Trọng Sinh 70, Vả Mặt Chồng Cũ, Nhân Sinh Làm Lại Từ Đầu
Nếu Anh Thừa Nh...
2024-12-18 22:55:52
Anh thấy Diệp Thanh cười đùa vui vẻ thì trong lòng sốt ruột muốn chết, chỉ sợ cô nhất thời hồ đồ mà thật sự thích một tên ngốc.
"Anh có thấy mình là một tên ngốc không? Nếu anh thừa nhận mình là một tên ngốc, tôi sẽ đồng ý với anh."
"Thanh Thanh, cô không thể... cô, cô nói gì vậy?"
Anh vốn định khuyên cô thêm vài câu nhưng nói được nửa chừng thì đột nhiên hiểu ra ý cô, lập tức kinh ngạc đến ngây người.
"Tên ngốc!"
Diệp Thanh cười mắng anh một câu rồi không nói gì nữa, cứ thế nhìn anh chằm chằm.
"Thanh Thanh, người cô thích là tôi sao?"
"Ừ, không được sao?"
Hướng Trường Lâm: Tất nhiên là được, tôi nằm mơ cũng muốn! "Nhưng mà, tôi không xứng..."
Anh còn chưa nói hết câu thì Diệp Thanh đã đưa tay bịt miệng anh lại: "Anh muốn tôi lấy người đàn ông khác? Ngủ với người đàn ông khác? Sinh con với người đàn ông khác à?"
Mỗi câu cô hỏi, Hướng Trường Lâm đều cảm thấy như tim mình bị khoét một miếng, nghĩ đến những điều này, anh chỉ muốn chặt tên đàn ông đó ra làm trăm mảnh rồi cho chó ăn!
Diệp Thanh thấy mắt anh đỏ hoe thì cười cười buông tay: "Tôi nói anh là đồ ngốc to xác! Sau này mà còn dám nói mấy lời như vậy thì tôi sẽ lấy người đàn ông khác thật đấy! Tôi nói anh xứng đáng thì anh xứng đáng!"
"Thanh Thanh~"
Hướng Trường Lâm cảm động đến mức không biết nói gì, chỉ có thể gọi tên cô một cách trìu mến.
Diệp Thanh đưa tay vòng qua cổ anh, nửa người trên ngả vào lòng anh, từng chữ từng chữ nói: "Anh, Hướng Trường Lâm, sau này anh chính là đàn ông của Diệp Thanh em! Vui không?"
Hướng Trường Lâm há miệng cười, vui vẻ gật đầu: "Vui! Thanh Thanh, anh vui quá!"
"Em vui quá! Ha ha ha~"
Diệp Thanh được anh ôm xoay mấy vòng tại chỗ, đầu óc gần như choáng váng.
"Được rồi được rồi, em chóng mặt~"
Hướng Trường Lâm nghe vậy thì vội dừng lại, tay vẫn ôm chặt lấy eo cô không nỡ buông ra.
"Xin lỗi, em chóng mặt lắm à?"
Diệp Thanh dựa cả người vào lòng anh, mơ màng nói: "Không sao, em dựa một lát."
May mà lúc này trên đường không có ai đi qua, hai người cứ thế ôm nhau đứng trên đường, Hướng Trường Lâm cảm thấy cả đời này của anh đáng giá rồi! Anh không ngờ Diệp Thanh lại thích mình, còn chủ động như vậy, đột ngột tỏ tình như vậy.
Diệp Thanh vốn không chóng mặt lắm, nghỉ ngơi mười mấy giây là khỏe rồi, cô tinh nghịch ngẩng đầu lên hôn một cái vào yết hầu nhô lên của anh, Hướng Trường Lâm cảm thấy cả người tê dại, ánh mắt cũng vô thức tối sầm lại.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang cười xấu xa, đưa tay véo má cô: "Học của ai vậy?"
"Tự học thành tài~ Anh thích không?"
Vừa ra khỏi bệnh viện, cô đã quyết định, vất vả lắm mới được sống lại một lần, cô phải nắm bắt từng phút từng giây của kiếp này, chủ động tấn công, sớm ở bên anh, bù đắp lại những gì hai người đã bỏ lỡ ở kiếp trước, nếu trông chờ vào cái tên ngốc nghếch này, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, có khi đợi đến lúc cô lấy chồng rồi, anh ta cũng chỉ biết trốn trong chăn khóc lén thôi.
Hướng Trường Lâm gật đầu: "Thích."
"Vậy anh có thích em không?"
"Thích."
"Vậy anh cũng hôn em một cái, lễ qua lại!"
"Khụ~ Cái đó..."
"Anh có thấy mình là một tên ngốc không? Nếu anh thừa nhận mình là một tên ngốc, tôi sẽ đồng ý với anh."
"Thanh Thanh, cô không thể... cô, cô nói gì vậy?"
Anh vốn định khuyên cô thêm vài câu nhưng nói được nửa chừng thì đột nhiên hiểu ra ý cô, lập tức kinh ngạc đến ngây người.
"Tên ngốc!"
Diệp Thanh cười mắng anh một câu rồi không nói gì nữa, cứ thế nhìn anh chằm chằm.
"Thanh Thanh, người cô thích là tôi sao?"
"Ừ, không được sao?"
Hướng Trường Lâm: Tất nhiên là được, tôi nằm mơ cũng muốn! "Nhưng mà, tôi không xứng..."
Anh còn chưa nói hết câu thì Diệp Thanh đã đưa tay bịt miệng anh lại: "Anh muốn tôi lấy người đàn ông khác? Ngủ với người đàn ông khác? Sinh con với người đàn ông khác à?"
Mỗi câu cô hỏi, Hướng Trường Lâm đều cảm thấy như tim mình bị khoét một miếng, nghĩ đến những điều này, anh chỉ muốn chặt tên đàn ông đó ra làm trăm mảnh rồi cho chó ăn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thanh thấy mắt anh đỏ hoe thì cười cười buông tay: "Tôi nói anh là đồ ngốc to xác! Sau này mà còn dám nói mấy lời như vậy thì tôi sẽ lấy người đàn ông khác thật đấy! Tôi nói anh xứng đáng thì anh xứng đáng!"
"Thanh Thanh~"
Hướng Trường Lâm cảm động đến mức không biết nói gì, chỉ có thể gọi tên cô một cách trìu mến.
Diệp Thanh đưa tay vòng qua cổ anh, nửa người trên ngả vào lòng anh, từng chữ từng chữ nói: "Anh, Hướng Trường Lâm, sau này anh chính là đàn ông của Diệp Thanh em! Vui không?"
Hướng Trường Lâm há miệng cười, vui vẻ gật đầu: "Vui! Thanh Thanh, anh vui quá!"
"Em vui quá! Ha ha ha~"
Diệp Thanh được anh ôm xoay mấy vòng tại chỗ, đầu óc gần như choáng váng.
"Được rồi được rồi, em chóng mặt~"
Hướng Trường Lâm nghe vậy thì vội dừng lại, tay vẫn ôm chặt lấy eo cô không nỡ buông ra.
"Xin lỗi, em chóng mặt lắm à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thanh dựa cả người vào lòng anh, mơ màng nói: "Không sao, em dựa một lát."
May mà lúc này trên đường không có ai đi qua, hai người cứ thế ôm nhau đứng trên đường, Hướng Trường Lâm cảm thấy cả đời này của anh đáng giá rồi! Anh không ngờ Diệp Thanh lại thích mình, còn chủ động như vậy, đột ngột tỏ tình như vậy.
Diệp Thanh vốn không chóng mặt lắm, nghỉ ngơi mười mấy giây là khỏe rồi, cô tinh nghịch ngẩng đầu lên hôn một cái vào yết hầu nhô lên của anh, Hướng Trường Lâm cảm thấy cả người tê dại, ánh mắt cũng vô thức tối sầm lại.
Anh cúi đầu nhìn cô gái nhỏ đang cười xấu xa, đưa tay véo má cô: "Học của ai vậy?"
"Tự học thành tài~ Anh thích không?"
Vừa ra khỏi bệnh viện, cô đã quyết định, vất vả lắm mới được sống lại một lần, cô phải nắm bắt từng phút từng giây của kiếp này, chủ động tấn công, sớm ở bên anh, bù đắp lại những gì hai người đã bỏ lỡ ở kiếp trước, nếu trông chờ vào cái tên ngốc nghếch này, không biết phải đợi đến năm nào tháng nào, có khi đợi đến lúc cô lấy chồng rồi, anh ta cũng chỉ biết trốn trong chăn khóc lén thôi.
Hướng Trường Lâm gật đầu: "Thích."
"Vậy anh có thích em không?"
"Thích."
"Vậy anh cũng hôn em một cái, lễ qua lại!"
"Khụ~ Cái đó..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro