Chương 30 - Bắt Quả Tang Đại Nương Giấu Lương Thực
Khám Xét Nhà
2024-08-11 17:42:13
Tiếng kêu sợ hãi cùng với tiếng chửi rủa đánh thức Lục đại lang. Mở mắt ra, thấy nương đang đánh vợ mình, đại lang ngáp dài một cái, cuối cùng cũng ngồi dậy.
“Đại lang, dẫn theo con vợ lười biếng của con xuống ruộng đi. Nếu còn để mẹ thấy nó trộm đồ ăn, mẹ sẽ đánh gãy chân nó.”
Lục đại lang nghe thấy trộm độ ăn lại vội quay đầu nhìn về phía đại nương, quả nhiên thấy được trong tay vợ mình còn non nửa cái bánh.
Đại lang không hề nghĩ ngợi mà cướp lấy cái bánh lại, nhét thẳng vào trong miệng.
Đại nương giận nhưng không dám nói gì, ở trước mặt lương thực, người cô họ hàng xa biến thành mẹ chồng ác độc, chồng ả cũng thành cướp bóc.
Hiện tại, chuyện duy nhất ả ta có thể làm chính là theo chân đại lang xuống ruộng, nếu không tối nay chắc chắn không được ăn cơm.
Nhìn hai người rời đi, đột nhiên Lục nãi nãi nổi lên suy nghĩ khám nhà đại lang.
Trước đây bà ta chỉ khám nhà nhị phòng với tam phòng, đại phòng là cháu gái bà con xa của bà ta, rất thân thiết với bà ta.
Đảo mắt một lượt, Lục nãi nãi nhìn chằm chằm cái rương đồ cưới, phía ngoài rương còn bị khóa lại.
Về phần chìa khóa, hẳn khỏi phải tìm, chắc chắn nó đang nằm trên cổ đứa cháu gái lười biếng kia.
Lục nãi nãi tìm một cục đá, mới đập hai ba cái cái ổ khóa đã bị rớt ra.
Bà ta mở nắp rương lên, thấy quần áo của đại lang với mấy đứa nhỏ được cất bên trong. Lấy quần áo ra ngoài, phía dưới còn có hai túi vải.
Lấy túi vải ra, mở xem, Lục nãi nãi tức giận tới huyết áp tăng cao. Chẳng trách trứng gà của bà ta mất đâu mấy quả, thì ra nó nằm hết trong này.
Còn cả bột ngô, áng chừng cũng phải nửa cân, sao bà ta không biết con ả làm biếng kia giỏi giấu đồ như thế không biết?
Nếu đã phá khóa rồi, vậy tìm khắp một lượt đi. Dưới đối đầu có một ít hạt dưa đã xào chín, hợp lại chừng một bụm.
Lại lục soát thêm một lần nữa, không tìm được gì thật rồi Lục nãi nãi mới mang theo đống đồ kia tới nhà nhị phòng.
Nhà nhị phòng chỉnh tề hơn nhà địa phòng nhiều, tuy mỗi món đồ đều có mảnh vá nhưng được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Lục nãi nãi xuống tay cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng tìm tới tìm lui, ngoại trừ vài cái quần áo rách rưới và vật dụng hằng ngày, không tìm được một miếng đồ ăn nào nữa.
Chẳng hề có thu hoạch, Lục nãi nãi lại chạy tới nhà tam phòng. Vừa mở cửa ra đã thấy bên trong lạnh như băng.
Lục nãi nãi run run một hồi mới phát hiện cửa sổ còn chưa đóng. Bà ta nhíu chặt mày, trời lạnh như vậy bọn họ mở cửa sổ ra làm gì không biết?
Chẳng lẽ bọn chúng tìm được thứ gì ăn, giờ mở cửa để bay hết mùi? Chẳng trách bọn chúng muốn bưng bữa trưa về phòng ăn.
Lục nãi nãi lại hít sâu vài hơi, nhưng ngoài không khí lạnh lẽo ra thì chẳng còn mùi vị gì nữa.
Lục nãi nãi vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu khám xét. Nhưng bà ta chỉ có thể thất vọng, đồ ăn chẳng thấy đâu, chỉ có một đống rách nát.
Đồ vật trong nhà tam phòng là rách nát nhất trong số ba nhà ở đây, thậm chí ngay cả tờ báo trên tường cũng là báo rách.
Trong rương đồ cưới của đại phòng có hai mảnh vải khá lành lặn và một túi bột ngô, còn cả trứng gà, trong rương đồ cưới của nhị phòng thì có một ít vải lẻ vụn vặt.
Nhưng trong rương đồ cưới của tam phòng, ngay cả một mảnh vải rách lớn chừng ngón tay cũng không có, có thể thấy nhà bọn họ nghèo thật sự.
