Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 17
2024-12-02 15:16:21
Hách Kiến Minh liếc ba đứa nhỏ, ánh mắt hiện rõ vẻ khó chịu. Tuy hôm nay chúng đã trông sạch sẽ hơn, nhưng quần áo mặc vẫn cũ kỹ, nhìn rõ là con nhà nghèo. Nghĩ đến chuyện ba đứa trẻ này dù những “người ngoài” còn tranh giành sự quan tâm của ông bà, lòng hắn ta càng thêm khó chịu.
“Em dâu à, em gắp đồ ăn cho bọn trẻ rồi cho chúng sang chỗ khác ăn nhé. Chúng ta là người lớn, còn có chuyện cần bàn.”
Dù không nói thẳng, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự khinh miệt trong giọng nói của hắn ta.
“Thế nào, chẳng lẽ bọn trẻ bịt miệng anh, không cho anh nói sao?”
Hách Trường Khanh không kiềm được, giọng đầy tức giận. Từ khi anh mang ba đứa nhỏ về, thái độ của anh đã rất rõ ràng: coi chúng như con ruột mà nuôi. Vậy mà Hách Kiến Minh lại dùng lời lẽ như vậy, đúng là không biết điều.
“Ăn ở đâu chẳng là ăn? Chú đừng mang cái kiểu chỉ huy ở đơn vị về nhà như thế.”
Hách Kiến Minh cũng không chịu nhường nhịn, khiến ba đứa nhỏ cúi đầu im lặng, người co rúm lại vì lo sợ.
Cậu út đỏ hoe mắt, ấp úng: “Chúng cháu… cháu… sang sofa ăn cũng được. Mọi người đừng cãi nhau.”
Nói rồi nó định đứng lên, nhưng Trương Thanh Thanh nhanh tay giữ lại.
“Không cần, cứ ngồi đây mà ăn.”
Nhà này là nhà ông cụ, đồ ăn cũng do cô nấu. Hách Kiến Minh không có quyền không cho bọn trẻ ngồi ăn cùng.
Thằng út ngẩng lên nhìn cô, thấy cô mỉm cười khích lệ, nó mới dám yên tâm ngồi lại.
Lúc này, ông cụ lên tiếng: “Thôi nào, ăn bữa cơm mà cũng lắm chuyện thế à?”
Giọng ông đầy uy quyền, rõ ràng đang bênh vực Hách Trường Khanh.
Hách Kiến Minh nhíu mày khó chịu nhưng không dám nói thêm, cả nhà bắt đầu ăn cơm.
Vừa ăn vài miếng, ai nấy đều bất ngờ trước tay nghề nấu nướng của Trương Thanh Thanh. Ngay cả Hách Trường Khanh, dù đã đoán trước cô biết nấu ăn, cũng không ngờ cô nấu ngon đến vậy. Không chỉ ba đứa nhỏ ăn ngon lành, mà cả người lớn cũng nhanh tay gắp thức ăn.
Ông cụ ngạc nhiên tấm tắc: “Không ngờ cháu nấu ăn giỏi thế. Thật không tệ chút nào.”
Ông trước giờ ít để ý đến Thanh Thanh, thậm chí còn không nhớ tên cô, nhưng giờ đã có chút ấn tượng tốt.
Thanh Thanh cười đáp: “Miễn ông thích là được ạ. Nếu có thời gian, cháu sẽ ghé qua nấu cho ông bà thường xuyên.”
Cách nói của cô tự nhiên, không chút khoa trương, khiến ai nấy cũng thấy vừa lòng.
Ngay cả bà cụ cũng không khỏi nhìn cô thêm vài lần, cảm giác cô hôm nay có gì đó khác với hôm qua.
“Cô bé này có vẻ biết điều đấy.”
Ông cụ lần đầu nhìn Thanh Thanh bằng ánh mắt thiện cảm.
“Trường Khanh thường xuyên đi công tác, ba đứa trẻ cũng nhờ gia đình giúp đỡ chăm nom. Cháu qua đây nấu vài bữa cơm là chuyện nên làm ạ.”
Câu trả lời chân thành của Thanh Thanh khiến mọi người kinh ngạc. Ngay cả Hách Kiến Minh cũng không khỏi bất ngờ. Người phụ nữ này không giống với những gì hắn ta nghe đồn chút nào.
Chẳng lẽ trước khi đến đây, Trường Khanh đã dặn dò trước?
Không thể nào, quê mùa thế thì làm sao học được cách nói năng khéo léo như vậy. Nhưng thôi, dù sao thì gà quê có tô vàng cũng không hóa thành phượng hoàng. Sớm muộn gì bản chất cũng sẽ lộ ra thôi.
Ông cụ thở dài, nhìn cô rồi nói: “Cháu đúng là đứa có hiếu.”
Ông có ba người con trai, nhưng con dâu ít khi qua lại, nói gì đến cháu dâu. Hôm qua ông không ấn tượng tốt với Thanh Thanh, nhưng giờ thì suy nghĩ đã khác.
“Em dâu à, em gắp đồ ăn cho bọn trẻ rồi cho chúng sang chỗ khác ăn nhé. Chúng ta là người lớn, còn có chuyện cần bàn.”
Dù không nói thẳng, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự khinh miệt trong giọng nói của hắn ta.
“Thế nào, chẳng lẽ bọn trẻ bịt miệng anh, không cho anh nói sao?”
Hách Trường Khanh không kiềm được, giọng đầy tức giận. Từ khi anh mang ba đứa nhỏ về, thái độ của anh đã rất rõ ràng: coi chúng như con ruột mà nuôi. Vậy mà Hách Kiến Minh lại dùng lời lẽ như vậy, đúng là không biết điều.
“Ăn ở đâu chẳng là ăn? Chú đừng mang cái kiểu chỉ huy ở đơn vị về nhà như thế.”
Hách Kiến Minh cũng không chịu nhường nhịn, khiến ba đứa nhỏ cúi đầu im lặng, người co rúm lại vì lo sợ.
Cậu út đỏ hoe mắt, ấp úng: “Chúng cháu… cháu… sang sofa ăn cũng được. Mọi người đừng cãi nhau.”
Nói rồi nó định đứng lên, nhưng Trương Thanh Thanh nhanh tay giữ lại.
“Không cần, cứ ngồi đây mà ăn.”
Nhà này là nhà ông cụ, đồ ăn cũng do cô nấu. Hách Kiến Minh không có quyền không cho bọn trẻ ngồi ăn cùng.
Thằng út ngẩng lên nhìn cô, thấy cô mỉm cười khích lệ, nó mới dám yên tâm ngồi lại.
Lúc này, ông cụ lên tiếng: “Thôi nào, ăn bữa cơm mà cũng lắm chuyện thế à?”
Giọng ông đầy uy quyền, rõ ràng đang bênh vực Hách Trường Khanh.
Hách Kiến Minh nhíu mày khó chịu nhưng không dám nói thêm, cả nhà bắt đầu ăn cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa ăn vài miếng, ai nấy đều bất ngờ trước tay nghề nấu nướng của Trương Thanh Thanh. Ngay cả Hách Trường Khanh, dù đã đoán trước cô biết nấu ăn, cũng không ngờ cô nấu ngon đến vậy. Không chỉ ba đứa nhỏ ăn ngon lành, mà cả người lớn cũng nhanh tay gắp thức ăn.
Ông cụ ngạc nhiên tấm tắc: “Không ngờ cháu nấu ăn giỏi thế. Thật không tệ chút nào.”
Ông trước giờ ít để ý đến Thanh Thanh, thậm chí còn không nhớ tên cô, nhưng giờ đã có chút ấn tượng tốt.
Thanh Thanh cười đáp: “Miễn ông thích là được ạ. Nếu có thời gian, cháu sẽ ghé qua nấu cho ông bà thường xuyên.”
Cách nói của cô tự nhiên, không chút khoa trương, khiến ai nấy cũng thấy vừa lòng.
Ngay cả bà cụ cũng không khỏi nhìn cô thêm vài lần, cảm giác cô hôm nay có gì đó khác với hôm qua.
“Cô bé này có vẻ biết điều đấy.”
Ông cụ lần đầu nhìn Thanh Thanh bằng ánh mắt thiện cảm.
“Trường Khanh thường xuyên đi công tác, ba đứa trẻ cũng nhờ gia đình giúp đỡ chăm nom. Cháu qua đây nấu vài bữa cơm là chuyện nên làm ạ.”
Câu trả lời chân thành của Thanh Thanh khiến mọi người kinh ngạc. Ngay cả Hách Kiến Minh cũng không khỏi bất ngờ. Người phụ nữ này không giống với những gì hắn ta nghe đồn chút nào.
Chẳng lẽ trước khi đến đây, Trường Khanh đã dặn dò trước?
Không thể nào, quê mùa thế thì làm sao học được cách nói năng khéo léo như vậy. Nhưng thôi, dù sao thì gà quê có tô vàng cũng không hóa thành phượng hoàng. Sớm muộn gì bản chất cũng sẽ lộ ra thôi.
Ông cụ thở dài, nhìn cô rồi nói: “Cháu đúng là đứa có hiếu.”
Ông có ba người con trai, nhưng con dâu ít khi qua lại, nói gì đến cháu dâu. Hôm qua ông không ấn tượng tốt với Thanh Thanh, nhưng giờ thì suy nghĩ đã khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro