Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 26
2024-12-02 15:16:21
Dù không thêm thắt gì, nhưng từ giọng kể trầm lắng của anh, Trương Thanh Thanh vẫn có thể cảm nhận được những biến động khốc liệt mà anh từng trải qua. Trước đây, cô chỉ xem những cảnh tương tự trên video ngắn hoặc phim ảnh, nhưng mỗi lần đều không kìm được mà rơi nước mắt. Bây giờ, có người bên cạnh mình từng trải qua những điều ấy, trái tim cô không khỏi thổn thức.
“Lúc đó anh nhất định đã rất day dứt, đúng không? Tự trách mình không thể cứu được cậu ấy…”
Hách Trường Khanh thoáng rùng mình, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Đừng tự trách nữa, anh đã cố hết sức. Nếu người gặp chuyện là anh, anh cũng sẽ không chần chừ mà hy sinh, phải không? Anh là người hùng mà.”
Trong đôi mắt Trương Thanh Thanh thấp thoáng ánh lệ, bàn tay cô vô thức nắm lấy tay Hách Trường Khanh.
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho ba đứa trẻ đó. Chúng đều là con của những anh hùng.”
Hách Trường Khanh cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô, trong lòng thoáng chốc không biết nên phản ứng ra sao. Một người phụ nữ thôn quê không có nhiều trải nghiệm như cô lại có thể thấu hiểu anh đến vậy, khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ, anh đã sai khi đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
“Cảm ơn cô.”
Phải một lúc lâu sau, Hách Trường Khanh mới khẽ nói, giọng anh như trầm xuống.
Nhận ra tay mình vẫn đang nắm tay anh, Trương Thanh Thanh giật mình buông ra ngay.
“Ơ… Anh đừng để ý nhé, chỉ là tôi hơi xúc động thôi. Tôi vốn sống hơi cảm tính, không phải muốn lợi dụng gì anh đâu!”
Hách Trường Khanh: “…”
Không khí trầm buồn vừa rồi bị phá tan hoàn toàn.
“Ngủ đi.”
“Ừm.”
Trương Thanh Thanh khịt khịt mũi, xoay người cố gắng chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, ánh mắt sâu lắng của Hách Trường Khanh khẽ lướt qua cô, rồi anh từ từ nhắm mắt lại.
---
Nửa đêm, Trương Thanh Thanh bị tỉnh dậy vì mắc tiểu. Cô mở mắt, phát hiện mình đang ôm chặt lấy Hách Trường Khanh.
Phản xạ đầu tiên của cô không phải là lập tức buông tay, mà là nghiến răng rồi nhấn nhẹ vào người anh.
Cảm giác rất rõ ràng – cơ bắp săn chắc, đàn hồi.
Lông mi Hách Trường Khanh khẽ run, nhưng cô nhanh chóng thả tay ra, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì. Ngồi dậy, cô nhìn cái bô đặt trong phòng.
Trong sân có nhà vệ sinh, nhưng ai cũng lười ra ngoài vào giữa đêm, nên thường dùng bô rồi sáng hôm sau đem đổ. Nhưng nếu làm thế, âm thanh kia mà bị Hách Trường Khanh nghe thấy thì xấu hổ chết mất!
Cô lưỡng lự hồi lâu, vẫn thấy ngại quá. Thôi, ra nhà vệ sinh vậy… Nhưng giờ này mới ba, bốn giờ sáng, đi một mình thì sợ lắm!
Đúng lúc cô đang phân vân, Hách Trường Khanh bất chợt ngồi dậy.
“Muốn đi vệ sinh à?”
Trương Thanh Thanh giật mình, nói năng lắp bắp.
“Anh… Anh dậy rồi à? Có phải tôi làm anh tỉnh không?”
“Không, đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.”
Nói rồi, anh đứng dậy, với tay lấy chiếc đèn pin trên tủ.
Trương Thanh Thanh bỗng thấy mình thật làm quá. Đi vệ sinh thôi mà cũng làm phiền người ta, sớm biết vậy dùng bô cho xong.
“Vậy… làm phiền anh quá.”
Hai người một trước một sau đi ra cửa. Trương Thanh Thanh cầm đèn pin vào nhà vệ sinh, Hách Trường Khanh đứng bên ngoài chờ.
Xong việc, họ quay lại phòng rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.
Trước khi ngủ, trong đầu Trương Thanh Thanh bỗng nảy ra một ý nghĩ: Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hách Trường Khanh mà đánh giá anh ấy, thật ra con người anh rất chu đáo. Đưa cô ra tận nhà vệ sinh giữa đêm khuya thế này, đúng là người tốt. Không biết sau này Trương Chi Chi có hối hận không nhỉ…
“Lúc đó anh nhất định đã rất day dứt, đúng không? Tự trách mình không thể cứu được cậu ấy…”
Hách Trường Khanh thoáng rùng mình, ánh mắt trở nên sắc lạnh.
“Đừng tự trách nữa, anh đã cố hết sức. Nếu người gặp chuyện là anh, anh cũng sẽ không chần chừ mà hy sinh, phải không? Anh là người hùng mà.”
Trong đôi mắt Trương Thanh Thanh thấp thoáng ánh lệ, bàn tay cô vô thức nắm lấy tay Hách Trường Khanh.
“Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc chu đáo cho ba đứa trẻ đó. Chúng đều là con của những anh hùng.”
Hách Trường Khanh cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cô, trong lòng thoáng chốc không biết nên phản ứng ra sao. Một người phụ nữ thôn quê không có nhiều trải nghiệm như cô lại có thể thấu hiểu anh đến vậy, khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Có lẽ, anh đã sai khi đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài.
“Cảm ơn cô.”
Phải một lúc lâu sau, Hách Trường Khanh mới khẽ nói, giọng anh như trầm xuống.
Nhận ra tay mình vẫn đang nắm tay anh, Trương Thanh Thanh giật mình buông ra ngay.
“Ơ… Anh đừng để ý nhé, chỉ là tôi hơi xúc động thôi. Tôi vốn sống hơi cảm tính, không phải muốn lợi dụng gì anh đâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hách Trường Khanh: “…”
Không khí trầm buồn vừa rồi bị phá tan hoàn toàn.
“Ngủ đi.”
“Ừm.”
Trương Thanh Thanh khịt khịt mũi, xoay người cố gắng chìm vào giấc ngủ. Trong bóng tối, ánh mắt sâu lắng của Hách Trường Khanh khẽ lướt qua cô, rồi anh từ từ nhắm mắt lại.
---
Nửa đêm, Trương Thanh Thanh bị tỉnh dậy vì mắc tiểu. Cô mở mắt, phát hiện mình đang ôm chặt lấy Hách Trường Khanh.
Phản xạ đầu tiên của cô không phải là lập tức buông tay, mà là nghiến răng rồi nhấn nhẹ vào người anh.
Cảm giác rất rõ ràng – cơ bắp săn chắc, đàn hồi.
Lông mi Hách Trường Khanh khẽ run, nhưng cô nhanh chóng thả tay ra, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì. Ngồi dậy, cô nhìn cái bô đặt trong phòng.
Trong sân có nhà vệ sinh, nhưng ai cũng lười ra ngoài vào giữa đêm, nên thường dùng bô rồi sáng hôm sau đem đổ. Nhưng nếu làm thế, âm thanh kia mà bị Hách Trường Khanh nghe thấy thì xấu hổ chết mất!
Cô lưỡng lự hồi lâu, vẫn thấy ngại quá. Thôi, ra nhà vệ sinh vậy… Nhưng giờ này mới ba, bốn giờ sáng, đi một mình thì sợ lắm!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc cô đang phân vân, Hách Trường Khanh bất chợt ngồi dậy.
“Muốn đi vệ sinh à?”
Trương Thanh Thanh giật mình, nói năng lắp bắp.
“Anh… Anh dậy rồi à? Có phải tôi làm anh tỉnh không?”
“Không, đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.”
Nói rồi, anh đứng dậy, với tay lấy chiếc đèn pin trên tủ.
Trương Thanh Thanh bỗng thấy mình thật làm quá. Đi vệ sinh thôi mà cũng làm phiền người ta, sớm biết vậy dùng bô cho xong.
“Vậy… làm phiền anh quá.”
Hai người một trước một sau đi ra cửa. Trương Thanh Thanh cầm đèn pin vào nhà vệ sinh, Hách Trường Khanh đứng bên ngoài chờ.
Xong việc, họ quay lại phòng rồi nằm xuống tiếp tục ngủ.
Trước khi ngủ, trong đầu Trương Thanh Thanh bỗng nảy ra một ý nghĩ: Đừng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hách Trường Khanh mà đánh giá anh ấy, thật ra con người anh rất chu đáo. Đưa cô ra tận nhà vệ sinh giữa đêm khuya thế này, đúng là người tốt. Không biết sau này Trương Chi Chi có hối hận không nhỉ…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro