Trọng Sinh 70: Tháo Hán Mạnh Mẽ Ôm Trọn Tiểu Kiều Thê
Chương 27
2024-12-02 15:16:21
Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh cô đã không còn ai. Trương Thanh Thanh nhìn đồng hồ, thấy cũng không còn sớm lắm, bèn bước ra ngoài.
Trong bếp, mẹ Hách đang tất bật chuẩn bị bữa sáng. Tuy việc nấu nướng đều do Trương Thanh Thanh phụ trách, nhưng mẹ chồng không hề khó chịu hay bắt ép. Thấy cô dậy trễ, bà cũng không hối thúc mà chỉ mỉm cười.
“Hay con làm thêm vài cái bánh hành nữa nhé? Hôm qua ăn ngon lắm.”
Trương Thanh Thanh vui vẻ đáp: “Dạ, mẹ!”
Cô nhanh tay rửa sạch, rồi bắt đầu làm bánh. Khi bữa sáng hoàn tất, lúc vô tình chạm mắt với Hách Trường Khanh, cô bất giác quay đầu đi, cảm giác có chút ngượng ngùng không hiểu nổi.
Hách Trường Khanh thoáng sững sờ, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Hôm nay, Hách Phương Phương không làm loạn gì, cũng không chê bai đồ ăn là “cám heo”, chỉ vẫn giữ gương mặt hậm hực như ai thiếu nợ cô ấy hai trăm năm mươi tám vạn vậy.
Ăn xong, ba chồng cô lên tiếng.
“Thanh Thanh, chút nữa con chuẩn bị đi với Trường Khanh tới đài phát thanh gặp chủ nhiệm Trần. Ba đã dặn dò trước rồi, con chỉ cần đến làm bài kiểm tra là được.”
Ba chồng đã bàn bạc trước với họ, nên để con trai đưa đi sẽ tự nhiên hơn.
“Dạ, con cảm ơn ba.”
Nghe vậy, Hách Phương Phương ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi:
“Đến đài phát thanh làm gì?”
Hách Phương Phương đặt đũa xuống, trừng mắt nhìn Trương Thanh Thanh.
“Chị? Chị muốn làm ở đài phát thanh? Đùa à? Chị tưởng ai cũng làm phát thanh viên được chắc? Không sợ mất mặt sao?”
Càng nói, cô ấy càng tức giận, giọng điệu trở nên gay gắt hơn.
“Chị đừng so bì với chị Chi Chi nữa được không? Chị ấy làm ở đài phát thanh, chị cũng đòi làm theo? Nghĩ mình là ai chứ? Đừng ảo tưởng nữa, chị làm phát thanh viên nổi sao?”
Lúc này, Trương Thanh Thanh mới biết Trương Chi Chi cũng làm ở đài phát thanh, nhưng chỉ là việc làm thêm vì cô ta vẫn đang ôn thi đại học.
Cô nhẹ nhàng đáp: “Chị không so bì với ai hết. Chị chỉ nghĩ mình có thể làm tốt công việc này, và có việc làm thì chị cũng có thể tự lập hơn.”
Dù nói năng ôn hòa, nhưng Hách Phương Phương vẫn không chịu nghe, miệng cứ buông lời châm chọc: “Nếu thi không đậu, chị ra mà quét đường đi!”
Lời lẽ của cô ấy quá cay nghiệt khiến Trương Thanh Thanh cũng phải bực. Ngay lúc ấy, Hách Trường Khanh đập bàn cái rầm, khiến mọi người giật mình.
“Hách Phương Phương! Chú ý lời nói của em! Đây là cách em nói chuyện với người lớn à? Thầy cô dạy em như thế sao? Nếu vậy thì đừng đi học nữa!”
Hách Phương Phương sững sờ, sợ đến mức quay sang mẹ cầu cứu.
“Mẹ, mẹ xem anh kìa…” Giọng cô ấy đã nghẹn ngào, chực khóc.
Mẹ Hách thấy con gái nói quá đáng nên cũng không bênh vực: “Thôi, con im lặng đi cho mẹ nhờ.”
Trương Thanh Thanh liếc nhìn Hách Trường Khanh, trong lòng thấy hả hê: Mắng hay lắm! Mắng đỉnh lắm! Mắng mà sướng hết cả người!*
Hách Phương Phương vừa cầm lấy miếng bánh trong chậu, vừa hậm hực vứt đũa rồi bỏ đi.
Mọi người trong nhà đều quen với tính khí tiểu thư của cô ấy, nên chẳng ai buồn để ý. Miễn là cô ấy ăn no rồi, đi đâu thì kệ cô ấy.
Sau bữa ăn, khi đã thu dọn xong, Trường Khanh chở Thanh Thanh trên chiếc xe đạp kiểu mới đến đài phát thanh.
Thanh Thanh không nghĩ ngợi nhiều, vô tư ngồi dạng chân lên yên sau, hai tay bám chặt vào dưới ghế.
“Đi thôi!”
Trường Khanh khựng lại, im lặng vài giây.
Thanh Thanh sốt ruột giục: “Đi nhanh nào!”
Anh khẽ nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Thanh Thanh, tôi nghĩ cô nên ngồi nghiêng.”
Trong bếp, mẹ Hách đang tất bật chuẩn bị bữa sáng. Tuy việc nấu nướng đều do Trương Thanh Thanh phụ trách, nhưng mẹ chồng không hề khó chịu hay bắt ép. Thấy cô dậy trễ, bà cũng không hối thúc mà chỉ mỉm cười.
“Hay con làm thêm vài cái bánh hành nữa nhé? Hôm qua ăn ngon lắm.”
Trương Thanh Thanh vui vẻ đáp: “Dạ, mẹ!”
Cô nhanh tay rửa sạch, rồi bắt đầu làm bánh. Khi bữa sáng hoàn tất, lúc vô tình chạm mắt với Hách Trường Khanh, cô bất giác quay đầu đi, cảm giác có chút ngượng ngùng không hiểu nổi.
Hách Trường Khanh thoáng sững sờ, nhưng không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu ăn cơm.
Hôm nay, Hách Phương Phương không làm loạn gì, cũng không chê bai đồ ăn là “cám heo”, chỉ vẫn giữ gương mặt hậm hực như ai thiếu nợ cô ấy hai trăm năm mươi tám vạn vậy.
Ăn xong, ba chồng cô lên tiếng.
“Thanh Thanh, chút nữa con chuẩn bị đi với Trường Khanh tới đài phát thanh gặp chủ nhiệm Trần. Ba đã dặn dò trước rồi, con chỉ cần đến làm bài kiểm tra là được.”
Ba chồng đã bàn bạc trước với họ, nên để con trai đưa đi sẽ tự nhiên hơn.
“Dạ, con cảm ơn ba.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Hách Phương Phương ngạc nhiên, lớn tiếng hỏi:
“Đến đài phát thanh làm gì?”
Hách Phương Phương đặt đũa xuống, trừng mắt nhìn Trương Thanh Thanh.
“Chị? Chị muốn làm ở đài phát thanh? Đùa à? Chị tưởng ai cũng làm phát thanh viên được chắc? Không sợ mất mặt sao?”
Càng nói, cô ấy càng tức giận, giọng điệu trở nên gay gắt hơn.
“Chị đừng so bì với chị Chi Chi nữa được không? Chị ấy làm ở đài phát thanh, chị cũng đòi làm theo? Nghĩ mình là ai chứ? Đừng ảo tưởng nữa, chị làm phát thanh viên nổi sao?”
Lúc này, Trương Thanh Thanh mới biết Trương Chi Chi cũng làm ở đài phát thanh, nhưng chỉ là việc làm thêm vì cô ta vẫn đang ôn thi đại học.
Cô nhẹ nhàng đáp: “Chị không so bì với ai hết. Chị chỉ nghĩ mình có thể làm tốt công việc này, và có việc làm thì chị cũng có thể tự lập hơn.”
Dù nói năng ôn hòa, nhưng Hách Phương Phương vẫn không chịu nghe, miệng cứ buông lời châm chọc: “Nếu thi không đậu, chị ra mà quét đường đi!”
Lời lẽ của cô ấy quá cay nghiệt khiến Trương Thanh Thanh cũng phải bực. Ngay lúc ấy, Hách Trường Khanh đập bàn cái rầm, khiến mọi người giật mình.
“Hách Phương Phương! Chú ý lời nói của em! Đây là cách em nói chuyện với người lớn à? Thầy cô dạy em như thế sao? Nếu vậy thì đừng đi học nữa!”
Hách Phương Phương sững sờ, sợ đến mức quay sang mẹ cầu cứu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mẹ, mẹ xem anh kìa…” Giọng cô ấy đã nghẹn ngào, chực khóc.
Mẹ Hách thấy con gái nói quá đáng nên cũng không bênh vực: “Thôi, con im lặng đi cho mẹ nhờ.”
Trương Thanh Thanh liếc nhìn Hách Trường Khanh, trong lòng thấy hả hê: Mắng hay lắm! Mắng đỉnh lắm! Mắng mà sướng hết cả người!*
Hách Phương Phương vừa cầm lấy miếng bánh trong chậu, vừa hậm hực vứt đũa rồi bỏ đi.
Mọi người trong nhà đều quen với tính khí tiểu thư của cô ấy, nên chẳng ai buồn để ý. Miễn là cô ấy ăn no rồi, đi đâu thì kệ cô ấy.
Sau bữa ăn, khi đã thu dọn xong, Trường Khanh chở Thanh Thanh trên chiếc xe đạp kiểu mới đến đài phát thanh.
Thanh Thanh không nghĩ ngợi nhiều, vô tư ngồi dạng chân lên yên sau, hai tay bám chặt vào dưới ghế.
“Đi thôi!”
Trường Khanh khựng lại, im lặng vài giây.
Thanh Thanh sốt ruột giục: “Đi nhanh nào!”
Anh khẽ nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Thanh Thanh, tôi nghĩ cô nên ngồi nghiêng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro