Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 36
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Việc Diệp Song Hỉ dám công khai nói mình là em vợ của anh rể chứng tỏ chị của cậu ta và anh rể có vấn đề.
Biết đâu chị của Diệp Song Hỉ từng là người yêu của anh rể cậu.
Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho chị.
"Dương Dương, em mười tám tuổi rồi, là một người đàn ông, phải mạnh mẽ lên, đừng sợ, phải dũng cảm đối mặt với những kẻ xấu để bảo vệ bản thân và người mình quan tâm.
Nếu hôm nay em lùi bước, không những bị đánh oan mà còn khiến Diệp Song Hỉ được nước lấn tới, sau này cậu ta sẽ càng quá đáng, em và Hạ Vi sẽ bị tổn thương nặng nề hơn.
Chẳng lẽ em muốn Hạ Vi cứ bị Diệp Song Hỉ quấy rối mãi sao?"
Khương Tiễn Dương nắm tay Hạ Vi, ánh mắt kiên định: "Chỉ cần có em ở đây, Diệp Song Hỉ đừng hòng động vào Vi Vi!
Nhưng còn anh rể thì sao?"
"Chị đã quyết định lấy anh ấy thì sẽ không sợ anh ấy, chẳng lẽ em lại sợ?"
"Em không sợ, chỉ sợ anh ấy làm khó chị."
Khương Tiễn Lê xoa đầu em trai, mỉm cười: "Không đâu, chúng ta là người bị hại, nếu anh ấy thật sự không phân biệt đúng sai, chị cũng sẽ không sống với anh ấy nữa."
"Vâng!"
Khương Tiễn Lê quay sang Hạ Vi: "Chắc em sợ lắm, em về nhà trước đi, để chị xử lý chuyện này."
Cô bé này da trắng, mắt to, mặc váy liền và giày da, trông như con nhà giàu.
Kiếp trước, Khương Tiễn Lê chưa từng nghe nói đến cô bé này, chắc là cô bé và Khương Tiễn Dương sẽ không có kết quả.
Nhưng Hạ Vi nói: "Em không về đâu, em muốn đi cùng mọi người đến đồn cảnh sát, em muốn làm chứng cho Tiễn Dương, là Diệp Song Hỉ động thủ trước!"
Thấy cô bé kiên quyết, Khương Tiễn Lê đành đưa cô bé đi cùng.
Đến đồn cảnh sát, Diệp Song Hỉ lập tức kêu lên: "Tạ Cảnh Thành là anh rể tôi!"
Viên cảnh sát nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc: "Tạ Cảnh Thành có đánh người không?"
"Không!"
"Vậy Tạ Cảnh Thành có bị đánh không?"
"Cũng không!"
"Đều không thì nhắc đến anh ta làm gì? Đứng đàng hoàng!"
...
Nửa giờ sau, cảnh sát công bố kết quả.
"Vụ ẩu đả này, Diệp Song Hỉ phạm tội cố ý gây thương tích, rủ rê người khác đánh Khương Tiễn Dương, gây thương tích nhẹ. Xử phạt: Diệp Song Hỉ bồi thường năm mươi tệ tiền thuốc men và tổn thất tinh thần cho Khương Tiễn Dương. Ngoài ra, nếu không có giấy bãi nại của Khương Tiễn Dương và gia đình, Diệp Song Hỉ sẽ bị giam giữ sáu mươi ngày."
Diệp Song Hỉ không thể tin được, hét lên: "Đồng chí cảnh sát, hình phạt này có nhầm lẫn không? Tôi đã nói tôi là em vợ của Tạ Cảnh Thành mà!"
Viên cảnh sát cũng lớn tiếng: "Vụ này liên quan gì đến Tạ Cảnh Thành? Hơn nữa, cậu chẳng có quan hệ gì với Tạ Cảnh Thành cả!"
"Chị tôi là..."
Diệp Song Hỉ chưa nói hết câu thì Tạ Cảnh Thành và Diệp Đình Hoan sóng vai bước vào.
"Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?"
Giọng Tạ Cảnh Thành lộ rõ vẻ khó chịu.
Diệp Song Hỉ kích động kéo cánh tay Tạ Cảnh Thành: "Chị, anh rể, hai người đến rồi."
Tạ Cảnh Thành lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta: "Gọi lung tung cái gì?"
Diệp Song Hỉ như không nhìn ra vẻ không vui trên mặt anh, nháy mắt: "Nhiều người như vậy, anh Cảnh Thành cho em chút mặt mũi đi chứ."
Tiếp theo cậu ta lại lớn tiếng nói: "Anh rể... có người cướp bạn gái của em còn đánh em... Cảnh sát bảo em bồi thường tiền thuốc men, họ không viết giấy bãi nại, còn muốn giam giữ em, anh rể anh phải làm chủ cho em..."
Tạ Cảnh Thành lặng lẽ gạt tay cậu ta ra: "Vì con gái? Đánh nhau với ai?"
"Nó, còn có chị gái của nó!"
Diệp Song Hỉ đắc ý chỉ vào Khương Tiễn Dương, còn khiêu khích cười nhếch mép.
Biết đâu chị của Diệp Song Hỉ từng là người yêu của anh rể cậu.
Cậu không muốn gây thêm rắc rối cho chị.
"Dương Dương, em mười tám tuổi rồi, là một người đàn ông, phải mạnh mẽ lên, đừng sợ, phải dũng cảm đối mặt với những kẻ xấu để bảo vệ bản thân và người mình quan tâm.
Nếu hôm nay em lùi bước, không những bị đánh oan mà còn khiến Diệp Song Hỉ được nước lấn tới, sau này cậu ta sẽ càng quá đáng, em và Hạ Vi sẽ bị tổn thương nặng nề hơn.
Chẳng lẽ em muốn Hạ Vi cứ bị Diệp Song Hỉ quấy rối mãi sao?"
Khương Tiễn Dương nắm tay Hạ Vi, ánh mắt kiên định: "Chỉ cần có em ở đây, Diệp Song Hỉ đừng hòng động vào Vi Vi!
Nhưng còn anh rể thì sao?"
"Chị đã quyết định lấy anh ấy thì sẽ không sợ anh ấy, chẳng lẽ em lại sợ?"
"Em không sợ, chỉ sợ anh ấy làm khó chị."
Khương Tiễn Lê xoa đầu em trai, mỉm cười: "Không đâu, chúng ta là người bị hại, nếu anh ấy thật sự không phân biệt đúng sai, chị cũng sẽ không sống với anh ấy nữa."
"Vâng!"
Khương Tiễn Lê quay sang Hạ Vi: "Chắc em sợ lắm, em về nhà trước đi, để chị xử lý chuyện này."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé này da trắng, mắt to, mặc váy liền và giày da, trông như con nhà giàu.
Kiếp trước, Khương Tiễn Lê chưa từng nghe nói đến cô bé này, chắc là cô bé và Khương Tiễn Dương sẽ không có kết quả.
Nhưng Hạ Vi nói: "Em không về đâu, em muốn đi cùng mọi người đến đồn cảnh sát, em muốn làm chứng cho Tiễn Dương, là Diệp Song Hỉ động thủ trước!"
Thấy cô bé kiên quyết, Khương Tiễn Lê đành đưa cô bé đi cùng.
Đến đồn cảnh sát, Diệp Song Hỉ lập tức kêu lên: "Tạ Cảnh Thành là anh rể tôi!"
Viên cảnh sát nhìn cậu ta như nhìn kẻ ngốc: "Tạ Cảnh Thành có đánh người không?"
"Không!"
"Vậy Tạ Cảnh Thành có bị đánh không?"
"Cũng không!"
"Đều không thì nhắc đến anh ta làm gì? Đứng đàng hoàng!"
...
Nửa giờ sau, cảnh sát công bố kết quả.
"Vụ ẩu đả này, Diệp Song Hỉ phạm tội cố ý gây thương tích, rủ rê người khác đánh Khương Tiễn Dương, gây thương tích nhẹ. Xử phạt: Diệp Song Hỉ bồi thường năm mươi tệ tiền thuốc men và tổn thất tinh thần cho Khương Tiễn Dương. Ngoài ra, nếu không có giấy bãi nại của Khương Tiễn Dương và gia đình, Diệp Song Hỉ sẽ bị giam giữ sáu mươi ngày."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Song Hỉ không thể tin được, hét lên: "Đồng chí cảnh sát, hình phạt này có nhầm lẫn không? Tôi đã nói tôi là em vợ của Tạ Cảnh Thành mà!"
Viên cảnh sát cũng lớn tiếng: "Vụ này liên quan gì đến Tạ Cảnh Thành? Hơn nữa, cậu chẳng có quan hệ gì với Tạ Cảnh Thành cả!"
"Chị tôi là..."
Diệp Song Hỉ chưa nói hết câu thì Tạ Cảnh Thành và Diệp Đình Hoan sóng vai bước vào.
"Lại xảy ra chuyện gì nữa rồi?"
Giọng Tạ Cảnh Thành lộ rõ vẻ khó chịu.
Diệp Song Hỉ kích động kéo cánh tay Tạ Cảnh Thành: "Chị, anh rể, hai người đến rồi."
Tạ Cảnh Thành lạnh nhạt liếc nhìn cậu ta: "Gọi lung tung cái gì?"
Diệp Song Hỉ như không nhìn ra vẻ không vui trên mặt anh, nháy mắt: "Nhiều người như vậy, anh Cảnh Thành cho em chút mặt mũi đi chứ."
Tiếp theo cậu ta lại lớn tiếng nói: "Anh rể... có người cướp bạn gái của em còn đánh em... Cảnh sát bảo em bồi thường tiền thuốc men, họ không viết giấy bãi nại, còn muốn giam giữ em, anh rể anh phải làm chủ cho em..."
Tạ Cảnh Thành lặng lẽ gạt tay cậu ta ra: "Vì con gái? Đánh nhau với ai?"
"Nó, còn có chị gái của nó!"
Diệp Song Hỉ đắc ý chỉ vào Khương Tiễn Dương, còn khiêu khích cười nhếch mép.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro