tam nương cẩn thận kiểm tra giường gạch, không thể lưu lại chút vết tích nào, nếu không thì phiền to.
Còn cả trứng gà mới ăn lúc nãy, chắc chắn trong phòng sẽ có mùi, phải để gió thổi cho mùi bay hết đi mới được.
Tam nương chống cửa sổ bên giường gạch lên, một cơn gió lạnh thổi vào, thoáng cái đã thổi tan ấm áp trong phòng.
Tam lang lại lấy báo dán cái hang chuột kia lại, nếu không nhờ Điềm Điềm, chẳng ai biết được phía sau tờ báo này có giấu huyền cơ như vậy.
Sau khi hai người thu dọn xong lại ra khỏi nhà, Lục tam lang vác cuốc lên, cùng Lục tam nương xuống ruộng.
Lục lão gia tử cũng đã dậy, lão ngồi trên giường gạch, cầm tẩu thuốc lên châm lửa, rít sâu một hơi.
Ban nãy lão cảm thấy người hơi khó chịu, ngực nặng nề. Lão lại đấm mạnh lên ngực mấy cái mới cảm thấy khá hơn một chút.
Vốn định nghỉ một buổi chiều, nhưng nghĩ tới lúc sáng Lục đại lang chỉ lấy được hai điểm lao động, còn không bằng một đứa nhỏ nửa lớn, lão lại thở dài mặc áo bông vào, mở cửa đi ra ngoài, vác cuốc lên đi làm.
Nhìn Lục lão gia tử còng lưng rời đi, đột nhiên Lục nãi nãi cảm thấy đau lòng. Dù sao đây cũng là bạn già đã làm bạn với bà ta nửa đời người.
Bà ta lại chạy bạch bạch tới cửa đại phòng, đẩy mạnh cửa ra, thấy đại lang còn đang nằm trên giường ngáy o o.
Đại nương thì ngồi bên cạnh ăn vụng bánh, rõ ràng khi ăn cơm đã chia bánh xong xuôi, Lục nãi nãi cũng tận mắt nhìn thấy đại nương ăn hết.
Vậy cái bánh trong tay đại nương là ở đâu ra? Chẳng trách bánh hôm nay trông nhỏ hơn một chút, thì ra là bị bà nương làm biết này giấu mất.
Lục nãi nãi liếc nhìn hai bên, thấy cạnh cửa có cây chổi, bà ta lại cầm cây chổi lên, đập thẳng lên người đại nương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro