Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê

Chương 13

2024-12-02 15:16:21

“Cũng đúng thôi, người mà đội trưởng Hách thực sự để ý từ đầu là con bé Chi Chi nhà mình. Với người phụ nữ kia, liệu cậu ta có thể cư xử tốt được đến đâu chứ? Ông nói xem, ba ngày sau hôn lễ mà chỉ có mỗi nó quay lại nhà mình, chẳng phải quá mất mặt sao?”

Đổng Huệ Quyên thở dài, cố tình phàn nàn với chồng.

Bà ta biết chồng mình rất coi trọng sĩ diện. Nếu cô con gái này cứ liên tục làm ông mất mặt, chắc chắn ông sẽ ngày càng thất vọng về cô. Đến lúc đó, bà ta cũng không cần lo chồng sẽ nảy sinh tình cảm với người phụ nữ thôn quê kia nữa.

Lần trước, khi người đàn bà ấy lên thành phố, bà ta phát hiện chồng mình vẫn dành chút tình cảm cho bà ấy.

Nghĩ đến việc người phụ nữ đó ở quê làm ruộng bao năm, khuôn mặt đầy mệt mỏi, nhưng đâu đó vẫn còn lưu lại nét đẹp thời trẻ, Đổng Huệ Quyên nghiến răng tức tối. Càng nghĩ đến chuyện chồng mình từng có đoạn tình cảm với cô ta, bà lại càng thêm căm ghét.

Trương Ái Quốc im lặng, vẻ mặt âm trầm, không nói thêm lời nào, quay lưng rời đi. Hai mẹ con bà Đổng thấy vậy cũng nhanh chóng bước theo.

---

Lúc này, Trương Thanh Thanh đang cùng Hách Trường Khanh vào khu gia đình quân đội.

Hách Trường Khanh là gương mặt quen thuộc, ai thấy anh cũng đều niềm nở chào hỏi, đồng thời lén quan sát người phụ nữ bên cạnh anh. Sau sự việc hôm qua, Trương Thanh Thanh đã trở nên nổi tiếng, khiến mọi người không khỏi tò mò.

Chào hỏi xong, Hách Trường Khanh đưa Thanh Thanh cùng ba đứa trẻ lên tầng hai. Anh gõ cửa, một bà cụ phúc hậu ra mở, thấy anh đến thì rất vui vẻ.

“Trường Khanh, sao cháu lại qua đây? Mau vào đi!”

Hôm qua ở tiệc cưới quá đông, Thanh Thanh chẳng kịp nhớ rõ mặt mũi ai, hôm nay mới nhìn kỹ được bà cụ này.

Bước vào nhà, cô khẽ quan sát. Căn nhà bài trí giản dị, đồ đạc mộc mạc, mọi thứ toát lên sự cần kiệm và khiêm nhường. Tuy vậy, Thanh Thanh biết rõ, ông cụ ở đây không phải người bình thường, khi xưa ông là một vị lão tướng có danh tiếng.

Dù sống giản dị thế này, nhưng cô cảm nhận được sự thanh liêm và cốt cách của ông.

Thanh Thanh mỉm cười chào bà cụ, rồi nhắc ba đứa trẻ chào ông bà cố nội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông bà đối xử với Thanh Thanh không quá nồng nhiệt, nhưng lại rất quan tâm đến bọn trẻ. Cô không để tâm, thoải mái ngồi xuống sofa cùng Hách Trường Khanh.

Bà cụ vào phòng lấy một ít kẹo trái cây, còn ông cụ thì trò chuyện với Hách Trường Khanh, phần lớn đều nói về chuyện trong quân đội. Thanh Thanh không hiểu gì, chỉ lặng lẽ lắng nghe.

Ông cụ rất coi trọng đứa cháu trai này. Sau khi trò chuyện một lúc lâu, ông mới chợt nhớ ra Thanh Thanh.

“Cháu sống ở nhà họ Hách có quen không?”

Ông cụ hỏi, giọng điềm đạm.

Thanh Thanh thẳng lưng, mỉm cười: “Dạ quen ạ, mọi người đều đối xử tốt với cháu.”

Ông cụ gật đầu, nhẹ nhàng dặn dò: “Sau này, cháu cần chăm sóc bọn trẻ chu đáo hơn.”

Thanh Thanh đáp: “Đó là trách nhiệm của cháu ạ.”

Bà cụ đột nhiên chen vào, không muốn chồng mình tiếp tục trò chuyện với Thanh Thanh: “Trường Khanh, trưa nay cháu ở lại ăn cơm chứ?”

Hách Trường Khanh nhìn sang Thanh Thanh, rồi gật đầu: “Cháu có ở lại ạ.”

Nghe vậy, bà cụ vui vẻ đứng dậy định ra ngoài mua đồ.

Hách Trường Khanh quay sang Thanh Thanh, dặn: “Cô đi cùng bà nhé.”

Thanh Thanh hơi bất ngờ trước lời đề nghị này, nhưng vẫn đứng lên đồng ý.

Bà cụ cau mày, rõ ràng không thoải mái: “Không cần đâu, để bà tự đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê

Số ký tự: 0