Lục nãi nãi rời khỏi nhà tam phòng, đặt đồ vật mới lục soát ra được lên bàn ở nhà chính, chờ bọn hắn trở về lại tính sổ sau.
“Đại lang, dẫn theo con vợ lười biếng của con xuống ruộng đi. Nếu còn để mẹ thấy nó trộm đồ ăn, mẹ sẽ đánh gãy chân nó.”
Lục đại lang nghe thấy trộm độ ăn lại vội quay đầu nhìn về phía đại nương, quả nhiên thấy được trong tay vợ mình còn non nửa cái bánh.
Đại lang không hề nghĩ ngợi mà cướp lấy cái bánh lại, nhét thẳng vào trong miệng.
Đại nương giận nhưng không dám nói gì, ở trước mặt lương thực, người cô họ hàng xa biến thành mẹ chồng ác độc, chồng ả cũng thành cướp bóc.
Hiện tại, chuyện duy nhất ả ta có thể làm chính là theo chân đại lang xuống ruộng, nếu không tối nay chắc chắn không được ăn cơm.
Nhìn hai người rời đi, đột nhiên Lục nãi nãi nổi lên suy nghĩ khám nhà đại lang.
Trước đây bà ta chỉ khám nhà nhị phòng với tam phòng, đại phòng là cháu gái bà con xa của bà ta, rất thân thiết với bà ta.
Đảo mắt một lượt, Lục nãi nãi nhìn chằm chằm cái rương đồ cưới, phía ngoài rương còn bị khóa lại.
Về phần chìa khóa, hẳn khỏi phải tìm, chắc chắn nó đang nằm trên cổ đứa cháu gái lười biếng kia.
Lục nãi nãi tìm một cục đá, mới đập hai ba cái cái ổ khóa đã bị rớt ra.
Bà ta mở nắp rương lên, thấy quần áo của đại lang với mấy đứa nhỏ được cất bên trong. Lấy quần áo ra ngoài, phía dưới còn có hai túi vải.
Lấy túi vải ra, mở xem, Lục nãi nãi tức giận tới huyết áp tăng cao. Chẳng trách trứng gà của bà ta mất đâu mấy quả, thì ra nó nằm hết trong này.
Còn cả bột ngô, áng chừng cũng phải nửa cân, sao bà ta không biết con ả làm biếng kia giỏi giấu đồ như thế không biết?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu đã phá khóa rồi, vậy tìm khắp một lượt đi. Dưới đối đầu có một ít hạt dưa đã xào chín, hợp lại chừng một bụm.
Lại lục soát thêm một lần nữa, không tìm được gì thật rồi Lục nãi nãi mới mang theo đống đồ kia tới nhà nhị phòng.
Nhà nhị phòng chỉnh tề hơn nhà địa phòng nhiều, tuy mỗi món đồ đều có mảnh vá nhưng được xếp gọn gàng ngăn nắp.
Lục nãi nãi xuống tay cũng nhẹ nhàng hơn, nhưng tìm tới tìm lui, ngoại trừ vài cái quần áo rách rưới và vật dụng hằng ngày, không tìm được một miếng đồ ăn nào nữa.
Chẳng hề có thu hoạch, Lục nãi nãi lại chạy tới nhà tam phòng. Vừa mở cửa ra đã thấy bên trong lạnh như băng.
Lục nãi nãi run run một hồi mới phát hiện cửa sổ còn chưa đóng. Bà ta nhíu chặt mày, trời lạnh như vậy bọn họ mở cửa sổ ra làm gì không biết?
Chẳng lẽ bọn chúng tìm được thứ gì ăn, giờ mở cửa để bay hết mùi? Chẳng trách bọn chúng muốn bưng bữa trưa về phòng ăn.
Lục nãi nãi lại hít sâu vài hơi, nhưng ngoài không khí lạnh lẽo ra thì chẳng còn mùi vị gì nữa.
Lục nãi nãi vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu khám xét. Nhưng bà ta chỉ có thể thất vọng, đồ ăn chẳng thấy đâu, chỉ có một đống rách nát.
Đồ vật trong nhà tam phòng là rách nát nhất trong số ba nhà ở đây, thậm chí ngay cả tờ báo trên tường cũng là báo rách.
Trong rương đồ cưới của đại phòng có hai mảnh vải khá lành lặn và một túi bột ngô, còn cả trứng gà, trong rương đồ cưới của nhị phòng thì có một ít vải lẻ vụn vặt.
Nhưng trong rương đồ cưới của tam phòng, ngay cả một mảnh vải rách lớn chừng ngón tay cũng không có, có thể thấy nhà bọn họ nghèo thật sự.
Lục nãi nãi rời khỏi nhà tam phòng, đặt đồ vật mới lục soát ra được lên bàn ở nhà chính, chờ bọn hắn trở về lại tính sổ sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro