Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 27
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Ông chủ nhìn Khương Tiễn Lê, nụ cười càng lớn: "Thì ra vị này chính là Tứ thiếu phu nhân, thật sự là xinh đẹp, nào, Tứ thiếu phu nhân, mời ngài chọn đồ ăn."
"Cảm ơn."
Khương Tiễn Lê mở thực đơn, "Cho một nồi lẩu đi, một cân thịt dê, nửa củ cải trắng, hai bát cơm."
Thời tiết lạnh, thích hợp nhất để ăn lẩu.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Tạ Cảnh Thành lại nói: "Thêm mấy món nữa, gà kho tàu, cá chua ngọt, bắp cải xào, canh thịt bò Tây Hồ."
Lão bản tươi cười đầy mặt: "Được rồi, hai vị chờ một chút."
Nửa giờ, toàn bộ đồ ăn đã được mang lên đầy đủ.
Khương Tiễn Lê nhúng một miếng thịt dê, chấm nước sốt, mùi vị cực ngon.
Tạ Cảnh Thành gắp cho cô một cái đùi gà bỏ vào trong bát: "Nếm thử cái này đi."
"Được."
Con gà này là gà ta chính cống trong thôn, thịt gà thơm mà dai, lại không có tơi.
"Ngon quá."
Khương Tiễn Lê lại ăn một miếng cá, thơm ngọt vừa phải, bên ngoài giòn ngọt bên trong mềm mại: "Oa! Đồ ăn của quán ăn này ăn rất ngon."
"Ừ, thích thì ăn nhiều một chút."
"Được."
Cơm ăn xong, mưa cũng càng rơi càng lớn.
Tạ Cảnh Thành lái xe về nhà, lúc đi ngang qua bệnh viện, một bóng người đột nhiên từ ven đường vọt ra, xe suýt nữa đụng phải cô ta.
"Hả..." Cô gái kia kêu lên kinh hãi, ngã ngồi xuống đất, dù và hộp cơm trong tay đều bay ra ngoài.
Tạ Cảnh Thành nhíu mày: "Hoan Hoan?"
Anh vội vàng xuống xe, "Hoan Hoan, em không sao chứ?"
Diệp Đình Hoan trong mưa mặc một chiếc váy trắng, lông mi dài treo ngọc châu, ba ngàn sợi tóc đen rủ xuống tự nhiên, giống như một đóa sen trắng lay động trong gió bão.
Thê mỹ, cao thượng, điềm đạm đáng yêu, cho dù là ai thấy cũng phải thương tiếc.
Diệp Đình Hoan vui mừng cười: "A Thành sao lại là anh?"
Đương nhiên cô ta biết là anh, chính là nhìn thấy xe của anh, cô ta mới cố ý chạy đến trước xe.
Mấy ngày không gặp, cô ta nghĩ đến sắp điên rồi.
Nếu cô ta suýt nữa bị anh đụng phải, chắc hẳn anh rất đau lòng, lúc anh đỡ mình dậy, cô ta liền thuận thế ngã vào trong ngực anh, đàn ông mà, chỉ cần ngọc mềm trong ngực, cô ta cũng không tin anh còn có thể cầm giữ.
Lui một vạn bước mà nói, nếu như anh đụng cô ta bị thương, vậy thì càng tốt hơn, cô ta liền có cớ để anh phụ trách với mình, như vậy ngay cả nhà họ Tạ cũng không nói gì.
"Tôi vừa vặn đi ngang qua, em thế nào? Có bị thương không?"
"Em không sao." Diệp Đình Hoan buồn bã: "Chỉ là cơm em đem cho mẹ, đều đổ hết rồi."
Nói xong, cô ta còn thử đứng lên, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống đất.
Ảo não nói: "Nơi này thật sự quá trơn trượt."
Mắt cô ta ngấn nước, yếu ớt nhìn Tạ Cảnh Thành, toàn thân trên dưới đều tràn ngập câu dẫn, cô ta tin chắc Tạ Cảnh Thành nhất định sẽ vươn tay với mình.
Ai ngờ Tạ Cảnh Thành quay đầu nhìn về phía Khương Tiễn Lê trong xe, nháy mắt cho cô một cái.
Khương Tiễn Lê hiểu ý, lập tức xuống xe, còn che dù che mưa lên đầu Diệp Đình Hoan.
"Diệp tiểu thư, để tôi đỡ cô dậy."
Diệp Đình Hoan tuy trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn vạn phần cảm động, đưa tay cho Khương Tiễn Lê.
"Cảm ơn cô."
"Đừng khách khí, cô lên xe ngồi trước đi, tôi đi mua một phần cơm cho cô."
"Không cần, tự tôi có thể đi."
Tạ Cảnh Thành đưa 50 đồng cho cô ta: "Chuyện hôm nay đều do tôi, tiền cơm nên để tôi trả."
Diệp Đình Hoan lập tức đỏ mắt, cười khổ nhìn Tạ Cảnh Thành.
"Ha ha... Một phần cơm mới mấy đồng, anh còn muốn bồi thường cho em? Em cho rằng chúng ta ít nhất là bạn bè, nhưng anh lại nhục nhã em như vậy! Ha ha... Đều là em si tâm vọng tưởng, anh là thiếu gia nhà giàu, em là con gái nhà nghèo, chúng ta vốn là trời đất khác biệt, sao có thể ở chung một chỗ! Tạ Cảnh Thành, em ghét anh!"
"Cảm ơn."
Khương Tiễn Lê mở thực đơn, "Cho một nồi lẩu đi, một cân thịt dê, nửa củ cải trắng, hai bát cơm."
Thời tiết lạnh, thích hợp nhất để ăn lẩu.
"Chỉ có vậy thôi sao?" Tạ Cảnh Thành lại nói: "Thêm mấy món nữa, gà kho tàu, cá chua ngọt, bắp cải xào, canh thịt bò Tây Hồ."
Lão bản tươi cười đầy mặt: "Được rồi, hai vị chờ một chút."
Nửa giờ, toàn bộ đồ ăn đã được mang lên đầy đủ.
Khương Tiễn Lê nhúng một miếng thịt dê, chấm nước sốt, mùi vị cực ngon.
Tạ Cảnh Thành gắp cho cô một cái đùi gà bỏ vào trong bát: "Nếm thử cái này đi."
"Được."
Con gà này là gà ta chính cống trong thôn, thịt gà thơm mà dai, lại không có tơi.
"Ngon quá."
Khương Tiễn Lê lại ăn một miếng cá, thơm ngọt vừa phải, bên ngoài giòn ngọt bên trong mềm mại: "Oa! Đồ ăn của quán ăn này ăn rất ngon."
"Ừ, thích thì ăn nhiều một chút."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được."
Cơm ăn xong, mưa cũng càng rơi càng lớn.
Tạ Cảnh Thành lái xe về nhà, lúc đi ngang qua bệnh viện, một bóng người đột nhiên từ ven đường vọt ra, xe suýt nữa đụng phải cô ta.
"Hả..." Cô gái kia kêu lên kinh hãi, ngã ngồi xuống đất, dù và hộp cơm trong tay đều bay ra ngoài.
Tạ Cảnh Thành nhíu mày: "Hoan Hoan?"
Anh vội vàng xuống xe, "Hoan Hoan, em không sao chứ?"
Diệp Đình Hoan trong mưa mặc một chiếc váy trắng, lông mi dài treo ngọc châu, ba ngàn sợi tóc đen rủ xuống tự nhiên, giống như một đóa sen trắng lay động trong gió bão.
Thê mỹ, cao thượng, điềm đạm đáng yêu, cho dù là ai thấy cũng phải thương tiếc.
Diệp Đình Hoan vui mừng cười: "A Thành sao lại là anh?"
Đương nhiên cô ta biết là anh, chính là nhìn thấy xe của anh, cô ta mới cố ý chạy đến trước xe.
Mấy ngày không gặp, cô ta nghĩ đến sắp điên rồi.
Nếu cô ta suýt nữa bị anh đụng phải, chắc hẳn anh rất đau lòng, lúc anh đỡ mình dậy, cô ta liền thuận thế ngã vào trong ngực anh, đàn ông mà, chỉ cần ngọc mềm trong ngực, cô ta cũng không tin anh còn có thể cầm giữ.
Lui một vạn bước mà nói, nếu như anh đụng cô ta bị thương, vậy thì càng tốt hơn, cô ta liền có cớ để anh phụ trách với mình, như vậy ngay cả nhà họ Tạ cũng không nói gì.
"Tôi vừa vặn đi ngang qua, em thế nào? Có bị thương không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không sao." Diệp Đình Hoan buồn bã: "Chỉ là cơm em đem cho mẹ, đều đổ hết rồi."
Nói xong, cô ta còn thử đứng lên, nhưng cuối cùng vẫn ngã xuống đất.
Ảo não nói: "Nơi này thật sự quá trơn trượt."
Mắt cô ta ngấn nước, yếu ớt nhìn Tạ Cảnh Thành, toàn thân trên dưới đều tràn ngập câu dẫn, cô ta tin chắc Tạ Cảnh Thành nhất định sẽ vươn tay với mình.
Ai ngờ Tạ Cảnh Thành quay đầu nhìn về phía Khương Tiễn Lê trong xe, nháy mắt cho cô một cái.
Khương Tiễn Lê hiểu ý, lập tức xuống xe, còn che dù che mưa lên đầu Diệp Đình Hoan.
"Diệp tiểu thư, để tôi đỡ cô dậy."
Diệp Đình Hoan tuy trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn vạn phần cảm động, đưa tay cho Khương Tiễn Lê.
"Cảm ơn cô."
"Đừng khách khí, cô lên xe ngồi trước đi, tôi đi mua một phần cơm cho cô."
"Không cần, tự tôi có thể đi."
Tạ Cảnh Thành đưa 50 đồng cho cô ta: "Chuyện hôm nay đều do tôi, tiền cơm nên để tôi trả."
Diệp Đình Hoan lập tức đỏ mắt, cười khổ nhìn Tạ Cảnh Thành.
"Ha ha... Một phần cơm mới mấy đồng, anh còn muốn bồi thường cho em? Em cho rằng chúng ta ít nhất là bạn bè, nhưng anh lại nhục nhã em như vậy! Ha ha... Đều là em si tâm vọng tưởng, anh là thiếu gia nhà giàu, em là con gái nhà nghèo, chúng ta vốn là trời đất khác biệt, sao có thể ở chung một chỗ! Tạ Cảnh Thành, em ghét anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro