Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Con Ăn Lương Th...
Phòng Củ Lương
2024-11-24 01:00:08
Vương Thu Lan chỉ vào Lâm Diệu Đường mắng, thằng nhóc không có lương tâm này, mỗi ngày mình đều hầu hạ nó, cho nó ăn ngon, luyến tiếc không nỡ mắng, cũng không thấy thằng nhóc này đau lòng mình, hiện giờ cô gái này còn chưa phải vợ đã cưới vào cửa, đã đau lòng như tròng mắt.
Tô Thấm Nhiễm nhìn Vương Thu Lan không biết nên làm sao, trong lòng thấp thỏm không yên. Cô thật sự không muốn cùng Lâm Diệu Đường có quan hệ gì, càng không hy vọng lại phát sinh chuyện kiếp trước.
"Mẹ, con ăn lương thực lớn lên, được không?" Lâm Diệu Đường nóng nảy, có người mẹ nào như vậy sao, vùi dập mình như vậy, nhỡ đâu A Nhiễm ghét bỏ mình thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ không muốn cho mình có tương lai...
"Ặc..." Tô Thấm Nhiễm mở to hai mắt nhìn Lâm Diệu Đường, trọng điểm là cái này sao?
Lâm Diệu Đường thấy Tô Thấm Nhiễm nhìn mình càng sốt ruột, cho rằng Tô Thấm Nhiễm thật sự nghĩ anh ăn cái đó lớn lên.
"A Nhiễm, cô nghe tôi nói, tôi thật sự là ăn lương thực lớn lên, hơn nữa tôi khi còn bé chủ yếu là ba chị gái trông tôi. ”
"Chuyện đó..." Tô Thấm Nhiễm mở miệng, bối rối không biết làm sao nhìn về phía Lâm Diệu Đường, sau đó lại nhìn về phía Vương Thu Lan.
"Cô gái, đừng để ý tới nó, nó chính là cái chày gỗ." Vương Thu Lan ghét bỏ trừng mắt nhìn Lâm Diệu Đường một cái, sau đó kéo Tô Thấm Nhiễm qua.
"Mẹ?" Lâm Diệu Đường không nghĩ tới mẹ mình lại kéo chân mình như vậy.
"Lâm Diệu Đường, anh còn đi làm không, không đi làm thì tránh xa nơi này một chút." Lâm Đại Sơn thấy luôn có người nhìn về phía này, lớn tiếng gọi Lâm Diệu Đường.
"Có đi làm, có đi làm, cha…con..." Câu nói “làm thay Tô Thấm Nhiễm” của Lâm Diệu Đường còn chưa nói ra miệng, bị Lâm Đại Sơn hung hăng trừng mắt một cái, cũng nhìn thấy ánh mắt mọi người xung quanh, anh đành im bặt.
"Còn không mau chóng kéo ngô đã thu hoạch về.” Lâm Đại Sơn thật hết cách với Lâm Diệu Đường, giọng nghiêm khắc.
"Vâng, cha!" Lâm Diệu Đường cúi đầu.
"Nếu con thật sự muốn cưới cô gái kia, lập tức ngoan ngoãn một chút, chăm chỉ đi làm, đừng cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, xem ai có thể coi trọng con. Quan trọng là nếu con gái nhà người ta sau này gả cho con, tương lai có cơ hộ về nhà mẹ đẻ, người ta hỏi đối tượng làm nghề gì? Cô ấy phải trả lời như thế nào?” Lâm Đại Sơn nhỏ giọng nói với Lâm Diệu Đường.
"Cha con là đại đội trưởng." Lâm Diệu Đường mở miệng, có chút không rõ tại sao lại nói không nên lời. Bao nhiêu người hâm mộ anh là con trai của đội trưởng, mấy anh em của anh.
"Tôi là cha anh, đương nhiên tôi phải nuôi anh, nhưng tương lai anh còn muốn tôi nuôi cả vợ anh sao? Và sau đó giúp anh nuôi con trai của anh? Vậy chờ đến khi tôi chết rồi, cả nhà anh có phải cũng phải chết đói hay không?" Lâm Đại Sơn đúng là hết cách với con trai mình, giọng nói có chút tức giận.
Hai mươi mấy năm, người trong nhà đều quá nuông chiều Đường Tử, mọi chuyện đối với Đường Tử đều quá dễ dàng, hy vọng lần này là cơ hội có thể làm cho Đường Tử trưởng thành.
Nếu không trưởng thành, đời này thật sự sẽ coi như bỏ đi!
“Ba, con……” Lâm Diệu Đường há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, cho tới nay Lâm Diệu Đường luôn tự hào vì là con trai của đội trưởng, bản thân có một người cha lợi hại, cùng ba người anh rể giỏi giang, ở trong thôn đi đường đều là ngẩng cao đầu, ai cũng không dám lên mặt với mình. Chính là hiện giờ lời cha nói lại làm tự tin hơn hai mươi năm nay của Lâm Diệu Đường dao động, đúng vậy, chính mình về sau trở thành ba ba, khi con cái cùng người khác nói về mình có thể thấy tự hào hay không?
“Cô nương kia vừa thấy đã biết là người hiểu biết chữ nghĩa, tuy rằng không làm được việc nhà nông nhưng tiêu chuẩn khẳng định không hề kém, con cùng cô ấy không khác gì đứa ở cùng tiểu thư sa cơ lỡ vận phải về cổ sơn, con cảm thấy có khả năng không?” Lâm Đại Sơn thở dài.
Tô Thấm Nhiễm nhìn Vương Thu Lan không biết nên làm sao, trong lòng thấp thỏm không yên. Cô thật sự không muốn cùng Lâm Diệu Đường có quan hệ gì, càng không hy vọng lại phát sinh chuyện kiếp trước.
"Mẹ, con ăn lương thực lớn lên, được không?" Lâm Diệu Đường nóng nảy, có người mẹ nào như vậy sao, vùi dập mình như vậy, nhỡ đâu A Nhiễm ghét bỏ mình thì làm sao bây giờ, chẳng lẽ không muốn cho mình có tương lai...
"Ặc..." Tô Thấm Nhiễm mở to hai mắt nhìn Lâm Diệu Đường, trọng điểm là cái này sao?
Lâm Diệu Đường thấy Tô Thấm Nhiễm nhìn mình càng sốt ruột, cho rằng Tô Thấm Nhiễm thật sự nghĩ anh ăn cái đó lớn lên.
"A Nhiễm, cô nghe tôi nói, tôi thật sự là ăn lương thực lớn lên, hơn nữa tôi khi còn bé chủ yếu là ba chị gái trông tôi. ”
"Chuyện đó..." Tô Thấm Nhiễm mở miệng, bối rối không biết làm sao nhìn về phía Lâm Diệu Đường, sau đó lại nhìn về phía Vương Thu Lan.
"Cô gái, đừng để ý tới nó, nó chính là cái chày gỗ." Vương Thu Lan ghét bỏ trừng mắt nhìn Lâm Diệu Đường một cái, sau đó kéo Tô Thấm Nhiễm qua.
"Mẹ?" Lâm Diệu Đường không nghĩ tới mẹ mình lại kéo chân mình như vậy.
"Lâm Diệu Đường, anh còn đi làm không, không đi làm thì tránh xa nơi này một chút." Lâm Đại Sơn thấy luôn có người nhìn về phía này, lớn tiếng gọi Lâm Diệu Đường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có đi làm, có đi làm, cha…con..." Câu nói “làm thay Tô Thấm Nhiễm” của Lâm Diệu Đường còn chưa nói ra miệng, bị Lâm Đại Sơn hung hăng trừng mắt một cái, cũng nhìn thấy ánh mắt mọi người xung quanh, anh đành im bặt.
"Còn không mau chóng kéo ngô đã thu hoạch về.” Lâm Đại Sơn thật hết cách với Lâm Diệu Đường, giọng nghiêm khắc.
"Vâng, cha!" Lâm Diệu Đường cúi đầu.
"Nếu con thật sự muốn cưới cô gái kia, lập tức ngoan ngoãn một chút, chăm chỉ đi làm, đừng cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, xem ai có thể coi trọng con. Quan trọng là nếu con gái nhà người ta sau này gả cho con, tương lai có cơ hộ về nhà mẹ đẻ, người ta hỏi đối tượng làm nghề gì? Cô ấy phải trả lời như thế nào?” Lâm Đại Sơn nhỏ giọng nói với Lâm Diệu Đường.
"Cha con là đại đội trưởng." Lâm Diệu Đường mở miệng, có chút không rõ tại sao lại nói không nên lời. Bao nhiêu người hâm mộ anh là con trai của đội trưởng, mấy anh em của anh.
"Tôi là cha anh, đương nhiên tôi phải nuôi anh, nhưng tương lai anh còn muốn tôi nuôi cả vợ anh sao? Và sau đó giúp anh nuôi con trai của anh? Vậy chờ đến khi tôi chết rồi, cả nhà anh có phải cũng phải chết đói hay không?" Lâm Đại Sơn đúng là hết cách với con trai mình, giọng nói có chút tức giận.
Hai mươi mấy năm, người trong nhà đều quá nuông chiều Đường Tử, mọi chuyện đối với Đường Tử đều quá dễ dàng, hy vọng lần này là cơ hội có thể làm cho Đường Tử trưởng thành.
Nếu không trưởng thành, đời này thật sự sẽ coi như bỏ đi!
“Ba, con……” Lâm Diệu Đường há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì, cho tới nay Lâm Diệu Đường luôn tự hào vì là con trai của đội trưởng, bản thân có một người cha lợi hại, cùng ba người anh rể giỏi giang, ở trong thôn đi đường đều là ngẩng cao đầu, ai cũng không dám lên mặt với mình. Chính là hiện giờ lời cha nói lại làm tự tin hơn hai mươi năm nay của Lâm Diệu Đường dao động, đúng vậy, chính mình về sau trở thành ba ba, khi con cái cùng người khác nói về mình có thể thấy tự hào hay không?
“Cô nương kia vừa thấy đã biết là người hiểu biết chữ nghĩa, tuy rằng không làm được việc nhà nông nhưng tiêu chuẩn khẳng định không hề kém, con cùng cô ấy không khác gì đứa ở cùng tiểu thư sa cơ lỡ vận phải về cổ sơn, con cảm thấy có khả năng không?” Lâm Đại Sơn thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro