Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 26
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Triệu Tú Mai vui vẻ ra mặt, vây quanh một chiếc TV hãng Gấu Trúc 21 inch nhìn đi nhìn lại.
"Chiếc TV này thật khí phái, tốt hơn nhiều so với TV trắng đen nhà chúng ta."
Khương Tiễn Minh hỏi người bán hàng, "Bao nhiêu tiền?"
"2280."
Triệu Tú Mai xị mặt, "Ai u, đắt như vậy, một năm tiền lương của cha con cũng không đủ."
Bà ta bị bãi chức, con gái út cũng đã lấy chồng, đứa con trai lớn này cũng sắp kết hôn, về sau trong nhà toàn bộ dựa vào chút tiền lương kia của chồng bà ta, mặc dù có hơn sáu ngàn lễ hỏi của Khương Tiễn Lê, nhưng đã cho con dâu lớn một ngàn tám tiền lễ hỏi rồi.
Còn lại mấy ngàn đồng, bà ta làm sao nỡ mua TV đắt như vậy.
Khương Tiễn Minh tuy sĩ diện, nhưng cũng biết tình huống nhà mình, "Mẹ, nếu không, chúng ta mua cái nhỏ một chút."
Triệu Tú Mai trùng trùng thở dài một hơi, khó xử nói: "Nhưng mà mua TV, mua nhỏ còn không bằng mua trắng đen, để cho hàng xóm thân thích chê cười à."
Quay đầu, bà ta cười hỏi Tạ Cảnh Thành: "Con rể, con cảm thấy thế nào?"
Tạ Cảnh Thành từ 18 tuổi ra nước ngoài du học, 20 tuổi trở về đã giấu mọi người dốc sức làm ăn trong giới kinh doanh, trong lòng biết rõ tính toán nhỏ nhặt của Triệu Tú Mai.
Chỉ là, bà ta rốt cuộc là mẹ vợ của mình.
Để Khương Tiễn Lê gả cho mình chính là vì tiền, chỉ cần không quá đáng, anh có thể dễ dàng tha thứ.
Nói: "Là muốn mua lớn, chuyện tiền nong mọi người không cần lo lắng, tôi trả, TV này coi như tôi tặng lễ vật tân hôn cho anh vợ."
Anh trực tiếp nói với nhân viên bán hàng: "Mua hai cái."
Triệu Tú Mai mừng rỡ trong lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khương Tiễn Lê, lại giả vờ chối từ: "Lễ vật quý giá như vậy, chúng ta làm sao mà nhận được."
"Một chiếc TV mà thôi, chúng ta đều là người một nhà, mẹ và anh không cần khách khí với tôi."
"Vậy thì quá cảm ơn con rể rồi."
Khương Tiễn Minh cũng kích động vạn phần, "Em rể hai, cảm ơn em!"
Anh ta làm việc ở nhà máy cơ giới, lương một tháng 180 tệ, trong nhà máy bọn họ chỉ có lãnh đạo lớn mới mua được TV màu, bây giờ anh ta cũng có một cái, không chỉ có thể làm mẹ vợ hài lòng, còn có thể khoe khoang nhiều năm.
Ra khỏi chợ, Tạ Cảnh Thành nhìn Khương Tiễn Lê: "Cô không vui lắm?"
Khương Tiễn Lê áy náy cười cười, "Mẹ tôi, có chút thích chiếm tiện nghi, thật ngại quá, để cho anh tốn kém, về sau gặp lại chuyện như vậy, anh không cần để ý tới bọn họ."
"Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, hai chúng ta kết hôn vốn tương đương với quan hệ hợp tác, nhà chúng tôi muốn cô lương thiện hiểu chuyện, nhà các cô muốn tiền của tôi. Sau khi cô gả tới đây không gây cho tôi một chút phiền phức nào, tôi tiêu ít tiền cho nhà các cô không phải là chuyện đương nhiên sao? Nếu như tôi keo kiệt, cô không phải gả tới một cách vô ích sao?"
"Nhưng anh cho tôi tiền rồi."
Tạ Cảnh Thành cười khanh khách: "Đừng quan tâm tới chuyện đó, nhà họ Khương đã dưỡng dục cô, chỉ cần bọn họ không có ý xấu, tôi nguyện ý tiêu ít tiền cho bọn họ."
"Vậy chỉ cần anh không cảm thấy ủy khuất, tôi cũng không có gì để nói, chúng ta về nhà đi."
Tạ Cảnh Thành nhìn đồng hồ: "Buổi trưa rồi, tôi dẫn cô đi ăn một bữa cơm."
"Được."
Tạ Cảnh Thành lái xe nửa giờ, đi tới một quán ăn.
Nhìn ông chủ nhiệt tình chiêu đãi anh, hẳn là khách quen.
"Tứ thiếu vẫn quy củ cũ?"
Tạ Cảnh Thành châm một điếu thuốc, trầm giọng nói: "Đưa thực đơn cho phu nhân tôi, bảo cô ấy gọi."
"Chiếc TV này thật khí phái, tốt hơn nhiều so với TV trắng đen nhà chúng ta."
Khương Tiễn Minh hỏi người bán hàng, "Bao nhiêu tiền?"
"2280."
Triệu Tú Mai xị mặt, "Ai u, đắt như vậy, một năm tiền lương của cha con cũng không đủ."
Bà ta bị bãi chức, con gái út cũng đã lấy chồng, đứa con trai lớn này cũng sắp kết hôn, về sau trong nhà toàn bộ dựa vào chút tiền lương kia của chồng bà ta, mặc dù có hơn sáu ngàn lễ hỏi của Khương Tiễn Lê, nhưng đã cho con dâu lớn một ngàn tám tiền lễ hỏi rồi.
Còn lại mấy ngàn đồng, bà ta làm sao nỡ mua TV đắt như vậy.
Khương Tiễn Minh tuy sĩ diện, nhưng cũng biết tình huống nhà mình, "Mẹ, nếu không, chúng ta mua cái nhỏ một chút."
Triệu Tú Mai trùng trùng thở dài một hơi, khó xử nói: "Nhưng mà mua TV, mua nhỏ còn không bằng mua trắng đen, để cho hàng xóm thân thích chê cười à."
Quay đầu, bà ta cười hỏi Tạ Cảnh Thành: "Con rể, con cảm thấy thế nào?"
Tạ Cảnh Thành từ 18 tuổi ra nước ngoài du học, 20 tuổi trở về đã giấu mọi người dốc sức làm ăn trong giới kinh doanh, trong lòng biết rõ tính toán nhỏ nhặt của Triệu Tú Mai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ là, bà ta rốt cuộc là mẹ vợ của mình.
Để Khương Tiễn Lê gả cho mình chính là vì tiền, chỉ cần không quá đáng, anh có thể dễ dàng tha thứ.
Nói: "Là muốn mua lớn, chuyện tiền nong mọi người không cần lo lắng, tôi trả, TV này coi như tôi tặng lễ vật tân hôn cho anh vợ."
Anh trực tiếp nói với nhân viên bán hàng: "Mua hai cái."
Triệu Tú Mai mừng rỡ trong lòng, nhưng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Khương Tiễn Lê, lại giả vờ chối từ: "Lễ vật quý giá như vậy, chúng ta làm sao mà nhận được."
"Một chiếc TV mà thôi, chúng ta đều là người một nhà, mẹ và anh không cần khách khí với tôi."
"Vậy thì quá cảm ơn con rể rồi."
Khương Tiễn Minh cũng kích động vạn phần, "Em rể hai, cảm ơn em!"
Anh ta làm việc ở nhà máy cơ giới, lương một tháng 180 tệ, trong nhà máy bọn họ chỉ có lãnh đạo lớn mới mua được TV màu, bây giờ anh ta cũng có một cái, không chỉ có thể làm mẹ vợ hài lòng, còn có thể khoe khoang nhiều năm.
Ra khỏi chợ, Tạ Cảnh Thành nhìn Khương Tiễn Lê: "Cô không vui lắm?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Tiễn Lê áy náy cười cười, "Mẹ tôi, có chút thích chiếm tiện nghi, thật ngại quá, để cho anh tốn kém, về sau gặp lại chuyện như vậy, anh không cần để ý tới bọn họ."
"Tôi còn tưởng là chuyện gì chứ, hai chúng ta kết hôn vốn tương đương với quan hệ hợp tác, nhà chúng tôi muốn cô lương thiện hiểu chuyện, nhà các cô muốn tiền của tôi. Sau khi cô gả tới đây không gây cho tôi một chút phiền phức nào, tôi tiêu ít tiền cho nhà các cô không phải là chuyện đương nhiên sao? Nếu như tôi keo kiệt, cô không phải gả tới một cách vô ích sao?"
"Nhưng anh cho tôi tiền rồi."
Tạ Cảnh Thành cười khanh khách: "Đừng quan tâm tới chuyện đó, nhà họ Khương đã dưỡng dục cô, chỉ cần bọn họ không có ý xấu, tôi nguyện ý tiêu ít tiền cho bọn họ."
"Vậy chỉ cần anh không cảm thấy ủy khuất, tôi cũng không có gì để nói, chúng ta về nhà đi."
Tạ Cảnh Thành nhìn đồng hồ: "Buổi trưa rồi, tôi dẫn cô đi ăn một bữa cơm."
"Được."
Tạ Cảnh Thành lái xe nửa giờ, đi tới một quán ăn.
Nhìn ông chủ nhiệt tình chiêu đãi anh, hẳn là khách quen.
"Tứ thiếu vẫn quy củ cũ?"
Tạ Cảnh Thành châm một điếu thuốc, trầm giọng nói: "Đưa thực đơn cho phu nhân tôi, bảo cô ấy gọi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro