Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 12
2024-12-02 15:16:21
Anh lưỡng lự một chút rồi hỏi: “Tôi định qua nhà ông bà. Cô có muốn đi cùng không?”
Ban đầu, Trường Khanh định đi một mình. Nhưng chẳng hiểu sao, lời mời lại bật ra khỏi miệng. Thanh Thanh hơi sững lại, rồi gật đầu đồng ý: “Được thôi. Để tôi chải tóc cho bé xong thì mình đi luôn.”
Một lát sau, Thanh Thanh buộc xong hai bím tóc gọn gàng cho cô cả, rồi đứng dậy cười nói: “Xong rồi. Đi thôi!”
Năm người cùng bước ra khỏi nhà, bọn trẻ đi bên cạnh ba mẹ nuôi, trông chẳng khác gì một gia đình thật sự. Thanh Thanh nắm tay hai đứa nhỏ, còn Trường Khanh dắt tay cậu hai. Vừa bước ra sân, cả nhóm đã thu hút ánh nhìn tò mò của những người xung quanh.
Hôm qua, cả khu tập thể đã chứng kiến màn náo loạn trong lễ cưới của họ. Nhưng giờ, mọi người lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác: cặp vợ chồng trẻ tươi cười, thân thiện, cùng ba đứa trẻ trông ngoan ngoãn, sạch sẽ.
Mấy cô dì hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán.
“Ủa, không phải hôm qua cô dâu này náo loạn lắm sao? Giờ lại nhìn tử tế thế này...”
“Chắc là do bị anh Hách chỉnh cho một trận nên ngoan ngoãn rồi. Ai mà chẳng biết Hách Trường Khanh nghiêm khắc thế nào.”
Có người rì rầm: “Nghe đâu anh ấy đánh cho cô ấy sợ luôn rồi!”
Trường Khanh không hề biết rằng trong mắt hàng xóm, mình đã bị biến thành một người chồng vũ phu.
Khi cả nhóm đến nhà ông bà, vừa bước tới cổng thì họ vô tình gặp gia đình Trương Chi Chi, cha mẹ và em gái ruột của Thanh Thanh.
“Ồ, Trường Khanh! Hai vợ chồng đi đâu đấy?” Ba Trương niềm nở hỏi.
“Chúng con qua thăm ông bà.” Trường Khanh đáp lời một cách thờ ơ.
Ba Trương gật đầu, sau đó quay sang Thanh Thanh, gương mặt trở nên lạnh lùng: “Thanh Thanh, được gả vào nhà họ Hách là phúc lớn của con. Đừng có mà hành xử tùy tiện nữa, nghe chưa?”
Thanh Thanh mỉm cười nhạt, không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu cho qua chuyện.
Sau khi chào hỏi qua loa, hai vợ chồng dắt ba đứa trẻ vào khu nhà của ông bà nội.
Phía sau lưng họ, Trương Chi Chi cười khẩy: “Hách Trường Khanh đúng là ngốc. Cưới cô ta rồi còn dắt đi khoe nữa, chẳng sợ cô chị quê mùa đó làm mất mặt sao?”
Mẹ Trương đồng tình: “Đúng thế, cứ ai nhắc đến Thanh Thanh là mẹ lại thấy xấu hổ. Nhà mình sao lại có đứa con như vậy chứ!”
Ba Trương khẽ gắt: “Đừng nói xấu sau lưng. Dù sao nó cũng là con mình, hiện giờ hai đứa sống hòa thuận với nhau là tốt rồi.”
Trương Chi Chi nhún vai, không thèm để tâm: “Hòa thuận cái gì? Chỉ là giả vờ thôi. Nghe đâu, ngày mai anh Hách sẽ trở về đơn vị, thậm chí không ở lại để dự lễ về nhà gái. Thật ra anh ấy luôn thích con, làm sao có thể tử tế với cô ta được?”
Cô ta cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ hả hê. Cảm giác đẩy được Thanh Thanh ra khỏi nhà khiến cô ta thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Mẹ Trương cũng tỏ vẻ hài lòng, chẳng giấu nổi niềm vui khi nghĩ về viễn cảnh Thanh Thanh phải sống khổ sở ở nhà chồng.
Ban đầu, Trường Khanh định đi một mình. Nhưng chẳng hiểu sao, lời mời lại bật ra khỏi miệng. Thanh Thanh hơi sững lại, rồi gật đầu đồng ý: “Được thôi. Để tôi chải tóc cho bé xong thì mình đi luôn.”
Một lát sau, Thanh Thanh buộc xong hai bím tóc gọn gàng cho cô cả, rồi đứng dậy cười nói: “Xong rồi. Đi thôi!”
Năm người cùng bước ra khỏi nhà, bọn trẻ đi bên cạnh ba mẹ nuôi, trông chẳng khác gì một gia đình thật sự. Thanh Thanh nắm tay hai đứa nhỏ, còn Trường Khanh dắt tay cậu hai. Vừa bước ra sân, cả nhóm đã thu hút ánh nhìn tò mò của những người xung quanh.
Hôm qua, cả khu tập thể đã chứng kiến màn náo loạn trong lễ cưới của họ. Nhưng giờ, mọi người lại thấy một cảnh tượng hoàn toàn khác: cặp vợ chồng trẻ tươi cười, thân thiện, cùng ba đứa trẻ trông ngoan ngoãn, sạch sẽ.
Mấy cô dì hàng xóm bắt đầu xì xào bàn tán.
“Ủa, không phải hôm qua cô dâu này náo loạn lắm sao? Giờ lại nhìn tử tế thế này...”
“Chắc là do bị anh Hách chỉnh cho một trận nên ngoan ngoãn rồi. Ai mà chẳng biết Hách Trường Khanh nghiêm khắc thế nào.”
Có người rì rầm: “Nghe đâu anh ấy đánh cho cô ấy sợ luôn rồi!”
Trường Khanh không hề biết rằng trong mắt hàng xóm, mình đã bị biến thành một người chồng vũ phu.
Khi cả nhóm đến nhà ông bà, vừa bước tới cổng thì họ vô tình gặp gia đình Trương Chi Chi, cha mẹ và em gái ruột của Thanh Thanh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ồ, Trường Khanh! Hai vợ chồng đi đâu đấy?” Ba Trương niềm nở hỏi.
“Chúng con qua thăm ông bà.” Trường Khanh đáp lời một cách thờ ơ.
Ba Trương gật đầu, sau đó quay sang Thanh Thanh, gương mặt trở nên lạnh lùng: “Thanh Thanh, được gả vào nhà họ Hách là phúc lớn của con. Đừng có mà hành xử tùy tiện nữa, nghe chưa?”
Thanh Thanh mỉm cười nhạt, không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu cho qua chuyện.
Sau khi chào hỏi qua loa, hai vợ chồng dắt ba đứa trẻ vào khu nhà của ông bà nội.
Phía sau lưng họ, Trương Chi Chi cười khẩy: “Hách Trường Khanh đúng là ngốc. Cưới cô ta rồi còn dắt đi khoe nữa, chẳng sợ cô chị quê mùa đó làm mất mặt sao?”
Mẹ Trương đồng tình: “Đúng thế, cứ ai nhắc đến Thanh Thanh là mẹ lại thấy xấu hổ. Nhà mình sao lại có đứa con như vậy chứ!”
Ba Trương khẽ gắt: “Đừng nói xấu sau lưng. Dù sao nó cũng là con mình, hiện giờ hai đứa sống hòa thuận với nhau là tốt rồi.”
Trương Chi Chi nhún vai, không thèm để tâm: “Hòa thuận cái gì? Chỉ là giả vờ thôi. Nghe đâu, ngày mai anh Hách sẽ trở về đơn vị, thậm chí không ở lại để dự lễ về nhà gái. Thật ra anh ấy luôn thích con, làm sao có thể tử tế với cô ta được?”
Cô ta cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ hả hê. Cảm giác đẩy được Thanh Thanh ra khỏi nhà khiến cô ta thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Mẹ Trương cũng tỏ vẻ hài lòng, chẳng giấu nổi niềm vui khi nghĩ về viễn cảnh Thanh Thanh phải sống khổ sở ở nhà chồng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro