Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 18
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Khương Tiễn Lê đi ra đường ăn bát mì trước, lúc này mới về nhà.
Không ngờ vừa vào trang viên nhà họ Tạ lại gặp Hà Hân Nhiên, cô ta mặt mày rạng rỡ bước xuống xe.
Cười nói: "Thím tư nhanh như vậy đã từ nhà mẹ đẻ trở về rồi?"
Vừa dứt lời, cô ta hình như nhớ tới cái gì, ảo não nói: "Ai u! Hôm nay không phải là ngày thím trở về sao? Chú tư đâu? Cậu ấy vậy mà không cùng thím trở về? Thím cũng thật là, nếu thím sớm nói chuyện thím trở về, buổi sáng tôi nói cái gì cũng phải cho thím dùng xe. Nhìn thím còn một mình cưỡi xe đạp mà đi, không biết còn tưởng rằng nhà họ Tạ chúng ta bắt nạt thím như thế nào nữa."
"Chị hai nói quá lời, đi xe đạp cũng rất tốt."
Khương Tiễn Lê không muốn nhiều lời với ct, quay đầu liền muốn đi, ai ngờ ct lại nói: "Thím tư a, tuy rằng tôi không muốn lắm miệng, nhưng chúng ta nếu là chị em dâu, thím cũng liền giống như em gái ruột của tôi, tôi lại là người từng trải, có một số việc tôi vẫn là muốn chỉ bảo thím một chút.
Đàn ông không có ai không ăn vụng, nhưng chỉ cần phụ nữ chúng ta có thủ đoạn, vậy người đàn ông phải ngoan ngoãn chịu thua."
Khương Tiễn Lê giương mắt nhìn nhìn ct, "Thủ đoạn gì?"
"Một khóc hai nháo ba thắt cổ a! Hơn nữa thím bây giờ là người chú tư cưới hỏi đàng hoàng, vô luận cậu ta ở bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ, đó đều là mấy người hèn hạ không gặp được ánh sáng, thím trực tiếp lấy ra tư thế chính thất, làm bọn họ mất hết mặt mũi, xem về sau ai còn dám câu dẫn chú tư."
"Ha ha..." Khương Tiễn Lê đáy lòng lạnh lẽo, trên mặt lại chỉ xấu hổ cười cười, "Tôi sẽ không đánh người, huống hồ hai ngày nữa kỳ nghỉ của tôi sẽ kết thúc, tôi còn phải đi học, không muốn gây phiền toái."
"Ai u má ơi! Tiễn Lê, thím bây giờ cũng không phải là tiểu cô nương bình thường trước kia, thím là Tứ thiếu phu nhân của nhà họ Tạ, còn có cha mẹ chồng chống lưng, thím sợ cái gì? Đừng nói đánh người, cho dù giết người, cũng chỉ giống như giẫm chết một con kiến, thím sợ cái gì?"
Nụ cười của Khương Tiễn Lê không thay đổi, đáy lòng lại càng ngày càng lạnh, Hà Hân Nhiên này không phải thích gây sự, ct quả thực là mất hết lương tâm.
Có lẽ kiếp trước không có cô ta trợ giúp, Khương Tiễn Huệ cũng không thể "điên" như vậy.
"Chị dâu hai, tôi nhát gan, thấy con kiến còn phải tránh đi. Bây giờ có thể gả cho nhà họ Tạ tôi đã rất vui rồi, cái khác không dám đòi hỏi. Cảnh Thành anh ấy thích chơi thì tùy anh ấy đi, tôi không thèm để ý."
"Thím..."
Hà Hân Nhiên còn muốn nói thêm gì đó, Khương Tiễn Lê liền nói: "Chị hai, tôi hơi mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp."
"Được, thím đi đi."
"Tạm biệt."
Khương Tiễn Lê quay người lại, Hà Hân Nhiên khinh bỉ nhỏ giọng thóa mạ: "Đúng là đồ ngốc! Người nghèo mà có thể hèn mọn như vậy, ngay cả đêm tân hôn cùng ngày hồi môn đi tìm phụ nữ bên ngoài cũng có thể nhịn, đáng đời cả đời không được đàn ông thương yêu!"
...
Tạ Cảnh Thành trở về lúc chạng vạng tối, Khương Tiễn Lê đang uống trà cắn hạt dưa trên sân thượng.
"Hôm nay cô không đi nhà mẹ cô?"
"Đi."
"Vậy tại sao không mang đồ?"
"Cũng mang theo, chỉ là đi xe đạp không mang theo nhiều như vậy."
Tạ Cảnh Thành ngồi xuống đối diện cô: "Không phải trong nhà có xe sao?"
"Chị hai dùng rồi."
Không ngờ vừa vào trang viên nhà họ Tạ lại gặp Hà Hân Nhiên, cô ta mặt mày rạng rỡ bước xuống xe.
Cười nói: "Thím tư nhanh như vậy đã từ nhà mẹ đẻ trở về rồi?"
Vừa dứt lời, cô ta hình như nhớ tới cái gì, ảo não nói: "Ai u! Hôm nay không phải là ngày thím trở về sao? Chú tư đâu? Cậu ấy vậy mà không cùng thím trở về? Thím cũng thật là, nếu thím sớm nói chuyện thím trở về, buổi sáng tôi nói cái gì cũng phải cho thím dùng xe. Nhìn thím còn một mình cưỡi xe đạp mà đi, không biết còn tưởng rằng nhà họ Tạ chúng ta bắt nạt thím như thế nào nữa."
"Chị hai nói quá lời, đi xe đạp cũng rất tốt."
Khương Tiễn Lê không muốn nhiều lời với ct, quay đầu liền muốn đi, ai ngờ ct lại nói: "Thím tư a, tuy rằng tôi không muốn lắm miệng, nhưng chúng ta nếu là chị em dâu, thím cũng liền giống như em gái ruột của tôi, tôi lại là người từng trải, có một số việc tôi vẫn là muốn chỉ bảo thím một chút.
Đàn ông không có ai không ăn vụng, nhưng chỉ cần phụ nữ chúng ta có thủ đoạn, vậy người đàn ông phải ngoan ngoãn chịu thua."
Khương Tiễn Lê giương mắt nhìn nhìn ct, "Thủ đoạn gì?"
"Một khóc hai nháo ba thắt cổ a! Hơn nữa thím bây giờ là người chú tư cưới hỏi đàng hoàng, vô luận cậu ta ở bên ngoài có bao nhiêu người phụ nữ, đó đều là mấy người hèn hạ không gặp được ánh sáng, thím trực tiếp lấy ra tư thế chính thất, làm bọn họ mất hết mặt mũi, xem về sau ai còn dám câu dẫn chú tư."
"Ha ha..." Khương Tiễn Lê đáy lòng lạnh lẽo, trên mặt lại chỉ xấu hổ cười cười, "Tôi sẽ không đánh người, huống hồ hai ngày nữa kỳ nghỉ của tôi sẽ kết thúc, tôi còn phải đi học, không muốn gây phiền toái."
"Ai u má ơi! Tiễn Lê, thím bây giờ cũng không phải là tiểu cô nương bình thường trước kia, thím là Tứ thiếu phu nhân của nhà họ Tạ, còn có cha mẹ chồng chống lưng, thím sợ cái gì? Đừng nói đánh người, cho dù giết người, cũng chỉ giống như giẫm chết một con kiến, thím sợ cái gì?"
Nụ cười của Khương Tiễn Lê không thay đổi, đáy lòng lại càng ngày càng lạnh, Hà Hân Nhiên này không phải thích gây sự, ct quả thực là mất hết lương tâm.
Có lẽ kiếp trước không có cô ta trợ giúp, Khương Tiễn Huệ cũng không thể "điên" như vậy.
"Chị dâu hai, tôi nhát gan, thấy con kiến còn phải tránh đi. Bây giờ có thể gả cho nhà họ Tạ tôi đã rất vui rồi, cái khác không dám đòi hỏi. Cảnh Thành anh ấy thích chơi thì tùy anh ấy đi, tôi không thèm để ý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thím..."
Hà Hân Nhiên còn muốn nói thêm gì đó, Khương Tiễn Lê liền nói: "Chị hai, tôi hơi mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp."
"Được, thím đi đi."
"Tạm biệt."
Khương Tiễn Lê quay người lại, Hà Hân Nhiên khinh bỉ nhỏ giọng thóa mạ: "Đúng là đồ ngốc! Người nghèo mà có thể hèn mọn như vậy, ngay cả đêm tân hôn cùng ngày hồi môn đi tìm phụ nữ bên ngoài cũng có thể nhịn, đáng đời cả đời không được đàn ông thương yêu!"
...
Tạ Cảnh Thành trở về lúc chạng vạng tối, Khương Tiễn Lê đang uống trà cắn hạt dưa trên sân thượng.
"Hôm nay cô không đi nhà mẹ cô?"
"Đi."
"Vậy tại sao không mang đồ?"
"Cũng mang theo, chỉ là đi xe đạp không mang theo nhiều như vậy."
Tạ Cảnh Thành ngồi xuống đối diện cô: "Không phải trong nhà có xe sao?"
"Chị hai dùng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro