Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 16
2024-12-02 15:16:21
“Thật không? Chồng em có trách nhiệm, đồng ý chăm sóc con cái của đồng đội là chuyện đáng quý. Nếu anh thật sự ngưỡng mộ, ở quê em cũng có một chị góa họ Liễu, chồng chị ấy mất sớm, đang một mình nuôi bốn đứa con. Em có thể giới thiệu cho anh?”
Câu nói của Thanh Thanh khiến cả phòng im lặng. Ai cũng nghe ra lời mỉa mai trong đó, nhưng cô không hề ngại.
Dù sao hôm qua đã mang tiếng rồi, thêm một chút nữa cũng chẳng sao.
Hách Kiến Minh sững người, sắc mặt xanh lét. Hắn ta chỉ nghe nói vợ của Hách Trường Khanh là một cô gái quê cộc cằn, không ngờ cô lại sắc sảo đến vậy.
Bên cạnh, Hách Trường Khanh khẽ nhếch môi, như muốn cười mà lại không cười.
“Em dâu đùa rồi, anh đâu dám nhận. Mấy người góa bụa đó không hợp với anh.”
Thanh Thanh mỉm cười, giọng nhẹ tênh: “Vậy thôi, đúng lúc chị Liễu cũng từng bảo với em rằng chị ấy không thích đàn ông đeo kính, chắc chị ấy cũng không ưng anh đâu.”
Hách Kiến Minh nghẹn lời, không nói được gì. Thằng bé lớn đang ngồi cạnh cũng không nhịn được mà cúi đầu cười khúc khích.
Hách Kiến Minh tức đến nghẹn, muốn đáp trả nhưng không dám làm quá, sợ khiến ông cụ và bà cụ nổi giận. Hắn ta cố nén cơn giận, nhưng mặt đã đỏ bừng vì mất mặt.
Cảm thấy không cần tiếp tục đôi co, Thanh Thanh đứng dậy bước vào bếp: “Bà ơi, cháu giúp bà làm cơm nhé?”
Bà cụ xua tay: “Ra ngoài đi, đừng làm vướng tay chân. Cô biết nấu gì mà đòi giúp?”
Bà cụ không coi thường dân quê, chỉ sợ cô làm hỏng món ăn.
Thanh Thanh kiên nhẫn nói: “Cháu biết nấu đấy ạ, nấu cũng được lắm.”
Bà cụ đẩy nhẹ cô ra: “Không cần, ra ngoài đi.”
Không thể giúp, Thanh Thanh đành thở dài bước ra ngoài.
Xem ra việc lấy lòng nhà chồng khó hơn cô tưởng.
Đúng lúc đó, Hách Trường Khanh từ phòng khách đi vào, bước nhanh tới bên cửa bếp: “Bà, nấu nhiều món vậy một mình bà không làm xuể đâu. Để cô ấy giúp bà nhé, cô ấy nấu ăn cũng ổn ạ.”
Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn chồng, có chút nghi ngờ rằng không biết anh đọc được suy nghĩ của cô từ khi nào.
Bà cụ lẩm bẩm vài câu nhưng cũng không đuổi Thanh Thanh ra nữa.
Không bao lâu sau, Thanh Thanh phát hiện ra bà cụ không thực sự giỏi nấu ăn. Bà ướp thịt với lượng muối quá tay, món ăn nấu ra chắc chắn chỉ có vị mặn chát.
“Bà ơi, để cháu ướp lại thịt giúp bà nhé. Nhiều muối thế này mất hết vị ngon rồi.”
Một lúc sau, Hách Trường Khanh quay lại bếp thì thấy Thanh Thanh đã làm chủ, còn bà cụ chỉ đứng phụ.
Thanh Thanh xắn tay áo, nói: “Bà ơi, bà ra ngoài nghỉ ngơi đi, để cháu làm nốt cho.”
Bà cụ ngơ ngác, không hiểu tại sao người đang nấu chính lại đổi thành cô cháu dâu mới. Nhưng thấy mình cũng không giúp được gì, bà đành ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Thanh Thanh đã nấu xong năm món: ba món mặn, hai món rau và một đĩa dưa chuột trộn.
“Cơm xong rồi, mọi người ra ăn thôi!”
Thanh Thanh bưng món ăn ra bàn, vừa cười vừa nói. Bà cụ và ông cụ cũng vào bếp giúp bưng đồ ăn.
Ông cụ nhìn thoáng qua các món, không khỏi ngạc nhiên: “Món nào trông cũng ngon mắt đấy chứ.”
Dù ông không quá quan tâm đến việc ăn uống, nhưng mấy món này đúng là khiến người ta cảm thấy thèm.
Vì tay nghề nấu nướng của bà cụ không quá tốt, ông cụ bình thường chỉ cần ăn no là được.
Khi múc cơm, Trương Thanh Thanh đặc biệt múc nhiều hơn cho ba đứa trẻ, sợ chúng ăn không đủ.
Câu nói của Thanh Thanh khiến cả phòng im lặng. Ai cũng nghe ra lời mỉa mai trong đó, nhưng cô không hề ngại.
Dù sao hôm qua đã mang tiếng rồi, thêm một chút nữa cũng chẳng sao.
Hách Kiến Minh sững người, sắc mặt xanh lét. Hắn ta chỉ nghe nói vợ của Hách Trường Khanh là một cô gái quê cộc cằn, không ngờ cô lại sắc sảo đến vậy.
Bên cạnh, Hách Trường Khanh khẽ nhếch môi, như muốn cười mà lại không cười.
“Em dâu đùa rồi, anh đâu dám nhận. Mấy người góa bụa đó không hợp với anh.”
Thanh Thanh mỉm cười, giọng nhẹ tênh: “Vậy thôi, đúng lúc chị Liễu cũng từng bảo với em rằng chị ấy không thích đàn ông đeo kính, chắc chị ấy cũng không ưng anh đâu.”
Hách Kiến Minh nghẹn lời, không nói được gì. Thằng bé lớn đang ngồi cạnh cũng không nhịn được mà cúi đầu cười khúc khích.
Hách Kiến Minh tức đến nghẹn, muốn đáp trả nhưng không dám làm quá, sợ khiến ông cụ và bà cụ nổi giận. Hắn ta cố nén cơn giận, nhưng mặt đã đỏ bừng vì mất mặt.
Cảm thấy không cần tiếp tục đôi co, Thanh Thanh đứng dậy bước vào bếp: “Bà ơi, cháu giúp bà làm cơm nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ xua tay: “Ra ngoài đi, đừng làm vướng tay chân. Cô biết nấu gì mà đòi giúp?”
Bà cụ không coi thường dân quê, chỉ sợ cô làm hỏng món ăn.
Thanh Thanh kiên nhẫn nói: “Cháu biết nấu đấy ạ, nấu cũng được lắm.”
Bà cụ đẩy nhẹ cô ra: “Không cần, ra ngoài đi.”
Không thể giúp, Thanh Thanh đành thở dài bước ra ngoài.
Xem ra việc lấy lòng nhà chồng khó hơn cô tưởng.
Đúng lúc đó, Hách Trường Khanh từ phòng khách đi vào, bước nhanh tới bên cửa bếp: “Bà, nấu nhiều món vậy một mình bà không làm xuể đâu. Để cô ấy giúp bà nhé, cô ấy nấu ăn cũng ổn ạ.”
Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn chồng, có chút nghi ngờ rằng không biết anh đọc được suy nghĩ của cô từ khi nào.
Bà cụ lẩm bẩm vài câu nhưng cũng không đuổi Thanh Thanh ra nữa.
Không bao lâu sau, Thanh Thanh phát hiện ra bà cụ không thực sự giỏi nấu ăn. Bà ướp thịt với lượng muối quá tay, món ăn nấu ra chắc chắn chỉ có vị mặn chát.
“Bà ơi, để cháu ướp lại thịt giúp bà nhé. Nhiều muối thế này mất hết vị ngon rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, Hách Trường Khanh quay lại bếp thì thấy Thanh Thanh đã làm chủ, còn bà cụ chỉ đứng phụ.
Thanh Thanh xắn tay áo, nói: “Bà ơi, bà ra ngoài nghỉ ngơi đi, để cháu làm nốt cho.”
Bà cụ ngơ ngác, không hiểu tại sao người đang nấu chính lại đổi thành cô cháu dâu mới. Nhưng thấy mình cũng không giúp được gì, bà đành ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, Thanh Thanh đã nấu xong năm món: ba món mặn, hai món rau và một đĩa dưa chuột trộn.
“Cơm xong rồi, mọi người ra ăn thôi!”
Thanh Thanh bưng món ăn ra bàn, vừa cười vừa nói. Bà cụ và ông cụ cũng vào bếp giúp bưng đồ ăn.
Ông cụ nhìn thoáng qua các món, không khỏi ngạc nhiên: “Món nào trông cũng ngon mắt đấy chứ.”
Dù ông không quá quan tâm đến việc ăn uống, nhưng mấy món này đúng là khiến người ta cảm thấy thèm.
Vì tay nghề nấu nướng của bà cụ không quá tốt, ông cụ bình thường chỉ cần ăn no là được.
Khi múc cơm, Trương Thanh Thanh đặc biệt múc nhiều hơn cho ba đứa trẻ, sợ chúng ăn không đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro