Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
A
2024-11-17 23:31:15
Nhưng bây giờ nhìn kỹ.
Chậc.
Không có yết hầu, cằm còn chẳng thấy lấy một sợi râu.
Chẳng phải... thái giám sao?!
Những ánh mắt nghi hoặc dán lên người mình, Chu Khải không thể tin nổi, chỉ nhìn trừng trừng vào Trì Tuệ, đầu óc kêu ong ong. Cô làm sao mà biết được? Tại sao cô lại nói ra điều đó? Có phải cô muốn trả thù mình không?
Chu Khải cảm thấy từng cơ bắp trên khuôn mặt mình cứng đờ. Anh ta muốn nở nụ cười, nhưng vì quá căng thẳng, trông chỉ càng thêm kỳ quặc.
Trì Bảo Châu thì càng kinh ngạc, trừng mắt hét lên: “Làm sao có thể?!”
Kiếp trước, Trì Tuệ đã sinh con trai mà! Đứa bé đó giống hệt Chu Khải như hai giọt nước. Chu Khải lại bảo dưỡng rất tốt, mỗi lần dẫn con ra ngoài, người ta đều khen họ trông như hai anh em. Làm sao anh ta có thể không “được” cơ chứ?!
Giọng nói chói tai của Trì Bảo Châu khiến Trì Tuệ nhăn mày, cô khẽ nói: “Sao lại không thể chứ? Anh Quý tốt thế này, chỗ nào cũng giỏi, so ra thì Chu Khải chẳng phải là không được à?”
???
Đám đông vốn đang suy nghĩ lan man đột nhiên bị kéo trở lại thực tại. Ý của Trì Tuệ khi nói “không được” vừa rồi là như vậy sao?
Nhưng dù sao trong lòng cũng đã nảy sinh nghi ngờ, không thể nào vì vài ba câu nói mà xóa bỏ được.
Vương Thái Phượng nghe thấy mọi người bàn tán, gương mặt đang tươi cười lập tức cứng lại. Bà ta nhanh chóng bước đến trước mặt Trì Tuệ, chỉ tay vào mặt cô mà mắng: "Nhà chúng ta có chỗ nào không phải với con, mà con lại hại em gái và em rể mình như vậy?!"
Trì Tuệ rưng rưng, cắn môi đáp: “Con hại họ chỗ nào? Bảo Châu dẫn đội dân quân đến bắt con, còn Chu Khải thì trước mặt bao nhiêu người vu oan con không thể sinh con, con đã nói gì chưa?”
“Mẹ…”
Nói đến đây, nước mắt cô lăn dài từ khóe mắt. Trì Tuệ vùi mặt vào lòng Quý Nguyên Sơ, nhắm mắt lại, cơ thể gầy yếu run lên không ngừng. Từng cử động nhỏ của cô đều toát lên sự oan ức.
Ôi trời ơi.
Chuyện này...
Thực ra, những chuyện mà Trì Tuệ vừa nói, mọi người đều đã từng nghe qua. Nhưng mỗi khi có ai nhắc đến, đều bị Vương Thái Phượng lấp liếm cho qua. Bên này, Trì Tuệ chỉ có một thân một mình, không biết nói chuyện với mấy bà hàng xóm nhiều chuyện, nên thường rơi vào thế yếu. Bây giờ nghe cô kể lại, mọi người mới nhớ ra rằng, hóa ra cô con gái lớn này đã chịu nhiều oan ức đến vậy.
“Vợ Quốc Cường, bà làm sao thế? Chẳng phải đã hứa là sẽ đối xử công bằng sao?”
“Đúng rồi, hồi đó bà còn nhận được không ít lợi ích từ mẹ ruột của Trì Tuệ, nào là vòng bạc, tiền và cả phiếu lương thực đều bị bà lấy đi còn gì.”
“Có thật không?”
“Đúng vậy, anh không biết sao?”
Nghe đến đây, Trì Tuệ mới ngẩng đầu lên, nức nở: "Không, không phải vậy đâu, mọi người đừng nói thế. Thực ra mẹ rất tốt với cháu, chỉ là… nhưng mà thôi..."
Nói đến đây, cô khẽ thở dài.
Vẻ mặt ngập ngừng như muốn nói nhưng lại thôi của cô khiến Vương Thái Phượng vừa chột dạ lại vừa nổi giận.
“Tuệ à, nếu cháu có ấm ức gì thì cứ nói với chú đội trưởng, hồi mẹ nuôi của cháu đón cháu về, bà ấy đã hứa với mọi người rồi đấy.”
Trì Tuệ nghẹn ngào gật đầu: “Cảm ơn chú đội trưởng. Nhưng thực sự cháu không có gì quá ấm ức cả. Dù ngày cưới mẹ không cho cháu đồ đạc như đã cho Bảo Châu, nhưng cũng mua cho cháu cái khăn gối, đều là mới hết mà.”
Chú đội trưởng vừa nghe xong, lông mày vốn đang giãn ra liền cau lại.
“Chỉ cho cháu mỗi cái khăn gối thôi sao?”
“Vâng.”
“Thế chiếc vòng mà mẹ ruột cháu để lại cho cháu đâu?”
Chậc.
Không có yết hầu, cằm còn chẳng thấy lấy một sợi râu.
Chẳng phải... thái giám sao?!
Những ánh mắt nghi hoặc dán lên người mình, Chu Khải không thể tin nổi, chỉ nhìn trừng trừng vào Trì Tuệ, đầu óc kêu ong ong. Cô làm sao mà biết được? Tại sao cô lại nói ra điều đó? Có phải cô muốn trả thù mình không?
Chu Khải cảm thấy từng cơ bắp trên khuôn mặt mình cứng đờ. Anh ta muốn nở nụ cười, nhưng vì quá căng thẳng, trông chỉ càng thêm kỳ quặc.
Trì Bảo Châu thì càng kinh ngạc, trừng mắt hét lên: “Làm sao có thể?!”
Kiếp trước, Trì Tuệ đã sinh con trai mà! Đứa bé đó giống hệt Chu Khải như hai giọt nước. Chu Khải lại bảo dưỡng rất tốt, mỗi lần dẫn con ra ngoài, người ta đều khen họ trông như hai anh em. Làm sao anh ta có thể không “được” cơ chứ?!
Giọng nói chói tai của Trì Bảo Châu khiến Trì Tuệ nhăn mày, cô khẽ nói: “Sao lại không thể chứ? Anh Quý tốt thế này, chỗ nào cũng giỏi, so ra thì Chu Khải chẳng phải là không được à?”
???
Đám đông vốn đang suy nghĩ lan man đột nhiên bị kéo trở lại thực tại. Ý của Trì Tuệ khi nói “không được” vừa rồi là như vậy sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng dù sao trong lòng cũng đã nảy sinh nghi ngờ, không thể nào vì vài ba câu nói mà xóa bỏ được.
Vương Thái Phượng nghe thấy mọi người bàn tán, gương mặt đang tươi cười lập tức cứng lại. Bà ta nhanh chóng bước đến trước mặt Trì Tuệ, chỉ tay vào mặt cô mà mắng: "Nhà chúng ta có chỗ nào không phải với con, mà con lại hại em gái và em rể mình như vậy?!"
Trì Tuệ rưng rưng, cắn môi đáp: “Con hại họ chỗ nào? Bảo Châu dẫn đội dân quân đến bắt con, còn Chu Khải thì trước mặt bao nhiêu người vu oan con không thể sinh con, con đã nói gì chưa?”
“Mẹ…”
Nói đến đây, nước mắt cô lăn dài từ khóe mắt. Trì Tuệ vùi mặt vào lòng Quý Nguyên Sơ, nhắm mắt lại, cơ thể gầy yếu run lên không ngừng. Từng cử động nhỏ của cô đều toát lên sự oan ức.
Ôi trời ơi.
Chuyện này...
Thực ra, những chuyện mà Trì Tuệ vừa nói, mọi người đều đã từng nghe qua. Nhưng mỗi khi có ai nhắc đến, đều bị Vương Thái Phượng lấp liếm cho qua. Bên này, Trì Tuệ chỉ có một thân một mình, không biết nói chuyện với mấy bà hàng xóm nhiều chuyện, nên thường rơi vào thế yếu. Bây giờ nghe cô kể lại, mọi người mới nhớ ra rằng, hóa ra cô con gái lớn này đã chịu nhiều oan ức đến vậy.
“Vợ Quốc Cường, bà làm sao thế? Chẳng phải đã hứa là sẽ đối xử công bằng sao?”
“Đúng rồi, hồi đó bà còn nhận được không ít lợi ích từ mẹ ruột của Trì Tuệ, nào là vòng bạc, tiền và cả phiếu lương thực đều bị bà lấy đi còn gì.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có thật không?”
“Đúng vậy, anh không biết sao?”
Nghe đến đây, Trì Tuệ mới ngẩng đầu lên, nức nở: "Không, không phải vậy đâu, mọi người đừng nói thế. Thực ra mẹ rất tốt với cháu, chỉ là… nhưng mà thôi..."
Nói đến đây, cô khẽ thở dài.
Vẻ mặt ngập ngừng như muốn nói nhưng lại thôi của cô khiến Vương Thái Phượng vừa chột dạ lại vừa nổi giận.
“Tuệ à, nếu cháu có ấm ức gì thì cứ nói với chú đội trưởng, hồi mẹ nuôi của cháu đón cháu về, bà ấy đã hứa với mọi người rồi đấy.”
Trì Tuệ nghẹn ngào gật đầu: “Cảm ơn chú đội trưởng. Nhưng thực sự cháu không có gì quá ấm ức cả. Dù ngày cưới mẹ không cho cháu đồ đạc như đã cho Bảo Châu, nhưng cũng mua cho cháu cái khăn gối, đều là mới hết mà.”
Chú đội trưởng vừa nghe xong, lông mày vốn đang giãn ra liền cau lại.
“Chỉ cho cháu mỗi cái khăn gối thôi sao?”
“Vâng.”
“Thế chiếc vòng mà mẹ ruột cháu để lại cho cháu đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro