Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư

A

2024-11-17 23:31:15

“Vòng mẹ ruột cháu để lại cho cháu ạ?” Trì Tuệ ngơ ngác lắc đầu: “Cháu không biết. Nhưng mẹ cháu cũng khó khăn, mẹ đã bảo cháu để lại nhà một trăm đồng tiền cưới với cái đài mà anh Quý tặng, cháu cũng để lại rồi.”

Vương Thái Phượng: “…”

Bà ta tức đến run người. Sao trước giờ bà ta không phát hiện ra cô nhóc này lại mồm mép sắc sảo đến vậy? Từng câu từng chữ của cô, nhìn thì có vẻ như đang bênh vực bà, nhưng thực chất đều đang châm dầu vào lửa!

Trì Đại Bảo không thể chịu nổi nữa, anh ta cau mày, ra dáng người anh cả, định dạy dỗ Trì Tuệ: “Tuệ Tuệ, chẳng lẽ em còn oán trách bố mẹ sao?”

Trì Tuệ rụt rè nhìn anh trai: “Anh, chẳng lẽ anh lại uống say như hôm đám cưới của anh lần trước à?”

Trì Đại Bảo: “…” Cảm giác bị nắm thóp thật sự rất khó chịu!

Quý Nguyên Sơ đau lòng, nắm lấy vai cô: “Đừng khóc nữa.”

“Vâng.”

Trì Tuệ vừa lau nước mắt, vừa gật đầu: “Anh Quý, mình về nhà thôi.”

“Ừ.”

...

Khi đã đến một nơi vắng người, Trì Tuệ nghĩ đến gương mặt biến sắc của Chu Khải khi nãy, không nhịn được mà mỉm cười.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hừm.

Làm điều xấu đúng là sảng khoái quá.

Nhưng cô cũng khá tò mò, liệu Vương Thái Phượng có phát hiện ra chiếc ngọc hồ lô trong phòng mình đã bị cô tráo đổi không nhỉ? Khi bà nội đưa cho cô chiếc ngọc bội, bà cũng đã chuẩn bị sẵn một chiếc khác giống y hệt, đề phòng trường hợp ai đó nổi lòng tham. Không ngờ giờ lại có lúc dùng đến.

“Vui lắm à?”

“Đúng thế!” Nói xong, Trì Tuệ vội đưa tay che miệng, đôi mắt còn đỏ hoe mở to ngạc nhiên.

Quý Nguyên Sơ cười khẽ, đưa tay xoa đầu cô: “Cứ cười đi.”

Trì Tuệ ngẩng đầu nhìn anh, đối diện với gương mặt rắn rỏi của người đàn ông, chớp chớp mắt: “Anh Quý, anh không thấy em xấu xa sao?”

“Không đâu.”

Quý Nguyên Sơ nắm lấy tay cô: “Em chỉ làm những gì lẽ ra em nên làm từ lâu rồi.”

Đúng vậy.

Nếu nguyên chủ dũng cảm hơn một chút, thay vì kể nỗi oan ức của mình cho Chu Khải, mà nói với chú đội trưởng hay những người xung quanh, Trì Bảo Châu cũng sẽ không dám làm càn như vậy. Đây cũng là lý do tại sao cô chưa bao giờ nghĩ Chu Khải là người tốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên chủ đã đặt niềm tin vào Chu Khải, kể cho anh ta tất cả những tủi hổ mình phải chịu ở nhà. Nhưng Chu Khải không những không giúp cô ấy tìm cách thay đổi tình hình, mà còn nhồi nhét vào đầu cô ấy rằng, ngoài anh ta ra, không ai trên đời này thực sự đối xử tốt với cô ấy, kể cả bố mẹ ruột.

Đó cũng là lý do khi nguyên chủ hiểu lầm mình đã làm điều có lỗi với Chu Khải, cô ấy đã chọn cách tự tử mà không chút do dự.

Nghĩ đến những chuyện đó, lòng Trì Tuệ lại nặng trĩu.

Nhìn thấy gương mặt cô thoáng u buồn, Quý Nguyên Sơ càng thêm quyết tâm phải đưa Trì Tuệ rời khỏi nơi này.

...

Vì chuyện xảy ra buổi sáng, ngay cả bố mẹ của Chu Khải cũng bắt đầu tỏ thái độ không tốt với Trì Bảo Châu. Lấy phải một người phiền phức như vậy, lại còn có một cô chị biết gây chuyện, đúng là xui xẻo!

Mẹ của Chu Khải hằm hằm mặt mũi, đập mạnh bát xuống bàn: “Mẹ không nuốt nổi nữa, Bảo Châu, lát nữa con rửa bát đi.”

Trì Bảo Châu: "..."

Đợi đến khi cả hai quay về phòng, Trì Bảo Châu không nhịn được oán trách: “Chẳng phải là lỗi của em, tại sao mẹ lại trút giận lên em?”

Chu Khải thờ ơ: “Mẹ đang khó chịu, em nhường bà đi.”

“Em biết mà.”

Nhìn gương mặt góc cạnh điển trai của Chu Khải, Trì Bảo Châu cắn nhẹ môi, tiến đến ôm lấy eo anh ta, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hông anh ta.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư

Số ký tự: 0