Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 25
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Khương Tiễn Huệ đưa từng cái cho cô, đếm, lại có hơn mười cái, những bộ quần áo này đều đáng giá nửa năm tiền lương của cô ta.
Sự ghen ghét trong lòng lại bắt đầu tăng vọt.
"Chị hai, chị mua nhiều như vậy mặc hết không?"
Khương Tiễn Lê không đáp lời cô ta, mà quay đầu nhìn về phía Tạ Cảnh Thành: "Nhiều sao?"
"Không nhiều lắm, lúc này mới có mấy món, mau gói lại cho cô ấy đi, chúng tôi còn phải đi mua giày và túi xách."
"Ồ, được."
Khương Tiễn Huệ không thể tin nổi, rốt cuộc vì sao Tạ Cảnh Thành lại đối xử tốt với Khương Tiễn Lê như vậy?
Cô ta để Khương Tiễn Lê gả vào nhà họ Tạ là chịu khổ chịu nạn, tuyệt đối không thể để cho cô hưởng phúc!
Cô ta vừa gói quần áo, vừa nói: "Chị hai, ngày chị về nhà chị đã nói gì với Kiến Đình? Sau khi chị đi, anh ấy nhớ mãi không quên chị, ban đêm nằm mơ còn gọi tên chị đấy."
Khương Tiễn Lê cười khẩy, lại tới nữa, lại muốn nói xấu cô ở trước mặt Tạ Cảnh Thành.
"Anh ta nói cô vừa xấu vừa thối còn không phải sinh viên đại học, căn bản không xứng với anh ta, nhất định muốn làm lành với tôi, bị tôi mắng to một trận, cho nên tôi mới tức giận, cơm cũng không ăn đã đi."
"Không thể nào!" Khương Tiễn Huệ trừng mắt nhìn cô nói: "Kiến Đình anh ấy thích tôi, tuyệt đối sẽ không nói tôi như vậy, càng sẽ không muốn làm lành với chị!"
"A... Nếu anh ta đã thích cô vì sao nằm mơ sẽ gọi tên của tôi? Khương Tiễn Huệ lần sau lại giở trò làm phiền cô thông minh chút, mình nói chuyện trước sau mâu thuẫn, câu trước đá câu sau, ngu xuẩn!"
"Chị..."
Khương Tiễn Lê không nhiều lời với cô ta, xách túi xoay người rời đi.
Tạ Cảnh Thành vội vàng đuổi theo, nhận bao lớn bao nhỏ từ tay cô.
"Để tôi."
"Cảm ơn."
Hai người lại đi mua vài thứ, cuối cùng Khương Tiễn Lê nói: "Tôi còn muốn mua một cái máy ghi âm nghe băng từ tiếng Anh."
"Cô muốn ra nước ngoài?"
"Không có, chỉ muốn học nhiều một chút, tương lai nói không chừng sẽ hữu dụng."
"Được."
Tiếp theo bọn họ liền đi tới cửa hàng điện gia dụng lớn nhất thành phố.
Hai người vừa đi vào, có một nhân viên công tác cúi người với Tạ Cảnh Thành: "Xin chào."
"Ừ, đi làm việc đi."
Khương Tiễn Lê cười nói: "Anh biết anh ta?"
"Không phải, cửa hàng này là của tôi."
"Cái gì?"
Khương Tiễn Lê khiếp sợ giống như là không nghe rõ lời của anh.
"Không chỉ có cửa hàng điện tử này là của tôi, cửa hàng đối diện cũng là của tôi."
Khương Tiễn Lê hít một hơi lạnh, chẳng trách Tạ Cảnh Thành lại hào phóng như vậy.
Hai cửa hàng này, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng hơn trăm vạn, cái này còn kiếm được nhiều tiền hơn so với xưởng dệt bông của nhà họ Tạ.
Không ngờ, thiếu gia ăn chơi trong miệng người khác lại là đại lão thương nghiệp.
Nhưng anh mới 25 tuổi!
Đây là kỳ tài gì!
Người đàn ông luôn hưởng thụ phụ nữ sùng bái, nhìn dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người của Khương Tiễn Lê, Tạ Cảnh Thành không khỏi cười yếu ớt.
"Thế nào, bây giờ có phải cảm thấy chồng của cô đặc biệt lợi hại không?"
Khương Tiễn Lê gật mạnh đầu, "Ô ô ô... Tôi đây là tích đức tám mươi đời, mới gả cho ông xã thần tiên như anh."
"Đừng nói ra ngoài, ngoại trừ cô ra thì không ai biết tôi là ông chủ của hai cửa hàng này."
Người đáng lẽ anh phải giấu nhất chính là cô vợ Khương Tiễn Lê không có tình cảm với anh, nhưng không biết tại sao khi đến nơi này, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nói cho cô biết.
"Hiểu rồi, làm người phải khiêm tốn, cây to đón gió."
Tạ Cảnh Thành không khỏi tán thưởng: "Thông thấu."
Sau khi mua radio, Tạ Cảnh Thành lại đi đến khu TV.
Khương Tiễn Lê nghi hoặc, "Trong nhà không phải có TV sao?"
"Mua một cái để trong phòng cô, cô xem có tiện không."
Khương Tiễn Lê mím môi cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cảm ơn."
Hai người đang nói, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Lê Lê, Cảnh Thành, trùng hợp như vậy hai người cũng tới mua TV?"
Khương Tiễn Lê quay đầu lại nhìn thấy mẹ và anh của cô.
"Không phải, chúng ta là tới mua radio, đã mua xong rồi, đi ngay."
Nói xong, Khương Tiễn Lê kéo cánh tay Tạ Cảnh Thành đi ra ngoài, nếu đi chậm, mẹ cô nhất định phải để Tạ Cảnh Thành trả tiền.
Nhưng Triệu Tú Mai làm sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy, kéo một cánh tay khác của Tạ Cảnh Thành.
"Đừng vội đi, mắt thấy anh trai con tháng sau sẽ kết hôn, mẹ vợ anh con bảo mua TV, mẹ và anh của con cũng không hiểu, Cảnh Thành kiến thức rộng rãi, để nó giúp chúng ta chọn lựa."
"Chúng tôi còn..."
Khương Tiễn Lê còn định nói gì đó, Tạ Cảnh Thành đã đồng ý trước: "Được."
Lại hỏi Triệu Tú Mai: "Hai người có phiếu TV không?"
Tuy rằng ở thời đại này đã mở cửa, có rất nhiều thứ đều là tùy tiện mua, nhưng mua TV vẫn phải có phiếu.
"Có mang theo!"
Sự ghen ghét trong lòng lại bắt đầu tăng vọt.
"Chị hai, chị mua nhiều như vậy mặc hết không?"
Khương Tiễn Lê không đáp lời cô ta, mà quay đầu nhìn về phía Tạ Cảnh Thành: "Nhiều sao?"
"Không nhiều lắm, lúc này mới có mấy món, mau gói lại cho cô ấy đi, chúng tôi còn phải đi mua giày và túi xách."
"Ồ, được."
Khương Tiễn Huệ không thể tin nổi, rốt cuộc vì sao Tạ Cảnh Thành lại đối xử tốt với Khương Tiễn Lê như vậy?
Cô ta để Khương Tiễn Lê gả vào nhà họ Tạ là chịu khổ chịu nạn, tuyệt đối không thể để cho cô hưởng phúc!
Cô ta vừa gói quần áo, vừa nói: "Chị hai, ngày chị về nhà chị đã nói gì với Kiến Đình? Sau khi chị đi, anh ấy nhớ mãi không quên chị, ban đêm nằm mơ còn gọi tên chị đấy."
Khương Tiễn Lê cười khẩy, lại tới nữa, lại muốn nói xấu cô ở trước mặt Tạ Cảnh Thành.
"Anh ta nói cô vừa xấu vừa thối còn không phải sinh viên đại học, căn bản không xứng với anh ta, nhất định muốn làm lành với tôi, bị tôi mắng to một trận, cho nên tôi mới tức giận, cơm cũng không ăn đã đi."
"Không thể nào!" Khương Tiễn Huệ trừng mắt nhìn cô nói: "Kiến Đình anh ấy thích tôi, tuyệt đối sẽ không nói tôi như vậy, càng sẽ không muốn làm lành với chị!"
"A... Nếu anh ta đã thích cô vì sao nằm mơ sẽ gọi tên của tôi? Khương Tiễn Huệ lần sau lại giở trò làm phiền cô thông minh chút, mình nói chuyện trước sau mâu thuẫn, câu trước đá câu sau, ngu xuẩn!"
"Chị..."
Khương Tiễn Lê không nhiều lời với cô ta, xách túi xoay người rời đi.
Tạ Cảnh Thành vội vàng đuổi theo, nhận bao lớn bao nhỏ từ tay cô.
"Để tôi."
"Cảm ơn."
Hai người lại đi mua vài thứ, cuối cùng Khương Tiễn Lê nói: "Tôi còn muốn mua một cái máy ghi âm nghe băng từ tiếng Anh."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô muốn ra nước ngoài?"
"Không có, chỉ muốn học nhiều một chút, tương lai nói không chừng sẽ hữu dụng."
"Được."
Tiếp theo bọn họ liền đi tới cửa hàng điện gia dụng lớn nhất thành phố.
Hai người vừa đi vào, có một nhân viên công tác cúi người với Tạ Cảnh Thành: "Xin chào."
"Ừ, đi làm việc đi."
Khương Tiễn Lê cười nói: "Anh biết anh ta?"
"Không phải, cửa hàng này là của tôi."
"Cái gì?"
Khương Tiễn Lê khiếp sợ giống như là không nghe rõ lời của anh.
"Không chỉ có cửa hàng điện tử này là của tôi, cửa hàng đối diện cũng là của tôi."
Khương Tiễn Lê hít một hơi lạnh, chẳng trách Tạ Cảnh Thành lại hào phóng như vậy.
Hai cửa hàng này, thu nhập hàng tháng ít nhất cũng hơn trăm vạn, cái này còn kiếm được nhiều tiền hơn so với xưởng dệt bông của nhà họ Tạ.
Không ngờ, thiếu gia ăn chơi trong miệng người khác lại là đại lão thương nghiệp.
Nhưng anh mới 25 tuổi!
Đây là kỳ tài gì!
Người đàn ông luôn hưởng thụ phụ nữ sùng bái, nhìn dáng vẻ kinh ngạc đến ngây người của Khương Tiễn Lê, Tạ Cảnh Thành không khỏi cười yếu ớt.
"Thế nào, bây giờ có phải cảm thấy chồng của cô đặc biệt lợi hại không?"
Khương Tiễn Lê gật mạnh đầu, "Ô ô ô... Tôi đây là tích đức tám mươi đời, mới gả cho ông xã thần tiên như anh."
"Đừng nói ra ngoài, ngoại trừ cô ra thì không ai biết tôi là ông chủ của hai cửa hàng này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đáng lẽ anh phải giấu nhất chính là cô vợ Khương Tiễn Lê không có tình cảm với anh, nhưng không biết tại sao khi đến nơi này, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nói cho cô biết.
"Hiểu rồi, làm người phải khiêm tốn, cây to đón gió."
Tạ Cảnh Thành không khỏi tán thưởng: "Thông thấu."
Sau khi mua radio, Tạ Cảnh Thành lại đi đến khu TV.
Khương Tiễn Lê nghi hoặc, "Trong nhà không phải có TV sao?"
"Mua một cái để trong phòng cô, cô xem có tiện không."
Khương Tiễn Lê mím môi cười, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cảm ơn."
Hai người đang nói, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Lê Lê, Cảnh Thành, trùng hợp như vậy hai người cũng tới mua TV?"
Khương Tiễn Lê quay đầu lại nhìn thấy mẹ và anh của cô.
"Không phải, chúng ta là tới mua radio, đã mua xong rồi, đi ngay."
Nói xong, Khương Tiễn Lê kéo cánh tay Tạ Cảnh Thành đi ra ngoài, nếu đi chậm, mẹ cô nhất định phải để Tạ Cảnh Thành trả tiền.
Nhưng Triệu Tú Mai làm sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy, kéo một cánh tay khác của Tạ Cảnh Thành.
"Đừng vội đi, mắt thấy anh trai con tháng sau sẽ kết hôn, mẹ vợ anh con bảo mua TV, mẹ và anh của con cũng không hiểu, Cảnh Thành kiến thức rộng rãi, để nó giúp chúng ta chọn lựa."
"Chúng tôi còn..."
Khương Tiễn Lê còn định nói gì đó, Tạ Cảnh Thành đã đồng ý trước: "Được."
Lại hỏi Triệu Tú Mai: "Hai người có phiếu TV không?"
Tuy rằng ở thời đại này đã mở cửa, có rất nhiều thứ đều là tùy tiện mua, nhưng mua TV vẫn phải có phiếu.
"Có mang theo!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro