Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Khuôn Mặt Này T...
Phòng Củ Lương
2024-11-24 01:00:08
Kiếp trước Tô Thấm Nhiễm đã quen biết mẹ Lâm Diệu Đường và thím Hai của anh, cả việc thu hoạch ngô cũng đã từng làm, nhưng vốn dĩ cô làm không tốt, thời gian trôi qua nhiều năm cũng vẫn vậy.
“Không sao! Từ từ làm quen.” Vương Thu Lan nhìn Tô Thấm Nhiễm dịu dàng lễ độ lập tức cảm thấy thích, trong lòng càng đồng tình với những gì chồng bà nói, con trai mình đúng là không xứng với con gái nhà người ta, so với con gái nhà người ta, con trai mình chẳng khác nào bùn nhão, mặc dù trong lòng bà rất không muốn thừa nhận điều đó.
"Cô bé này, khuôn mặt này thật sự là đáng tiếc." Thím Hai của Lâm Diệu Đường là Tôn Mai nhìn tay và mặt Tô Thấm Nhiễm trắng nõn như trứng gà bóc, tiếc nuối nói.
Trong lòng thì lại thầm mắng, nhìn mà xem, những người này không phải là “ăn no dửng mỡ” đấy chứ? Cô gái như này đến nông thôn thì làm được gì, chẳng phải là đến chịu tội sao?
"Cháu đến đây, cũng giống như mọi người, đều là tới học tập." Tô Thấm Nhiễm cười ngồi lên đống cây ngô, học theo động tác của hai người bẻ ngô.
"Thôi, cháu cứ để cây ngô này xuống đi, sau đó chờ hai chúng ta bẻ xong ngươi nhặt, nhìn hai tay này của cháu làm cái này dì cảm thấy giống như đang hành hạ cháu vậy." Tôn Mai cướp lấy cây ngô trong tay Tô Thấm Nhiễm để xuống.
Bàn tay nhỏ bé này nếu bẻ ngô, ngày mai hai ngón tay đều sưng lên.
"Được rồi, cháu cứ nghe lời thím Hai đi." Vương Thu Lan theo bản năng coi Tô Thấm Nhiễm là con nhà mình, trong lòng có chút thương tiếc, hơn nữa ba cô con gái của bà cũng rất ít khi làm công việc này.
"Vậy cháu học dì làm." Tô Thấm Nhiễm cũng không căng thẳng, liền ngoan ngoãn ở một bên bẻ ngô, Tô Thấm Nhiễm sức yếu nên bẻ ngô cũng phải cố hết sức.
Lúc đầu còn có thể bẻ hai cái, về sau cũng chỉ có thể tì vào bụng hoặc là tì vào đầu gối chống lại bẻ.
"Ôi, đứa nhỏ này, sức cháu còn không bằng con gái lớn của dì, nó còn kiếm được ba điểm công tác, như này chia lương thực ăn chưa đủ no một nửa.”
Tôn Mai không khỏi thở dài khi nhìn thấy hành động của Tô Thấm Nhiễm, thông thường phụ nữ có thể kiếm được sáu điểm công tác, ai đặc biệt có năng lực sẽ kiếm được tám điểm công tác, mấy đứa nhỏ trẻ hơn một chút cũng có thể kiếm được bốn điểm công tác, sức lực cô gái này còn chưa bằng đứa nhỏ mười tuổi ở đây.
Tô Thấm Nhiễm xấu hổ đỏ bừng mặt, lời nói của thím hai Lâm cũng không phải có ý ghét bỏ, sự thật là kiếp trước cô chỉ nhận được có ba điểm công tác, đôi khi chỉ có hai điểm.
"Không cần căng thẳng như vậy đâu." Tô Thấm Nhiễm chưa kịp nói chuyện, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp, sau đó một bàn tay lớn, khớp xương rõ ràng cầm lấy cây ngô trong tay Tô Thấm Nhiễm.
Tô Thấm Nhiễm ngẩng đầu nhìn, ánh nắng ban mai buổi sớm chiếu vào mặt Lâm Diệu Đường, bắp ngô lúc ở trong tay cô cứng ngắc, bị Lâm Diệu Đường dễ dàng bẻ xuống, nhẹ nhàng giống như bẻ một nhánh cây nhỏ.
"Cám ơn đồng chí Lâm, cứ để tôi tự làm." Tô Thấm Nhiễm lễ phép cảm ơn, sau đó cầm lấy một cây ngô khác.
"Đường Tử hôm nay nghĩ như thế nào lại dậy đi làm?" Tôn Mai biết tính tình Lâm Diệu Đường, ngày thường không muốn đi làm, điều kiện trong nhà đại ca lại tốt.
"Tôi làm giúp cô, điểm công tác tính cho cô." Lâm Diệu Đường không trả lời Tôn Mai, nhìn về phía bàn tay nhỏ bé ửng hồng của Tô Thấm Nhiễm mà thấy đau lòng.
"Thằng nhóc này, sao chưa từng thấy con nói làm giúp mẹ? Bà đây nuôi anh hai mươi ba năm, cho anh ăn phân với nước tiểu mà lớn lên…”
“Không sao! Từ từ làm quen.” Vương Thu Lan nhìn Tô Thấm Nhiễm dịu dàng lễ độ lập tức cảm thấy thích, trong lòng càng đồng tình với những gì chồng bà nói, con trai mình đúng là không xứng với con gái nhà người ta, so với con gái nhà người ta, con trai mình chẳng khác nào bùn nhão, mặc dù trong lòng bà rất không muốn thừa nhận điều đó.
"Cô bé này, khuôn mặt này thật sự là đáng tiếc." Thím Hai của Lâm Diệu Đường là Tôn Mai nhìn tay và mặt Tô Thấm Nhiễm trắng nõn như trứng gà bóc, tiếc nuối nói.
Trong lòng thì lại thầm mắng, nhìn mà xem, những người này không phải là “ăn no dửng mỡ” đấy chứ? Cô gái như này đến nông thôn thì làm được gì, chẳng phải là đến chịu tội sao?
"Cháu đến đây, cũng giống như mọi người, đều là tới học tập." Tô Thấm Nhiễm cười ngồi lên đống cây ngô, học theo động tác của hai người bẻ ngô.
"Thôi, cháu cứ để cây ngô này xuống đi, sau đó chờ hai chúng ta bẻ xong ngươi nhặt, nhìn hai tay này của cháu làm cái này dì cảm thấy giống như đang hành hạ cháu vậy." Tôn Mai cướp lấy cây ngô trong tay Tô Thấm Nhiễm để xuống.
Bàn tay nhỏ bé này nếu bẻ ngô, ngày mai hai ngón tay đều sưng lên.
"Được rồi, cháu cứ nghe lời thím Hai đi." Vương Thu Lan theo bản năng coi Tô Thấm Nhiễm là con nhà mình, trong lòng có chút thương tiếc, hơn nữa ba cô con gái của bà cũng rất ít khi làm công việc này.
"Vậy cháu học dì làm." Tô Thấm Nhiễm cũng không căng thẳng, liền ngoan ngoãn ở một bên bẻ ngô, Tô Thấm Nhiễm sức yếu nên bẻ ngô cũng phải cố hết sức.
Lúc đầu còn có thể bẻ hai cái, về sau cũng chỉ có thể tì vào bụng hoặc là tì vào đầu gối chống lại bẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ôi, đứa nhỏ này, sức cháu còn không bằng con gái lớn của dì, nó còn kiếm được ba điểm công tác, như này chia lương thực ăn chưa đủ no một nửa.”
Tôn Mai không khỏi thở dài khi nhìn thấy hành động của Tô Thấm Nhiễm, thông thường phụ nữ có thể kiếm được sáu điểm công tác, ai đặc biệt có năng lực sẽ kiếm được tám điểm công tác, mấy đứa nhỏ trẻ hơn một chút cũng có thể kiếm được bốn điểm công tác, sức lực cô gái này còn chưa bằng đứa nhỏ mười tuổi ở đây.
Tô Thấm Nhiễm xấu hổ đỏ bừng mặt, lời nói của thím hai Lâm cũng không phải có ý ghét bỏ, sự thật là kiếp trước cô chỉ nhận được có ba điểm công tác, đôi khi chỉ có hai điểm.
"Không cần căng thẳng như vậy đâu." Tô Thấm Nhiễm chưa kịp nói chuyện, trên đỉnh đầu vang lên một giọng nói trầm thấp, sau đó một bàn tay lớn, khớp xương rõ ràng cầm lấy cây ngô trong tay Tô Thấm Nhiễm.
Tô Thấm Nhiễm ngẩng đầu nhìn, ánh nắng ban mai buổi sớm chiếu vào mặt Lâm Diệu Đường, bắp ngô lúc ở trong tay cô cứng ngắc, bị Lâm Diệu Đường dễ dàng bẻ xuống, nhẹ nhàng giống như bẻ một nhánh cây nhỏ.
"Cám ơn đồng chí Lâm, cứ để tôi tự làm." Tô Thấm Nhiễm lễ phép cảm ơn, sau đó cầm lấy một cây ngô khác.
"Đường Tử hôm nay nghĩ như thế nào lại dậy đi làm?" Tôn Mai biết tính tình Lâm Diệu Đường, ngày thường không muốn đi làm, điều kiện trong nhà đại ca lại tốt.
"Tôi làm giúp cô, điểm công tác tính cho cô." Lâm Diệu Đường không trả lời Tôn Mai, nhìn về phía bàn tay nhỏ bé ửng hồng của Tô Thấm Nhiễm mà thấy đau lòng.
"Thằng nhóc này, sao chưa từng thấy con nói làm giúp mẹ? Bà đây nuôi anh hai mươi ba năm, cho anh ăn phân với nước tiểu mà lớn lên…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro