Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
A
2024-11-17 23:31:15
“Anh Chu Khải…”
Đôi mắt đen của Chu Khải thoáng tối lại. Anh ta gỡ tay Trì Bảo Châu ra: “Em chờ anh chút, anh đi tắm đã.”
Trì Bảo Châu ngại ngùng gật đầu: “Vâng.”
Chu Khải kéo môi cười nhạt, ra khỏi phòng, rồi đi thẳng ra vườn rau, nhổ một củ cà rốt to từ dưới đất lên.
Buổi tối.
Mẹ Chu Khải nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhíu mày.
“Chu Khải có phải hơi quá rồi không nhỉ?”
Bố Chu Khải trở mình bình thản, nói: “Ngủ đi, lo nhiều làm gì.”
Mẹ Chu Khải cũng không để ý nữa.
Trong bóng tối, đôi mắt đục ngầu của bố Chu Khải lại lóe lên tia sáng.
...
Ngày hôm sau.
Cả người Trì Bảo Châu đau nhức. Dù vậy, cô ta vẫn cố gắng ra ngoài.
Chu Khải biết chuyện cũng không ngăn cản, ngược lại còn dặn dò cô ta đến cửa hàng cung tiêu ở đầu thôn mua cho gia đình một gói muối. Trong thôn, ngoài mấy cô bé chẳng biết gì, ai cũng hiểu lý do Trì Bảo Châu đi lại khó khăn như thế. Hôm qua là đêm tân hôn mà.
Nếu không phải vì đùa nghịch quá hăng với chồng tối qua thì còn vì lý do gì khác?
“Bảo Châu à, sao hôm nay không nghỉ ngơi chút đi?”
Gặp người quen trên đường, Trì Bảo Châu chỉ mỉm cười ngượng ngùng: “Cháu đi mua ít đồ thôi ạ.”
Nghe vậy, những lời đồn đại về chuyện Chu Khải “không được” từ hôm qua tự nhiên tan biến. Thế này mà còn bảo là không được sao? Nhìn cô dâu đi vài bước lại phải dừng nghỉ, tốc độ chậm hơn cả ốc sên kia kìa!
Về đến nhà, Trì Bảo Châu thấy Chu Khải đang ngồi trong sân đọc sách, mặt cô ta đỏ ửng lên. Cô ta kiếp trước cũng từng kết hôn, đã trải qua chuyện đó rồi. Nhưng chưa bao giờ lại có cảm giác như hôm qua.
“Đau chết đi được.”
Chu Khải khẽ cười: “Thật à? Hay là về phòng để anh xem thử cho?”
“Ai da, anh xấu quá!”
...
Sau hai trận mưa thu, trời bỗng chốc lạnh hẳn.
Chiều hôm đó, chẳng có việc gì làm, Quý Nguyên Sơ liền dẫn Trì Tuệ lên núi phía sau hái nấm. Hai người chuẩn bị đầy đủ, nào là giỏ tre nhỏ, nào là xẻng, đều mang theo cả. Đường núi sau mưa còn hơi trơn, Quý Nguyên Sơ nắm tay Trì Tuệ, bước đi thật chậm.
Đây là lần đầu tiên Trì Tuệ lên núi, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm. Cô hớn hở, gặp thứ gì không biết liền hỏi anh. Mà hay là, Quý Nguyên Sơ đều trả lời được tất cả.
Trì Tuệ cảm thấy Quý Nguyên Sơ là người giỏi nhất trên thế giới!
Nhìn thấy một chùm nấm, Quý Nguyên Sơ nắm tay cô cúi xuống.
“Đây là nấm gì thế?”
“Nấm đỏ.”
“Wow, anh Quý giỏi thật, cái gì cũng biết.” Đôi mắt Trì Tuệ lấp lánh.
Quý Nguyên Sơ xắn tay áo, tay cầm xẻng cắm xuống chân gốc nấm, nhanh chóng xúc cả chùm nấm lên, bỏ vào giỏ tre nhỏ trong tay Trì Tuệ.
Anh đỡ cô đứng dậy: "Anh thường xuyên lên núi, nên biết hết, chẳng có gì giỏi cả.”
“Anh Quý?”
Vừa đứng lên định tiếp tục đi, phía trước vang lên một giọng nói đầy bất ngờ.
Trì Tuệ ngớ người, nhìn về phía giọng nói phát ra. Trông thấy một nhóm thanh niên nam nữ trẻ tuổi. Người vừa gọi Quý Nguyên Sơ là “anh Quý” chính là một nữ thanh niên trí thức—Bạch Tuyết.
Người như tên.
Làn da cô ta trắng hơn hẳn so với những thanh niên trí thức xung quanh. Nét mặt thanh tú, dáng người cân đối, hơi đầy đặn. So với thân hình “cây sậy” của cô, Bạch Tuyết trông quyến rũ hơn nhiều.
Bạch Tuyết nhìn thấy Quý Nguyên Sơ thì rảo bước nhanh hơn, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Anh Quý, hôm nay anh cũng lên núi à?”
Bàn tay đang nắm Quý Nguyên Sơ của Trì Tuệ khẽ siết chặt hơn. Trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu. “Cũng lên” là sao, chẳng lẽ không thấy bọn họ là hai người cùng đi à?
Đôi mắt đen của Chu Khải thoáng tối lại. Anh ta gỡ tay Trì Bảo Châu ra: “Em chờ anh chút, anh đi tắm đã.”
Trì Bảo Châu ngại ngùng gật đầu: “Vâng.”
Chu Khải kéo môi cười nhạt, ra khỏi phòng, rồi đi thẳng ra vườn rau, nhổ một củ cà rốt to từ dưới đất lên.
Buổi tối.
Mẹ Chu Khải nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, nhíu mày.
“Chu Khải có phải hơi quá rồi không nhỉ?”
Bố Chu Khải trở mình bình thản, nói: “Ngủ đi, lo nhiều làm gì.”
Mẹ Chu Khải cũng không để ý nữa.
Trong bóng tối, đôi mắt đục ngầu của bố Chu Khải lại lóe lên tia sáng.
...
Ngày hôm sau.
Cả người Trì Bảo Châu đau nhức. Dù vậy, cô ta vẫn cố gắng ra ngoài.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Khải biết chuyện cũng không ngăn cản, ngược lại còn dặn dò cô ta đến cửa hàng cung tiêu ở đầu thôn mua cho gia đình một gói muối. Trong thôn, ngoài mấy cô bé chẳng biết gì, ai cũng hiểu lý do Trì Bảo Châu đi lại khó khăn như thế. Hôm qua là đêm tân hôn mà.
Nếu không phải vì đùa nghịch quá hăng với chồng tối qua thì còn vì lý do gì khác?
“Bảo Châu à, sao hôm nay không nghỉ ngơi chút đi?”
Gặp người quen trên đường, Trì Bảo Châu chỉ mỉm cười ngượng ngùng: “Cháu đi mua ít đồ thôi ạ.”
Nghe vậy, những lời đồn đại về chuyện Chu Khải “không được” từ hôm qua tự nhiên tan biến. Thế này mà còn bảo là không được sao? Nhìn cô dâu đi vài bước lại phải dừng nghỉ, tốc độ chậm hơn cả ốc sên kia kìa!
Về đến nhà, Trì Bảo Châu thấy Chu Khải đang ngồi trong sân đọc sách, mặt cô ta đỏ ửng lên. Cô ta kiếp trước cũng từng kết hôn, đã trải qua chuyện đó rồi. Nhưng chưa bao giờ lại có cảm giác như hôm qua.
“Đau chết đi được.”
Chu Khải khẽ cười: “Thật à? Hay là về phòng để anh xem thử cho?”
“Ai da, anh xấu quá!”
...
Sau hai trận mưa thu, trời bỗng chốc lạnh hẳn.
Chiều hôm đó, chẳng có việc gì làm, Quý Nguyên Sơ liền dẫn Trì Tuệ lên núi phía sau hái nấm. Hai người chuẩn bị đầy đủ, nào là giỏ tre nhỏ, nào là xẻng, đều mang theo cả. Đường núi sau mưa còn hơi trơn, Quý Nguyên Sơ nắm tay Trì Tuệ, bước đi thật chậm.
Đây là lần đầu tiên Trì Tuệ lên núi, nhìn cái gì cũng thấy lạ lẫm. Cô hớn hở, gặp thứ gì không biết liền hỏi anh. Mà hay là, Quý Nguyên Sơ đều trả lời được tất cả.
Trì Tuệ cảm thấy Quý Nguyên Sơ là người giỏi nhất trên thế giới!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn thấy một chùm nấm, Quý Nguyên Sơ nắm tay cô cúi xuống.
“Đây là nấm gì thế?”
“Nấm đỏ.”
“Wow, anh Quý giỏi thật, cái gì cũng biết.” Đôi mắt Trì Tuệ lấp lánh.
Quý Nguyên Sơ xắn tay áo, tay cầm xẻng cắm xuống chân gốc nấm, nhanh chóng xúc cả chùm nấm lên, bỏ vào giỏ tre nhỏ trong tay Trì Tuệ.
Anh đỡ cô đứng dậy: "Anh thường xuyên lên núi, nên biết hết, chẳng có gì giỏi cả.”
“Anh Quý?”
Vừa đứng lên định tiếp tục đi, phía trước vang lên một giọng nói đầy bất ngờ.
Trì Tuệ ngớ người, nhìn về phía giọng nói phát ra. Trông thấy một nhóm thanh niên nam nữ trẻ tuổi. Người vừa gọi Quý Nguyên Sơ là “anh Quý” chính là một nữ thanh niên trí thức—Bạch Tuyết.
Người như tên.
Làn da cô ta trắng hơn hẳn so với những thanh niên trí thức xung quanh. Nét mặt thanh tú, dáng người cân đối, hơi đầy đặn. So với thân hình “cây sậy” của cô, Bạch Tuyết trông quyến rũ hơn nhiều.
Bạch Tuyết nhìn thấy Quý Nguyên Sơ thì rảo bước nhanh hơn, gương mặt lộ rõ vẻ vui mừng: “Anh Quý, hôm nay anh cũng lên núi à?”
Bàn tay đang nắm Quý Nguyên Sơ của Trì Tuệ khẽ siết chặt hơn. Trong lòng cô cảm thấy thật khó chịu. “Cũng lên” là sao, chẳng lẽ không thấy bọn họ là hai người cùng đi à?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro