Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân
Chương 27
Bắc Phong Đường
2024-10-03 20:47:13
Đường Duyệt nhàn nhạt trả lời:
- “Không có gì, dù sao tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập.”
Hứa Chân Thực sững sờ khi không thấy cô tức giận, ngược lại là cảm thấy Đường Duyệt trước mắt cô ta đã thật sự thay đổi rất nhiều. Thông qua sự nhắc nhở của Điền Điềm ngày hôm qua, hôm nay cô ta đánh giá lại mới phát hiện, hình như Đường Duyệt thật sự rất khác.
Đặc biệt là phần tự giới thiệu trong tiết học trước, dáng vẻ tràn ngập sự tự tin của Đường Duyệt, còn có nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng kia, tất cả đều vô cùng chói mắt.
Trước đó, Đường Duyệt cũng không phải như vậy a.
Hứa Chân Thực nghi ngờ nhìn cô hỏi:
- “Tiểu Duyệt, dường như bạn đã thay đổi rất nhiều, trước kia, bạn vẫn luôn chơi chung với tôi, chúng ta vẫn luôn là bạn học tốt nhất từ tiểu học đến cấp 2.”
- “Phải không?”
Đường Duyệt hỏi lại, nói:
- “Con người đều sẽ thay đổi, chúng ta vẫn luôn là bạn học tốt a, chẳng lẽ bây giờ không phải sao?”
- “Thế nhưng là, tôi luôn cảm thấy......”
Hứa Chân Thực còn muốn nói cái gì đó.
Nhưng Đường Duyệt đã bắt đầu viết tên lên sách mới, thậm chí còn bắt đầu lật xem sách tiếng Anh mới tinh để ôn tập. Cho nên cho dù cô ta muốn mở miệng nói chuyện, cũng không có mặt mũi.
Ngày đầu tiên đến lớp hầu như không có tiết học chính thức, sau khi quét dọn vệ sinh xong, mọi người đều riêng phần mình trở về ký túc xá, hoặc đi dạo trong trường học mới.
Sau khi Đường Duyệt ôm hai quyển sách ngữ văn cùng tiếng Anh quay về đến ký túc xá, vẻ mặt của Trương Mẫn Mẫn dương dương đắc ý, muốn giấu đều giấu không được.
- “Mẫn Mẫn, tiếng Anh của bạn từ cấp 2 trở lên chính là tốt nhất, vẫn luôn là đại diện môn tiếng Anh của lớp, có một số người a, chính là không biết tự lượng sức mình.”
- “Đúng thế, Mẫn Mẫn, từ nay về sau trong lớp học bạn vẫn luôn kiểm tra đứng đầu lớp, có một số người nên may mắn bây giờ không phải là đại diện môn tiếng Anh của lớp rồi.”
Hai người Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương một người xướng một người phụ hoạ, âm dương quái khí chế giễu Đường Duyệt.
Đường Duyệt làm như không nghe thấy, ôm sách ngồi ở trên giường bắt đầu ôn tập. Tuy rằng cô đã học qua những bài học này, nhưng mà cũng đã quên không ít.
Tự sau khi sống lại, trí nhớ của của cô so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tuy rằng không phải là cái loại trình độ đã gặp qua là không quên được kia. Nhưng ít ra, chỉ cần cô nghiêm túc ghi nhớ hai lần trong đầu thì gần như là sẽ không quên .
Tiếng Anh của cấp 3 cũng không tính là khó, sau khi Đường Duyệt nghiêm túc nghe giảng trên lớp, lại củng cố một chút liền có thể giải quyết nhẹ nhõm. Có khó khăn chính là những môn học khác.
Trước đây cô học toán, lý, hóa không giỏi lắm, thứ nhất là công thức không nhớ rõ nên dễ nhầm lẫn, thứ hai là trước kia cô học lệch khoa rất nghiêm trọng.
Nhưng nếu sau này cô muốn thi vào một trường đại học tốt, thì việc học lệch khoa như thế này sẽ là một vấn đề lớn. Cô cũng không tin với cái đầu có trí nhớ tốt như bây giờ, lại thêm cô chuyên tâm học tập mà còn có thể học không được.
Hứa Chân Thực mấy lần mời Đường Duyệt đi ra ngoài chơi, nhưng mà Đường Duyệt ngoại trừ phòng học, nhà ăn thì cũng là ở ký túc xá, Hứa Chân Thực thấy cô khẩn trương học tập như vậy, cô ta không nhịn được nói:
- “Đường Duyệt, lúc này mới khai giảng thôi, bạn có thể không cần mỗi ngày ngoại trừ sách thì cũng là sách được không.”
Đường Duyệt nhướng mắt, hỏi ngược lại:
- “Chẳng lẽ bây giờ không phải là thời điểm đi học sao?”
- “Cái kia......”
Hứa Chân Thực nghẹn họng, lại nói:
- “Vậy cũng không cần phải điên cuồng như vậy a?”
- “Tôi thích đọc sách.”
Đường Duyệt chặn lại Hứa Chân Thực bằng một câu duy nhất. Đi qua sự quan sát mấy ngày này, cô thấy chữ của Hứa Chân Thực giống với kiếp trước, trong lòng cô có điều hoài nghi nhưng lại không dám khẳng định. Cô chỉ nghĩ, người không phạm ta thì ta không phạm người.
Nếu như đời này Hứa Chân Thực thật sự đánh tâm tư gì lên trên người cô, cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay .
Đường Duyệt thu liễm suy nghĩ, lại một lần nữa tập trung trở lại việc học.
Chỉ trong chớp mắt đã đến thứ sáu, tuần này Đường Duyệt không có về nhà, mà là lựa chọn cuối tuần sau về nhà.
Về nhà một lần, tiền xe vừa đi vừa về liền mất một đồng tiền.
Bây giờ cô và tiểu Quân đều phải đóng học phí còn có tiền ăn, trước đó cô làm phẫu thuật còn nợ tiền. Hai người Đường Chính Đức cùng Trương Hoa Liên ở trong thôn, còn không biết phải làm sao bớt ăn bớt mặc đâu.
Nếu cô ở đây có thể tiết kiệm được một đồng liền tiết kiệm một đồng a.
Nếu không phải nửa tháng phải về nhà một lần cầm tiền ăn, cô hận không thể một tháng trở về nhà một lần.
Cũng may, trong ký túc xá còn có Ngô Ngô Tiên Hoa và Dương Thanh Thanh cũng không có về nhà, trong ký túc xá có ba người cũng có bạn.
Đường Quân vừa mới tan học trở lại trong thôn liền nhìn thấy Hứa Chân Thực đã trở về, cậu duỗi dài cổ nhìn.
- “Cậu tìm Tiểu Duyệt sao?”
Hứa Chân Thực ngạc nhiên nhìn Đường Quân, sau đó oán trách nói:
- “Chị gái của cậu không biết có chuyện gì, cuối tuần cũng không trở về mà còn ở lại trong ký túc xá.”
- “Đó là vì chị tôi tiết kiệm tiền cho gia đình tôi.”
Đường Quân chặn về một câu, quay đầu nói.
- “Không có gì, dù sao tôi chỉ muốn chăm chỉ học tập.”
Hứa Chân Thực sững sờ khi không thấy cô tức giận, ngược lại là cảm thấy Đường Duyệt trước mắt cô ta đã thật sự thay đổi rất nhiều. Thông qua sự nhắc nhở của Điền Điềm ngày hôm qua, hôm nay cô ta đánh giá lại mới phát hiện, hình như Đường Duyệt thật sự rất khác.
Đặc biệt là phần tự giới thiệu trong tiết học trước, dáng vẻ tràn ngập sự tự tin của Đường Duyệt, còn có nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng kia, tất cả đều vô cùng chói mắt.
Trước đó, Đường Duyệt cũng không phải như vậy a.
Hứa Chân Thực nghi ngờ nhìn cô hỏi:
- “Tiểu Duyệt, dường như bạn đã thay đổi rất nhiều, trước kia, bạn vẫn luôn chơi chung với tôi, chúng ta vẫn luôn là bạn học tốt nhất từ tiểu học đến cấp 2.”
- “Phải không?”
Đường Duyệt hỏi lại, nói:
- “Con người đều sẽ thay đổi, chúng ta vẫn luôn là bạn học tốt a, chẳng lẽ bây giờ không phải sao?”
- “Thế nhưng là, tôi luôn cảm thấy......”
Hứa Chân Thực còn muốn nói cái gì đó.
Nhưng Đường Duyệt đã bắt đầu viết tên lên sách mới, thậm chí còn bắt đầu lật xem sách tiếng Anh mới tinh để ôn tập. Cho nên cho dù cô ta muốn mở miệng nói chuyện, cũng không có mặt mũi.
Ngày đầu tiên đến lớp hầu như không có tiết học chính thức, sau khi quét dọn vệ sinh xong, mọi người đều riêng phần mình trở về ký túc xá, hoặc đi dạo trong trường học mới.
Sau khi Đường Duyệt ôm hai quyển sách ngữ văn cùng tiếng Anh quay về đến ký túc xá, vẻ mặt của Trương Mẫn Mẫn dương dương đắc ý, muốn giấu đều giấu không được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “Mẫn Mẫn, tiếng Anh của bạn từ cấp 2 trở lên chính là tốt nhất, vẫn luôn là đại diện môn tiếng Anh của lớp, có một số người a, chính là không biết tự lượng sức mình.”
- “Đúng thế, Mẫn Mẫn, từ nay về sau trong lớp học bạn vẫn luôn kiểm tra đứng đầu lớp, có một số người nên may mắn bây giờ không phải là đại diện môn tiếng Anh của lớp rồi.”
Hai người Triệu Tiểu Nguyệt cùng Lưu Phương một người xướng một người phụ hoạ, âm dương quái khí chế giễu Đường Duyệt.
Đường Duyệt làm như không nghe thấy, ôm sách ngồi ở trên giường bắt đầu ôn tập. Tuy rằng cô đã học qua những bài học này, nhưng mà cũng đã quên không ít.
Tự sau khi sống lại, trí nhớ của của cô so với trước kia tốt hơn rất nhiều, tuy rằng không phải là cái loại trình độ đã gặp qua là không quên được kia. Nhưng ít ra, chỉ cần cô nghiêm túc ghi nhớ hai lần trong đầu thì gần như là sẽ không quên .
Tiếng Anh của cấp 3 cũng không tính là khó, sau khi Đường Duyệt nghiêm túc nghe giảng trên lớp, lại củng cố một chút liền có thể giải quyết nhẹ nhõm. Có khó khăn chính là những môn học khác.
Trước đây cô học toán, lý, hóa không giỏi lắm, thứ nhất là công thức không nhớ rõ nên dễ nhầm lẫn, thứ hai là trước kia cô học lệch khoa rất nghiêm trọng.
Nhưng nếu sau này cô muốn thi vào một trường đại học tốt, thì việc học lệch khoa như thế này sẽ là một vấn đề lớn. Cô cũng không tin với cái đầu có trí nhớ tốt như bây giờ, lại thêm cô chuyên tâm học tập mà còn có thể học không được.
Hứa Chân Thực mấy lần mời Đường Duyệt đi ra ngoài chơi, nhưng mà Đường Duyệt ngoại trừ phòng học, nhà ăn thì cũng là ở ký túc xá, Hứa Chân Thực thấy cô khẩn trương học tập như vậy, cô ta không nhịn được nói:
- “Đường Duyệt, lúc này mới khai giảng thôi, bạn có thể không cần mỗi ngày ngoại trừ sách thì cũng là sách được không.”
Đường Duyệt nhướng mắt, hỏi ngược lại:
- “Chẳng lẽ bây giờ không phải là thời điểm đi học sao?”
- “Cái kia......”
Hứa Chân Thực nghẹn họng, lại nói:
- “Vậy cũng không cần phải điên cuồng như vậy a?”
- “Tôi thích đọc sách.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Duyệt chặn lại Hứa Chân Thực bằng một câu duy nhất. Đi qua sự quan sát mấy ngày này, cô thấy chữ của Hứa Chân Thực giống với kiếp trước, trong lòng cô có điều hoài nghi nhưng lại không dám khẳng định. Cô chỉ nghĩ, người không phạm ta thì ta không phạm người.
Nếu như đời này Hứa Chân Thực thật sự đánh tâm tư gì lên trên người cô, cô tuyệt đối sẽ không nhân từ nương tay .
Đường Duyệt thu liễm suy nghĩ, lại một lần nữa tập trung trở lại việc học.
Chỉ trong chớp mắt đã đến thứ sáu, tuần này Đường Duyệt không có về nhà, mà là lựa chọn cuối tuần sau về nhà.
Về nhà một lần, tiền xe vừa đi vừa về liền mất một đồng tiền.
Bây giờ cô và tiểu Quân đều phải đóng học phí còn có tiền ăn, trước đó cô làm phẫu thuật còn nợ tiền. Hai người Đường Chính Đức cùng Trương Hoa Liên ở trong thôn, còn không biết phải làm sao bớt ăn bớt mặc đâu.
Nếu cô ở đây có thể tiết kiệm được một đồng liền tiết kiệm một đồng a.
Nếu không phải nửa tháng phải về nhà một lần cầm tiền ăn, cô hận không thể một tháng trở về nhà một lần.
Cũng may, trong ký túc xá còn có Ngô Ngô Tiên Hoa và Dương Thanh Thanh cũng không có về nhà, trong ký túc xá có ba người cũng có bạn.
Đường Quân vừa mới tan học trở lại trong thôn liền nhìn thấy Hứa Chân Thực đã trở về, cậu duỗi dài cổ nhìn.
- “Cậu tìm Tiểu Duyệt sao?”
Hứa Chân Thực ngạc nhiên nhìn Đường Quân, sau đó oán trách nói:
- “Chị gái của cậu không biết có chuyện gì, cuối tuần cũng không trở về mà còn ở lại trong ký túc xá.”
- “Đó là vì chị tôi tiết kiệm tiền cho gia đình tôi.”
Đường Quân chặn về một câu, quay đầu nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro