Trọng Sinh 70: Nữ Phụ Sau Khi Thức Tỉnh Chuyên Trị Cực Phẩm, Làm Giàu

Chương 45

2025-01-04 23:26:54

Cô ta vừa đến bệnh viện, chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe thấy bà cụ Diêu bị người cô ta hận thấu xương bắt nạt, không chút do dự chạy ra bênh vực bà cụ, chỉ trích Diêu Hữu Khê.

Diêu Hữu Khê nhướng mày, ồ, "vị cứu tinh", à không, "vị đại thiện nhân" đến rồi kìa.

"Cô gái, cô đúng là thiên thần, người đẹp tâm thiện..." Bà cụ Diêu thao thao bất tuyệt, thêm dầu vào lửa.

Một người tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Cô gái, đừng nghe bà ta nói bậy, là bà ta không nói lý..."

Dương Văn Thao nhìn người xung quanh khinh bỉ bà cụ Diêu, lại nhìn vẻ mặt đáng thương của bà cụ, trong lòng hoàn toàn nghiêng về phía bà cụ.

Hơn nữa, cô ta đã có ấn tượng xấu với Diêu Hữu Khê từ trước, căn bản không nghe lời người khác nói.

Diêu Hữu Khê phải cố gắng lắm mới nhịn được cười, bà cụ Diêu diễn xuất thần sầu, không trao giải Oscar cho bà ta thật uổng.

"Không phải chỉ có hai đồng mấy hào thôi sao, cần gì phải ép bà cụ đáng thương như vậy, để tôi trả cho."

Dương Văn Thao cắt ngang lời người tốt bụng, đến cửa sổ đóng tiền viện phí.

Mọi người nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, cô gái này bị làm sao vậy?

Trong đám đông có vài người nhìn cô ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Dương Văn Thao không hề hay biết, đắm chìm trong sự tự hào về hành động "chính nghĩa" của mình, cứ như đưa tiền là đã thắng Diêu Hữu Khê vậy.

Cô ta khiêu khích nhìn Diêu Hữu Khê: "Có những người, giác ngộ kém cỏi, mấy đồng tiền cũng tiếc không muốn bỏ ra chữa bệnh cho bà mình, nhưng cũng không thể trách cô ta được, ai bảo cô ta xuất thân hèn kém, nghèo rớt mồng tơi chứ."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lời này vừa nói ra, mọi người xung quanh đều giận dữ nhìn cô ta, phần lớn bọn họ đều là nông dân, Dương Văn Thao một câu nói đã đắc tội với tất cả mọi người.

"Cô gái, cô nói chuyện kiểu gì vậy?" Một người phụ nữ trung niên nóng tính trừng mắt nhìn Dương Văn Thao.

"Cô khinh thường nông dân, vậy nông dân trồng lúa gạo, rau củ, cô cao quý như vậy, chẳng phải vẫn ăn ngon lành sao!"

"Đúng vậy!" Mọi người đồng thanh hưởng ứng.

Dương Văn Thao từ nhỏ được nuông chiều, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, làm sao biết lúa gạo, rau củ được trồng như thế nào, nghe vậy chỉ thấy buồn nôn.

"Tôi không cảm thấy xuất thân của mình kém cỏi, tôi lao động chân chính, không trộm cắp, cướp giật, cô dựa vào đâu mà khinh thường nông dân, Chủ tịch đã nói, lao động là vinh quang nhất, sao nào, cô còn muốn chia rẽ giai cấp à?"

Ánh mắt Diêu Hữu Khê sắc bén khiến Dương Văn Thao sợ hãi mặt mày tái mét, nhà họ Dương tuy có quyền thế, nhưng cũng không dám đội "cái mũ" này.

Tiếng chỉ trích của mọi người ngày càng lớn, Dương Văn Thao biết mình lỡ lời, khí thế giảm đi phân nửa: "Các người, các người đừng có ngậm máu phun người, tôi không có ý đó."

"Vậy ý cô là gì, hay tôi gọi Hồng Vệ Binh đến, cô nói rõ ràng trước mặt họ đi." Diêu Hữu Khê khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói.

"Cô muốn thế nào?" Dương Văn Thao hai mắt rưng rưng, như thể bị oan ức lắm, từ khi gặp Diêu Hữu Khê, cô ta không có một ngày nào được yên ổn, cô ta rất nhớ mẹ, vô cùng hối hận khi đến Kỳ Thành.

"Cô nói sai thì phải xin lỗi chứ, lễ phép cơ bản cũng không biết sao?" Diêu Hữu Khê thờ ơ với những giọt nước mắt của cô ta.

Dương Văn Thao cắn chặt môi, cả đời cô ta chưa từng xin lỗi ai, hôm nay bị ép buộc, trong lòng vô cùng nhục nhã, lí nhí nói lời xin lỗi.

Diêu Hữu Khê đưa tay lên ngoáy tai: "Cô nói gì cơ, tôi không nghe thấy."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 70: Nữ Phụ Sau Khi Thức Tỉnh Chuyên Trị Cực Phẩm, Làm Giàu

Số ký tự: 0