Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 37
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Tạ Cảnh Thành và Diệp Đình Hoan cùng quay đầu nhìn sang.
"Khương Tiễn Lê, Tiễn Dương? Sao lại là hai người?"
Khương Tiễn Dương hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
Còn Khương Tiễn Lê thì tươi cười rạng rỡ: "Chào anh rể của Diệp Song Hỉ."
Ánh mắt Tạ Cảnh Thành hơi lúng túng: "Trẻ con không hiểu chuyện, gọi bừa..."
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Song Hỉ đã vội vàng nói: "Anh rể, thì ra anh quen bọn họ, anh bảo cảnh sát sửa lại kết quả vụ án của em đi, bảo họ bắt giam Khương Tiễn Dương."
"Im ngay!"
Tạ Cảnh Thành khó chịu quát: "Cậu nghĩ đây là đâu? Pháp luật trước nay công bằng, cảnh sát nói cậu phạm pháp, cậu chắc chắn là phạm pháp!"
Tên Diệp Song Hỉ này với chị gái cậu ta đúng là một trời một vực, gian xảo, tâm địa xấu xa, nhà Thanh diệt vong rồi mà cậu ta còn tưởng có tiền có quyền là có thể coi mạng người như cỏ rác.
Diệp Song Hỉ bị anh quát mắng đến ngỡ ngàng, uất ức đến đỏ hoe mắt: "Anh rể! Là Khương Tiễn Dương nó cướp bạn gái của em trước, em tức giận mới tìm người dọa nó, còn chưa kịp làm gì thì chị gái của nó tới, đánh sưng cả mặt em."
"Chát!"
Vừa dứt lời, Tạ Cảnh Thành đã tát mạnh vào bên mặt còn lại của cậu ta, cú tát mạnh đến nỗi khóe miệng cậu ta lập tức chảy máu.
"Á..."
Diệp Song Hỉ ôm mặt, khó hiểu nhìn Tạ Cảnh Thành.
"Anh rể..."
"Câm miệng!"
Tạ Cảnh Thành lạnh lùng nói: "Ai là anh rể của cậu? Cậu biết Khương Tiễn Dương là ai mà dám đánh? Cậu biết chị gái nó là ai mà dám mắng? Tôi thấy cậu chán sống rồi!"
Diệp Đình Hoan thấy anh thực sự tức giận, vội vàng nói: "Xin lỗi, A Thành, xin lỗi, Song Hỉ nó còn nhỏ, không cố ý đâu, giữa nó với Tiễn Lê và Tiễn Dương chắc chắn là có hiểu lầm."
Cô ta vẫn im lặng là muốn xem em trai mình và em trai của Khương Tiễn Lê, ai quan trọng hơn trong lòng anh.
Bây giờ xem ra, ha ha... Anh thực sự bị Khương Tiễn Lê mê hoặc rồi.
"Hừ! Hiểu lầm?" Tạ Cảnh Thành ôm vai Khương Tiễn Lê: "Nó dám mắng Khương Tiễn Lê như vậy trước mặt tôi, hiểu lầm gì chứ? Nhóc con, nói cho cậu biết, đây mới là vợ chính thức của tôi, Khương Tiễn Dương mới là em vợ của tôi!"
"Anh nói gì? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Diệp Song Hỉ trợn mắt, không thể tin được.
Cậu ta biết Tạ Cảnh Thành đã kết hôn, nhưng rõ ràng là gia đình ép cưới, Tạ Cảnh Thành vẫn luôn thích chị gái cậu ta!
Sớm muộn gì anh cũng sẽ ly hôn cưới chị gái mình, tại sao bây giờ lại bênh vực vợ anh?
Lại tại sao, người anh cưới lại là chị gái của Khương Tiễn Dương?
Diệp Đình Hoan kéo tay Diệp Song Hỉ, sụt sịt: "Song Hỉ, chị với A Thành chỉ là bạn bè bình thường, sau này em đừng gọi bừa anh ấy là anh rể nữa. Dù sao thì em đánh người là sai, mau xin lỗi Tiễn Dương đi."
"Em không muốn!"
Diệp Song Hỉ nghiến răng, trong lòng căm hận, chị gái cậu ta thật vô dụng, ngay cả đàn ông cũng không quyến rũ được!
Diệp Đình Hoan ghé sát tai cậu ta, tức giận nói nhỏ: "Em thật sự muốn bị bắt giam sao?"
"Em..."
Dù Diệp Song Hỉ có vạn lần không cam lòng, nhưng cũng không muốn ngồi tù.
Tạ Cảnh Thành không giúp cậu ta, cậu ta đành phải cúi đầu.
Chậm rãi đi tới trước mặt Khương Tiễn Dương, ánh mắt độc địa, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ.
"Xin lỗi."
Diệp Đình Hoan cũng cười làm lành: "Tiễn Lê, Tiễn Dương, hôm nay đều là lỗi của em trai tôi, thật sự xin lỗi. Nó còn nhỏ, mới học lớp 12, sang năm thi đại học. Tương lai của nó không thể bị hủy hoại, coi như tôi cầu xin hai người, hãy tha thứ cho nó đi."
"Khương Tiễn Lê, Tiễn Dương? Sao lại là hai người?"
Khương Tiễn Dương hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên.
Còn Khương Tiễn Lê thì tươi cười rạng rỡ: "Chào anh rể của Diệp Song Hỉ."
Ánh mắt Tạ Cảnh Thành hơi lúng túng: "Trẻ con không hiểu chuyện, gọi bừa..."
Chưa kịp nói hết câu, Diệp Song Hỉ đã vội vàng nói: "Anh rể, thì ra anh quen bọn họ, anh bảo cảnh sát sửa lại kết quả vụ án của em đi, bảo họ bắt giam Khương Tiễn Dương."
"Im ngay!"
Tạ Cảnh Thành khó chịu quát: "Cậu nghĩ đây là đâu? Pháp luật trước nay công bằng, cảnh sát nói cậu phạm pháp, cậu chắc chắn là phạm pháp!"
Tên Diệp Song Hỉ này với chị gái cậu ta đúng là một trời một vực, gian xảo, tâm địa xấu xa, nhà Thanh diệt vong rồi mà cậu ta còn tưởng có tiền có quyền là có thể coi mạng người như cỏ rác.
Diệp Song Hỉ bị anh quát mắng đến ngỡ ngàng, uất ức đến đỏ hoe mắt: "Anh rể! Là Khương Tiễn Dương nó cướp bạn gái của em trước, em tức giận mới tìm người dọa nó, còn chưa kịp làm gì thì chị gái của nó tới, đánh sưng cả mặt em."
"Chát!"
Vừa dứt lời, Tạ Cảnh Thành đã tát mạnh vào bên mặt còn lại của cậu ta, cú tát mạnh đến nỗi khóe miệng cậu ta lập tức chảy máu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Á..."
Diệp Song Hỉ ôm mặt, khó hiểu nhìn Tạ Cảnh Thành.
"Anh rể..."
"Câm miệng!"
Tạ Cảnh Thành lạnh lùng nói: "Ai là anh rể của cậu? Cậu biết Khương Tiễn Dương là ai mà dám đánh? Cậu biết chị gái nó là ai mà dám mắng? Tôi thấy cậu chán sống rồi!"
Diệp Đình Hoan thấy anh thực sự tức giận, vội vàng nói: "Xin lỗi, A Thành, xin lỗi, Song Hỉ nó còn nhỏ, không cố ý đâu, giữa nó với Tiễn Lê và Tiễn Dương chắc chắn là có hiểu lầm."
Cô ta vẫn im lặng là muốn xem em trai mình và em trai của Khương Tiễn Lê, ai quan trọng hơn trong lòng anh.
Bây giờ xem ra, ha ha... Anh thực sự bị Khương Tiễn Lê mê hoặc rồi.
"Hừ! Hiểu lầm?" Tạ Cảnh Thành ôm vai Khương Tiễn Lê: "Nó dám mắng Khương Tiễn Lê như vậy trước mặt tôi, hiểu lầm gì chứ? Nhóc con, nói cho cậu biết, đây mới là vợ chính thức của tôi, Khương Tiễn Dương mới là em vợ của tôi!"
"Anh nói gì? Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"
Diệp Song Hỉ trợn mắt, không thể tin được.
Cậu ta biết Tạ Cảnh Thành đã kết hôn, nhưng rõ ràng là gia đình ép cưới, Tạ Cảnh Thành vẫn luôn thích chị gái cậu ta!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sớm muộn gì anh cũng sẽ ly hôn cưới chị gái mình, tại sao bây giờ lại bênh vực vợ anh?
Lại tại sao, người anh cưới lại là chị gái của Khương Tiễn Dương?
Diệp Đình Hoan kéo tay Diệp Song Hỉ, sụt sịt: "Song Hỉ, chị với A Thành chỉ là bạn bè bình thường, sau này em đừng gọi bừa anh ấy là anh rể nữa. Dù sao thì em đánh người là sai, mau xin lỗi Tiễn Dương đi."
"Em không muốn!"
Diệp Song Hỉ nghiến răng, trong lòng căm hận, chị gái cậu ta thật vô dụng, ngay cả đàn ông cũng không quyến rũ được!
Diệp Đình Hoan ghé sát tai cậu ta, tức giận nói nhỏ: "Em thật sự muốn bị bắt giam sao?"
"Em..."
Dù Diệp Song Hỉ có vạn lần không cam lòng, nhưng cũng không muốn ngồi tù.
Tạ Cảnh Thành không giúp cậu ta, cậu ta đành phải cúi đầu.
Chậm rãi đi tới trước mặt Khương Tiễn Dương, ánh mắt độc địa, nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ.
"Xin lỗi."
Diệp Đình Hoan cũng cười làm lành: "Tiễn Lê, Tiễn Dương, hôm nay đều là lỗi của em trai tôi, thật sự xin lỗi. Nó còn nhỏ, mới học lớp 12, sang năm thi đại học. Tương lai của nó không thể bị hủy hoại, coi như tôi cầu xin hai người, hãy tha thứ cho nó đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro