Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân
Chương 28
Bắc Phong Đường
2024-10-03 20:47:13
Hứa Chân Thực sững sờ nhìn cánh cửa đóng chặt, cô ta nghiêng đầu suy nghĩ, hai chị em Đường Duyệt và Đường Quân này không phải mỗi lần gặp nhau đều mắng nhau sao?
Còn có, không phải Đường Quân mở miệng là một tiếng Đường Duyệt sao?
Bây giờ tại sao lại gọi Đường Duyệt là chị rồi?
Hứa Chân Thực chỉ cảm thấy khó hiểu, nhưng đi bộ từ thị trấn về đến trong thôn, chân của Hứa Chân Thực đều sắp không phải là của cô ta nữa rồi, nên cô ta cũng không kịp suy nghĩ gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Duyệt ăn hai cái bánh bao, liền đi đến tiệm cơm Phúc Thăng.
Lần này, Đường Duyệt đi đường lớn.
Vừa tới tiệm cơm Phúc Thăng, Đường Duyệt liền thấy Đường Minh Lễ với một gương mặt sưng như bánh bao .
- “Chú nhỏ?”
Đường Duyệt không xác định lắm nhìn cái người với gương mặt rõ ràng bị đánh kia, thật sự là Đường Minh Lễ sao?
- “Tiểu Duyệt?”
Đường Minh Lễ vừa nhìn thấy Đường Duyệt, lập tức vô cùng nhiệt tình lôi kéo tay Đường Duyệt, nói:
- “Tiểu Duyệt, nhờ có sự nhắc nhở của cháu lần trước, không phải vậy chú nhỏ của cháu là ta liền mất cả chì lẫn chài !”
Đường Minh Lễ giống như là nhìn thấy đối tượng để có thể thổ lộ hết vậy, đem chuyện sau đó rõ ràng mười mươi kể cho Đường Duyệt nghe.
Hóa ra sau khi Đường Minh Lễ hoài nghi liền đi nghe ngóng, sau khi nghe ngóng xong mới biết được, cái người tên Vương Quý này căn bản chính là một kẻ lừa đảo, nói là để cho Đường Minh Lễ đầu tư năm trăm tệ. Nhưng mà đến lúc đó, năm trăm tệ có thể là mất cả chì lẫn chài!
Năm trăm tệ tại bây giờ mà nói, thì đó chính là toàn bộ gia sản của Đường Minh Lễ , bao gồm luôn năm trăm tệ anh ta không cần mặt mũi mà đi mượn.
Nếu không phải ngày đó Đường Duyệt cố ý nhắc đến, chỉ sợ hôm nay Đường Minh Lễ đã đi giao tiền, sau đó làm lại mộng đẹp kiếm được nhiều tiền.
- “Chú nhỏ, may mắn chú phản ứng kịp thời, nếu không năm trăm tệ này liền như nước trôi trên sông rồi.”
Tâm tình của Đường Duyệt rất là nhẹ nhõm, cuối cùng cô đã có thể thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Đường Minh Lễ.
- “Nếu là ném vào trong nước thì còn có bọt nước đâu, nếu ném ở chỗ Vương Quý kia thì ngay cả một cái bọt nước cũng không có.”
Đường Minh Lễ nghĩ đến chuyện này liền vô cùng tức giận, không cẩn thận động tới khóe miệng khiến cho anh ta đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
Đường Duyệt vội vàng an ủi:
- “Chú nhỏ, vậy mặt mũi này của chú là chuyện gì xảy ra?”
- “Đây là ngày hôm qua khi chú đi tìm hắn ta lý luận, đã đánh nhau với hắn ta một trận, tên này cũng thật là, ra tay cũng quá tàn nhẫn.”
Đường Minh Lễ giải thích ngắn gọn chuyện ngày hôm qua.
Đường Duyệt im lặng, khó trách kiếp trước Đường Minh Lễ sẽ thảm như vậy.
Đối phương ra tay vậy mà không có một chút biết nặng nhẹ.
- “Cháu cũng cảm thấy có chút hung ác.”
Đường Duyệt đồng ý nói, cô lại hỏi:
- “Vậy bây giờ chú định làm như thế nào?”
- “Cũng may chú không có đi mượn tiền, nếu không......”
Đường Minh Lễ có chút nghĩ mà sợ nói, bây giờ nghĩ lại anh ta vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Anh ta tích cóp mấy năm, cũng chỉ có thể tiết kiệm được 200 tệ.
Đường Duyệt lại giống như vô tình đề cập đến:
- “Vậy bây giờ chú nhỏ định làm sao bây giờ? Tiếp tục đến tiệm cơm Phúc Thăng làm chân chạy sao?”
- “Nếu không còn có thể làm sao bây giờ?”
Đường Minh Lễ nhìn cô một cái, trong nháy mắt con mắt của anh ta sáng lên, hỏi:
- “Tiểu Duyệt, cháu có biện pháp kiếm tiền sao?”
- “......”
Đường Duyệt nhịn không được trợn trắng mắt, cô nói:
- “Cháu chỉ là một học sinh lớp 10, có thể có biện pháp kiếm tiền gì chứ.”
- “A......”
Đường Minh Lễ có chút thất vọng.
Đường Duyệt lại nói:
- “Nhưng mà, cháu nghe nói bán quần áo rất kiếm tiền, chú xem, trên đường người bán quần áo cũng không nhiều lắm.”
- “Bán quần áo có thể kiếm tiền sao? Hơn nữa, một cái cửa hàng như vậy tốn rất nhiều tiền đó.”
Đường Minh Lễ theo bản năng phủ nhận.
Trong lòng Đường Duyệt nôn nóng, thời đại này đừng nói là bán quần áo, ngay cả bày một gian hàng cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Kể từ sau khi khuyến khích hộ cá thể tự kinh doanh, huyện thành rõ ràng càng thêm phồn vinh, đủ loại đủ kiểu cửa hàng cũng mọc lên. Nhưng mà cũng không tính là rất nhiều.
Cô dám cam đoan ở thời đại hiện tại này, chỉ cần ngươi dám làm thì nhất định sẽ kiếm được tiền.
- “Chú nhỏ, nếu chú không muốn mở cửa hàng, tại sao không thuê một gian hàng chứ?”
Đường Duyệt giả vờ khó hiểu nói, lại không thể biểu lộ sự vội vàng trong lòng ra, cô nói:
- “Chú xem, bên ngoài trường học này có rất nhiều người này còn có rất nhiều chỗ trống, bày một cái sạp hàng, bày quần áo lên , có phải sẽ có người mua hay không?”
- “Tiền thuê gian hàng hẳn là không đắt a ?”
Đường Duyệt nói.
Đường Minh Lễ nửa tin nửa ngờ.
Đường Duyệt đều sắp vội muốn chết, cô nhếch môi, nói:
- “Nếu không thì như vầy đi, chú nhỏ trước tiên đi hỏi muốn thuê một gian hàng thì bao nhiêu tiền, sau đó lại đi tỉnh thành nhìn xem quần áo là nhập hàng như thế nào.”
- “Có được không?”
Đường Minh Lễ do dự nói:
Còn có, không phải Đường Quân mở miệng là một tiếng Đường Duyệt sao?
Bây giờ tại sao lại gọi Đường Duyệt là chị rồi?
Hứa Chân Thực chỉ cảm thấy khó hiểu, nhưng đi bộ từ thị trấn về đến trong thôn, chân của Hứa Chân Thực đều sắp không phải là của cô ta nữa rồi, nên cô ta cũng không kịp suy nghĩ gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Duyệt ăn hai cái bánh bao, liền đi đến tiệm cơm Phúc Thăng.
Lần này, Đường Duyệt đi đường lớn.
Vừa tới tiệm cơm Phúc Thăng, Đường Duyệt liền thấy Đường Minh Lễ với một gương mặt sưng như bánh bao .
- “Chú nhỏ?”
Đường Duyệt không xác định lắm nhìn cái người với gương mặt rõ ràng bị đánh kia, thật sự là Đường Minh Lễ sao?
- “Tiểu Duyệt?”
Đường Minh Lễ vừa nhìn thấy Đường Duyệt, lập tức vô cùng nhiệt tình lôi kéo tay Đường Duyệt, nói:
- “Tiểu Duyệt, nhờ có sự nhắc nhở của cháu lần trước, không phải vậy chú nhỏ của cháu là ta liền mất cả chì lẫn chài !”
Đường Minh Lễ giống như là nhìn thấy đối tượng để có thể thổ lộ hết vậy, đem chuyện sau đó rõ ràng mười mươi kể cho Đường Duyệt nghe.
Hóa ra sau khi Đường Minh Lễ hoài nghi liền đi nghe ngóng, sau khi nghe ngóng xong mới biết được, cái người tên Vương Quý này căn bản chính là một kẻ lừa đảo, nói là để cho Đường Minh Lễ đầu tư năm trăm tệ. Nhưng mà đến lúc đó, năm trăm tệ có thể là mất cả chì lẫn chài!
Năm trăm tệ tại bây giờ mà nói, thì đó chính là toàn bộ gia sản của Đường Minh Lễ , bao gồm luôn năm trăm tệ anh ta không cần mặt mũi mà đi mượn.
Nếu không phải ngày đó Đường Duyệt cố ý nhắc đến, chỉ sợ hôm nay Đường Minh Lễ đã đi giao tiền, sau đó làm lại mộng đẹp kiếm được nhiều tiền.
- “Chú nhỏ, may mắn chú phản ứng kịp thời, nếu không năm trăm tệ này liền như nước trôi trên sông rồi.”
Tâm tình của Đường Duyệt rất là nhẹ nhõm, cuối cùng cô đã có thể thay đổi quỹ đạo cuộc đời của Đường Minh Lễ.
- “Nếu là ném vào trong nước thì còn có bọt nước đâu, nếu ném ở chỗ Vương Quý kia thì ngay cả một cái bọt nước cũng không có.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đường Minh Lễ nghĩ đến chuyện này liền vô cùng tức giận, không cẩn thận động tới khóe miệng khiến cho anh ta đau đến mức nhe răng nhếch miệng.
Đường Duyệt vội vàng an ủi:
- “Chú nhỏ, vậy mặt mũi này của chú là chuyện gì xảy ra?”
- “Đây là ngày hôm qua khi chú đi tìm hắn ta lý luận, đã đánh nhau với hắn ta một trận, tên này cũng thật là, ra tay cũng quá tàn nhẫn.”
Đường Minh Lễ giải thích ngắn gọn chuyện ngày hôm qua.
Đường Duyệt im lặng, khó trách kiếp trước Đường Minh Lễ sẽ thảm như vậy.
Đối phương ra tay vậy mà không có một chút biết nặng nhẹ.
- “Cháu cũng cảm thấy có chút hung ác.”
Đường Duyệt đồng ý nói, cô lại hỏi:
- “Vậy bây giờ chú định làm như thế nào?”
- “Cũng may chú không có đi mượn tiền, nếu không......”
Đường Minh Lễ có chút nghĩ mà sợ nói, bây giờ nghĩ lại anh ta vẫn cảm thấy lạnh sống lưng. Anh ta tích cóp mấy năm, cũng chỉ có thể tiết kiệm được 200 tệ.
Đường Duyệt lại giống như vô tình đề cập đến:
- “Vậy bây giờ chú nhỏ định làm sao bây giờ? Tiếp tục đến tiệm cơm Phúc Thăng làm chân chạy sao?”
- “Nếu không còn có thể làm sao bây giờ?”
Đường Minh Lễ nhìn cô một cái, trong nháy mắt con mắt của anh ta sáng lên, hỏi:
- “Tiểu Duyệt, cháu có biện pháp kiếm tiền sao?”
- “......”
Đường Duyệt nhịn không được trợn trắng mắt, cô nói:
- “Cháu chỉ là một học sinh lớp 10, có thể có biện pháp kiếm tiền gì chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “A......”
Đường Minh Lễ có chút thất vọng.
Đường Duyệt lại nói:
- “Nhưng mà, cháu nghe nói bán quần áo rất kiếm tiền, chú xem, trên đường người bán quần áo cũng không nhiều lắm.”
- “Bán quần áo có thể kiếm tiền sao? Hơn nữa, một cái cửa hàng như vậy tốn rất nhiều tiền đó.”
Đường Minh Lễ theo bản năng phủ nhận.
Trong lòng Đường Duyệt nôn nóng, thời đại này đừng nói là bán quần áo, ngay cả bày một gian hàng cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
Kể từ sau khi khuyến khích hộ cá thể tự kinh doanh, huyện thành rõ ràng càng thêm phồn vinh, đủ loại đủ kiểu cửa hàng cũng mọc lên. Nhưng mà cũng không tính là rất nhiều.
Cô dám cam đoan ở thời đại hiện tại này, chỉ cần ngươi dám làm thì nhất định sẽ kiếm được tiền.
- “Chú nhỏ, nếu chú không muốn mở cửa hàng, tại sao không thuê một gian hàng chứ?”
Đường Duyệt giả vờ khó hiểu nói, lại không thể biểu lộ sự vội vàng trong lòng ra, cô nói:
- “Chú xem, bên ngoài trường học này có rất nhiều người này còn có rất nhiều chỗ trống, bày một cái sạp hàng, bày quần áo lên , có phải sẽ có người mua hay không?”
- “Tiền thuê gian hàng hẳn là không đắt a ?”
Đường Duyệt nói.
Đường Minh Lễ nửa tin nửa ngờ.
Đường Duyệt đều sắp vội muốn chết, cô nhếch môi, nói:
- “Nếu không thì như vầy đi, chú nhỏ trước tiên đi hỏi muốn thuê một gian hàng thì bao nhiêu tiền, sau đó lại đi tỉnh thành nhìn xem quần áo là nhập hàng như thế nào.”
- “Có được không?”
Đường Minh Lễ do dự nói:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro