Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 20
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Chín giờ tối, Khương Tiễn Lê nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh vang lên, bèn bước xuống giường, đi dép lê qua.
Tạ Cảnh Thành không đóng cửa, cô gõ tượng trưng hai tiếng, cũng không ai đáp, trực tiếp đi vào.
"Tạ Cảnh Thành."
"Làm sao vậy?"
Tạ Cảnh Thành từ trong phòng tắm đi ra, trên người cởi chỉ còn một cái quần cộc.
Anh cao 187, nặng 76 kg.
Mặc quần áo có vẻ gầy, cởi quần áo có cơ bụng.
Ánh mắt Khương Tiễn Lê quét qua trên người anh vài vòng, cuối cùng dừng lại ở khối nhô lên ở giữa kia.
Thoạt nhìn... Ừm, rất lớn.
Tạ Cảnh Thành cuống quýt kéo một cái khăn tắm khoác lên người: "Tiểu nha đầu nhìn cái gì? Chính cô còn hai đống đấy."
Khóe miệng Khương Tiễn Lê giật giật, "Đống của anh đống của tôi, chúng nó không giống nhau."
Tạ Cảnh Thành như không thể tưởng tượng nổi, nhíu mày, sau đó chậm rãi đi về phía cô.
"Vẻ ngoài của cô giống như một con thỏ vô tội, không nghĩ tới tư tưởng lại thoải mái như vậy?"
Khương Tiễn Lê ra vẻ ngây thơ nhìn anh, "Tư tưởng gì? Đây là kết cấu thân thể con người, trong sách có dạy."
"Ha ha... Tìm tôi có chuyện gì? Nhanh nói, tôi muốn tắm rửa đi ngủ."
"Ồ, hôm nay tôi dùng đồ trang điểm Diệp tiểu thư tặng cho tôi, chị hai bọn họ cảm thấy cũng rất tốt, anh có thể mua ba bộ nữa về không?"
"Không thể, Hoan Hoan là người bạn làm ăn buôn bán nước ngoài kia ra nước ngoài, ít nhất cũng phải ba đến năm tháng mới có thể trở về."
"Vậy được rồi, tôi đi nói với chị hai bọn họ một tiếng."
Khương Tiễn Lê vốn dĩ muốn tặng cho ba chị dâu của nhà họ Tạ mỗi người một bộ đồ trang điểm giống nhau, đến lúc đó mặt cô nổi mẩn đỏ, cô sẽ đến bệnh viện chữa trị, sau đó bệnh viện sẽ thuận lý thành chương xét nghiệm đồ trang điểm.
Mà ba chị dâu của nhà họ Tạ cũng dùng đồ trang điểm giống vậy, gương mặt lại không chút tổn hại, như vậy chỉ cần Tạ Cảnh Thành có đầu óc, chắc hẳn anh cũng nghĩ ra được là Diệp Đình Hoan động tay động chân trong đồ trang điểm của cô.
Nhưng bây giờ không mua được đồ trang điểm, Khương Tiễn Lê cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Ai ngờ ngày hôm sau Hà Hân Nhiên đã sốt ruột tìm tới cửa.
"Thím tư, chú tư đồng ý mua đồ trang điểm cho chúng tôi không?"
Khương Tiễn Lê áy náy nói: "Chị hai thật xin lỗi, Cảnh Thành nói người bán nhãn hiệu đồ trang điểm này ra nước ngoài, trong thời gian ngắn không mua được, thật là xin lỗi..."
"Không mua được."
Mặt Hà Hân Nhiên lập tức xụ xuống, nhưng sau khi nhìn thấy đồ trang điểm trên bàn trang điểm của Khương Tiễn Lê thì lại nở nụ cười.
"Thím tư, không phải thím sắp đi học sao? Sinh viên đại học này hẳn là rất ít trang điểm đi, không bằng thím bán bộ này của thím cho tôi đi?"
"Chuyện này..."
Khương Tiễn Lê vừa mới mở miệng, Hà Hân Nhiên liền đem những đồ trang điểm kia cầm ở trong tay mình.
"Thím tư cảm ơn thím nha!"
Sau đó, cô ta bỏ lại 50 đồng, xoay người rời đi.
Món đồ trang điểm này có vấn đề, Khương Tiễn Lê vốn sẽ không cho người khác dùng, nhưng nếu Hà Hân Nhiên muốn cướp, vậy thì để cô ta đi xé xác với Diệp Đình Hoan là được.
...
Năm ngày sau, Khương Tiễn Lê vừa tan học về nhà, trên mặt Hà Hân Nhiên liền mang khăn che mặt, nổi giận đùng đùng đi tới.
"Khương Tiễn Lê, đồ trang điểm của thím có phải thuốc độc không?"
"Sao vậy chị hai?"
Hà Hân Nhiên đang muốn nổi giận, nhìn thấy Khương Tiễn Lê quay lại, trên mặt đỏ lên còn có chút nổi mụn, lập tức giật mình.
"Thím, mặt của thím cũng nát rồi?"
Khương Tiễn Lê gãi gãi mặt, "Em cũng không biết tại sao, mấy ngày nay trên mặt vẫn ngứa ngáy, còn nổi mẩn đỏ."
Tạ Cảnh Thành không đóng cửa, cô gõ tượng trưng hai tiếng, cũng không ai đáp, trực tiếp đi vào.
"Tạ Cảnh Thành."
"Làm sao vậy?"
Tạ Cảnh Thành từ trong phòng tắm đi ra, trên người cởi chỉ còn một cái quần cộc.
Anh cao 187, nặng 76 kg.
Mặc quần áo có vẻ gầy, cởi quần áo có cơ bụng.
Ánh mắt Khương Tiễn Lê quét qua trên người anh vài vòng, cuối cùng dừng lại ở khối nhô lên ở giữa kia.
Thoạt nhìn... Ừm, rất lớn.
Tạ Cảnh Thành cuống quýt kéo một cái khăn tắm khoác lên người: "Tiểu nha đầu nhìn cái gì? Chính cô còn hai đống đấy."
Khóe miệng Khương Tiễn Lê giật giật, "Đống của anh đống của tôi, chúng nó không giống nhau."
Tạ Cảnh Thành như không thể tưởng tượng nổi, nhíu mày, sau đó chậm rãi đi về phía cô.
"Vẻ ngoài của cô giống như một con thỏ vô tội, không nghĩ tới tư tưởng lại thoải mái như vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tiễn Lê ra vẻ ngây thơ nhìn anh, "Tư tưởng gì? Đây là kết cấu thân thể con người, trong sách có dạy."
"Ha ha... Tìm tôi có chuyện gì? Nhanh nói, tôi muốn tắm rửa đi ngủ."
"Ồ, hôm nay tôi dùng đồ trang điểm Diệp tiểu thư tặng cho tôi, chị hai bọn họ cảm thấy cũng rất tốt, anh có thể mua ba bộ nữa về không?"
"Không thể, Hoan Hoan là người bạn làm ăn buôn bán nước ngoài kia ra nước ngoài, ít nhất cũng phải ba đến năm tháng mới có thể trở về."
"Vậy được rồi, tôi đi nói với chị hai bọn họ một tiếng."
Khương Tiễn Lê vốn dĩ muốn tặng cho ba chị dâu của nhà họ Tạ mỗi người một bộ đồ trang điểm giống nhau, đến lúc đó mặt cô nổi mẩn đỏ, cô sẽ đến bệnh viện chữa trị, sau đó bệnh viện sẽ thuận lý thành chương xét nghiệm đồ trang điểm.
Mà ba chị dâu của nhà họ Tạ cũng dùng đồ trang điểm giống vậy, gương mặt lại không chút tổn hại, như vậy chỉ cần Tạ Cảnh Thành có đầu óc, chắc hẳn anh cũng nghĩ ra được là Diệp Đình Hoan động tay động chân trong đồ trang điểm của cô.
Nhưng bây giờ không mua được đồ trang điểm, Khương Tiễn Lê cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Ai ngờ ngày hôm sau Hà Hân Nhiên đã sốt ruột tìm tới cửa.
"Thím tư, chú tư đồng ý mua đồ trang điểm cho chúng tôi không?"
Khương Tiễn Lê áy náy nói: "Chị hai thật xin lỗi, Cảnh Thành nói người bán nhãn hiệu đồ trang điểm này ra nước ngoài, trong thời gian ngắn không mua được, thật là xin lỗi..."
"Không mua được."
Mặt Hà Hân Nhiên lập tức xụ xuống, nhưng sau khi nhìn thấy đồ trang điểm trên bàn trang điểm của Khương Tiễn Lê thì lại nở nụ cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thím tư, không phải thím sắp đi học sao? Sinh viên đại học này hẳn là rất ít trang điểm đi, không bằng thím bán bộ này của thím cho tôi đi?"
"Chuyện này..."
Khương Tiễn Lê vừa mới mở miệng, Hà Hân Nhiên liền đem những đồ trang điểm kia cầm ở trong tay mình.
"Thím tư cảm ơn thím nha!"
Sau đó, cô ta bỏ lại 50 đồng, xoay người rời đi.
Món đồ trang điểm này có vấn đề, Khương Tiễn Lê vốn sẽ không cho người khác dùng, nhưng nếu Hà Hân Nhiên muốn cướp, vậy thì để cô ta đi xé xác với Diệp Đình Hoan là được.
...
Năm ngày sau, Khương Tiễn Lê vừa tan học về nhà, trên mặt Hà Hân Nhiên liền mang khăn che mặt, nổi giận đùng đùng đi tới.
"Khương Tiễn Lê, đồ trang điểm của thím có phải thuốc độc không?"
"Sao vậy chị hai?"
Hà Hân Nhiên đang muốn nổi giận, nhìn thấy Khương Tiễn Lê quay lại, trên mặt đỏ lên còn có chút nổi mụn, lập tức giật mình.
"Thím, mặt của thím cũng nát rồi?"
Khương Tiễn Lê gãi gãi mặt, "Em cũng không biết tại sao, mấy ngày nay trên mặt vẫn ngứa ngáy, còn nổi mẩn đỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro