Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 23
2024-12-02 15:16:21
Phí Lan vui vẻ đáp: “Được thôi, mai mấy giờ bác qua?”
Sau khi hẹn giờ xong, bác Vương cũng chào ra về.
Phương Phương tức muốn khóc. Đến bác Vương còn được cho bánh, mà nhà mình chẳng ai lấy cho cô ấy một cái.
Cô ấy liếc nhìn Thanh Thanh đầy hằn học. Nếu cô biết điều, nói vài câu xin lỗi thì mọi chuyện đã xong. Vậy mà cô cứ im lặng, như thể miệng bị dán chặt vậy.
Cuối cùng, mẹ Hách xót con, kéo Phương Phương lại bàn ăn. Cô ấy miễn cưỡng ngồi xuống, tỏ ra không hứng thú nhưng thực ra bụng đã đói cồn cào.
Khi vừa ăn miếng đầu tiên, Phương Phương lập tức nhận ra mình đã nói quá. Bánh hành của Thanh Thanh ngon không chê vào đâu được, chẳng kém gì đầu bếp của nhà hàng quốc doanh.
Nhưng dĩ nhiên, cô ấy không đời nào chịu thừa nhận. Cô ấy nhíu mày, giả bộ ăn thật chậm rãi.
Mọi người trong nhà đều nhìn thấu cô ấy, nhưng không ai nói ra.
Lúc này, Thanh Thanh lên tiếng: “Ba, mẹ, ngày mai con rảnh, con tính trồng ít rau trong sân cho đỡ tốn tiền mua rau.”
Ba mẹ Hách vốn không quen với việc trồng trọt, nên sân nhà chỉ trồng vài chậu hoa. Nghe vậy, họ cũng không phản đối.
“Con thích thì cứ trồng, sân để không cũng chẳng làm gì.”
Nhưng Phương Phương lại tỏ ra khó chịu: “Trồng rau làm gì? Nhà mình đâu thiếu tiền. Đừng đem cái thói quê mùa đó vào đây, không khéo người ta lại nghĩ nhà mình túng thiếu, phải trồng rau ăn.”
Lời còn chưa dứt, ba Hách đã quát: “Con ăn nói cho đàng hoàng! Chị dâu con chỉ muốn giúp nhà mình tiết kiệm thôi. Con bảo nhà mình không thiếu tiền, vậy con đã kiếm được đồng nào chưa mà nói lớn tiếng thế?”
Ông thở dài. Cô con gái này học hành chẳng đến đâu, suốt ngày chỉ biết so bì với người khác, lại không nghe lời.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e là chẳng làm nên trò trống gì, đừng nói đến chuyện thi đại học. Mà với gia đình họ, có con đỗ đại học là niềm tự hào lớn. Nếu Phương Phương không thi đỗ, nhà còn phải lo xin việc cho cô ấy.
Phương Phương tức tối, ăn được vài miếng rồi quăng bát, vùng vằng bỏ đi.
Ba Hách lắc đầu, mặt mày u ám. Ông quay sang Thanh Thanh, áy náy nói: “Con đừng để ý nó. Nó được chiều từ bé nên hư rồi.”
Dù Thanh Thanh từng gây rắc rối trong đám cưới, nhưng cô đã chăm chỉ nấu nướng, dọn dẹp cho gia đình, nên cũng không thể trách mãi được.
Thanh Thanh khẽ gật đầu: “Ba, con không để ý đâu. Con hiểu mà, trẻ con thường bốc đồng.”
Ba Hách hài lòng, rồi như sực nhớ ra điều gì, ông hỏi tiếp: “Ba nghe Trường Khanh nói con muốn tìm việc làm. Con đã định làm gì chưa?”
Thanh Thanh nghĩ một lúc rồi quyết định: “Con muốn làm giáo viên, dạy toán cấp một chắc không thành vấn đề.”
Công việc giáo viên nhàn hạ, có ngày nghỉ lễ, thích hợp hơn nhiều so với làm công nhân.
Ba Hách nghe vậy, nhíu mày: “Con muốn làm giáo viên?”
Ông thoáng hoài nghi. Một cô gái quê, biết đọc viết đã tốt lắm rồi, còn muốn làm giáo viên, nghe thật khó tin.
“Làm giáo viên không đơn giản đâu. Con chưa học đại học, làm sao đủ tiêu chuẩn mà xin việc được?”
Thanh Thanh chợt hiểu ra. Cô mới chỉ có bằng cấp hai, đi xin làm giáo viên, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cô bị điên.
“Vậy là phải thi đậu đại học, rồi tốt nghiệp mới được làm giáo viên sao?”
Thanh Thanh thuận miệng hỏi.
Câu nói vừa dứt, cả nhà đều sững sờ, đến mẹ Hách cũng không kìm được mà quay lại nhìn cô.
Sau khi hẹn giờ xong, bác Vương cũng chào ra về.
Phương Phương tức muốn khóc. Đến bác Vương còn được cho bánh, mà nhà mình chẳng ai lấy cho cô ấy một cái.
Cô ấy liếc nhìn Thanh Thanh đầy hằn học. Nếu cô biết điều, nói vài câu xin lỗi thì mọi chuyện đã xong. Vậy mà cô cứ im lặng, như thể miệng bị dán chặt vậy.
Cuối cùng, mẹ Hách xót con, kéo Phương Phương lại bàn ăn. Cô ấy miễn cưỡng ngồi xuống, tỏ ra không hứng thú nhưng thực ra bụng đã đói cồn cào.
Khi vừa ăn miếng đầu tiên, Phương Phương lập tức nhận ra mình đã nói quá. Bánh hành của Thanh Thanh ngon không chê vào đâu được, chẳng kém gì đầu bếp của nhà hàng quốc doanh.
Nhưng dĩ nhiên, cô ấy không đời nào chịu thừa nhận. Cô ấy nhíu mày, giả bộ ăn thật chậm rãi.
Mọi người trong nhà đều nhìn thấu cô ấy, nhưng không ai nói ra.
Lúc này, Thanh Thanh lên tiếng: “Ba, mẹ, ngày mai con rảnh, con tính trồng ít rau trong sân cho đỡ tốn tiền mua rau.”
Ba mẹ Hách vốn không quen với việc trồng trọt, nên sân nhà chỉ trồng vài chậu hoa. Nghe vậy, họ cũng không phản đối.
“Con thích thì cứ trồng, sân để không cũng chẳng làm gì.”
Nhưng Phương Phương lại tỏ ra khó chịu: “Trồng rau làm gì? Nhà mình đâu thiếu tiền. Đừng đem cái thói quê mùa đó vào đây, không khéo người ta lại nghĩ nhà mình túng thiếu, phải trồng rau ăn.”
Lời còn chưa dứt, ba Hách đã quát: “Con ăn nói cho đàng hoàng! Chị dâu con chỉ muốn giúp nhà mình tiết kiệm thôi. Con bảo nhà mình không thiếu tiền, vậy con đã kiếm được đồng nào chưa mà nói lớn tiếng thế?”
Ông thở dài. Cô con gái này học hành chẳng đến đâu, suốt ngày chỉ biết so bì với người khác, lại không nghe lời.
Nếu cứ tiếp tục thế này, e là chẳng làm nên trò trống gì, đừng nói đến chuyện thi đại học. Mà với gia đình họ, có con đỗ đại học là niềm tự hào lớn. Nếu Phương Phương không thi đỗ, nhà còn phải lo xin việc cho cô ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Phương tức tối, ăn được vài miếng rồi quăng bát, vùng vằng bỏ đi.
Ba Hách lắc đầu, mặt mày u ám. Ông quay sang Thanh Thanh, áy náy nói: “Con đừng để ý nó. Nó được chiều từ bé nên hư rồi.”
Dù Thanh Thanh từng gây rắc rối trong đám cưới, nhưng cô đã chăm chỉ nấu nướng, dọn dẹp cho gia đình, nên cũng không thể trách mãi được.
Thanh Thanh khẽ gật đầu: “Ba, con không để ý đâu. Con hiểu mà, trẻ con thường bốc đồng.”
Ba Hách hài lòng, rồi như sực nhớ ra điều gì, ông hỏi tiếp: “Ba nghe Trường Khanh nói con muốn tìm việc làm. Con đã định làm gì chưa?”
Thanh Thanh nghĩ một lúc rồi quyết định: “Con muốn làm giáo viên, dạy toán cấp một chắc không thành vấn đề.”
Công việc giáo viên nhàn hạ, có ngày nghỉ lễ, thích hợp hơn nhiều so với làm công nhân.
Ba Hách nghe vậy, nhíu mày: “Con muốn làm giáo viên?”
Ông thoáng hoài nghi. Một cô gái quê, biết đọc viết đã tốt lắm rồi, còn muốn làm giáo viên, nghe thật khó tin.
“Làm giáo viên không đơn giản đâu. Con chưa học đại học, làm sao đủ tiêu chuẩn mà xin việc được?”
Thanh Thanh chợt hiểu ra. Cô mới chỉ có bằng cấp hai, đi xin làm giáo viên, chắc chắn người ta sẽ nghĩ cô bị điên.
“Vậy là phải thi đậu đại học, rồi tốt nghiệp mới được làm giáo viên sao?”
Thanh Thanh thuận miệng hỏi.
Câu nói vừa dứt, cả nhà đều sững sờ, đến mẹ Hách cũng không kìm được mà quay lại nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro