Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 38
Vũ Gia Vân Bắc
2024-11-13 13:37:23
Khương Tiễn Lê không còn ôn hòa như mọi khi, lạnh lùng nói: "Cô muốn bảo vệ em trai cô, tôi cũng phải bảo vệ em trai tôi, năm sau nó cũng thi đại học, không thể bị quấy rầy. Đánh người mà không phải trả giá, Diệp Song Hỉ lần sau sẽ càng làm càn.
Hơn nữa cậu ta còn trẻ, cuộc đời còn dài, nếu cứ nuông chiều như vậy, sau này không chừng sẽ dám giết người phóng hỏa.
Bây giờ để cậu ta đi cải tạo hai tháng, biết đâu sau này lại nên người. Diệp tiểu thư, chiều em như hại em, cô đừng vì nhất thời mềm lòng mà hại cậu ta cả đời."
Thái độ của cô kiên quyết, không phải vì lần này Tạ Cảnh Thành đứng về phía cô.
Trước đó cô đã nghĩ kỹ rồi, cho dù Tạ Cảnh Thành có ra sức bao che Diệp Song Hỉ, cô cũng phải đấu tranh đến cùng.
Cô lấy một người đàn ông không có tình yêu, chính là vì muốn cải thiện cuộc sống, để bản thân và những người mình quan tâm không bị ức hiếp.
Nếu người đàn ông cô lấy lại đi giúp đỡ kẻ hại em trai cô thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Diệp Đình Hoan khẽ cắn môi, nước mắt rơi lã chã.
Như hoa lê đẫm mưa trong gió, trông thật đáng thương.
"Tiễn Lê, tôi biết tất cả đều là lỗi của em trai tôi, nhưng cô nói vậy cũng quá nghiêm trọng. Nó vẫn còn là một đứa trẻ, nếu nó bị giam giữ, trên người sẽ vĩnh viễn mang theo vết nhơ này."
Nói rồi, cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Khương Tiễn Lê: "Tiễn Lê, tôi thay Song Hỉ dập đầu xin lỗi cô và em trai cô, tôi cầu xin hai người hãy cho nó một cơ hội làm lại cuộc đời. Chuyện hôm nay, dù sao cũng là do em trai cô cướp bạn gái của Song Hỉ trước, nó cũng chỉ là không nhịn được tức giận, nó... cũng có lý do..."
Khương Tiễn Lê thấy thật chướng mắt, "Diệp Đình Hoan, cô làm gì vậy? Mau đứng lên."
Tạ Cảnh Thành vừa định đỡ cô ta dậy, lại nhớ tới lời chị dâu cả đã từng nói.
Trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Diệp Đình Hoan thật sự đang giả vờ đáng thương, lợi dụng hình ảnh yếu đuối để ép buộc người khác.
Lúc này, Hạ Vi ở bên cạnh lên tiếng, "Tôi vốn không phải bạn gái của Diệp Song Hỉ, tôi là bạn gái của Khương Tiễn Dương, tôi và Tiễn Dương yêu nhau, là Diệp Song Hỉ cứ quấy rối tôi, đe dọa đánh Tiễn Dương để ép tôi chia tay! Cậu ta là loại người cặn bã, căn bản không thi nổi đại học, nên bị nhốt vào để giáo dục lại cho tốt!"
Diệp Đình Hoan âm thầm siết chặt tay, lòng tràn ngập hận ý.
Tại sao?
Tại sao cô ta lại có một gia đình như vậy, có một người em trai không nên thân như vậy!
Cô ta đã khóc, đã quỳ xuống.
Nhưng Tạ Cảnh Thành vẫn dửng dưng, cô ta không thể nói đỡ cho em trai mình nữa.
Như vậy, sẽ chỉ khiến Tạ Cảnh Thành càng thêm phản cảm.
Cô ta chậm rãi đứng dậy, nhìn Diệp Song Hỉ với vẻ đau lòng.
"Song Hỉ, em làm chị thất vọng quá, dù em có thích cô gái nhà người ta đến đâu, cũng không thể ép buộc người ta! Song Hỉ, Khương Tiễn Dương và chị gái cậu ấy không tha thứ cho em cũng là phải, chị đây chẳng có quyền lực gì, không giúp được gì cho em, con đường tương lai của em, còn phải dựa vào chính em. Em hãy cải tạo cho tốt, cha mẹ chị sẽ chăm sóc."
Ý của Diệp Đình Hoan là, bảo Diệp Song Hỉ đừng oán hận cô ta, muốn oán thì oán chị em Khương Tiễn Lê.
"Chị... Chị... Cứu em với..."
Diệp Song Hỉ lập tức òa khóc, dù đau lòng nhưng Diệp Đình Hoan vẫn không quay đầu lại mà bỏ đi.
Cô ta tuyệt đối không thể để hình ảnh của mình trong mắt Tạ Cảnh Thành xấu đi.
Hơn nữa cậu ta còn trẻ, cuộc đời còn dài, nếu cứ nuông chiều như vậy, sau này không chừng sẽ dám giết người phóng hỏa.
Bây giờ để cậu ta đi cải tạo hai tháng, biết đâu sau này lại nên người. Diệp tiểu thư, chiều em như hại em, cô đừng vì nhất thời mềm lòng mà hại cậu ta cả đời."
Thái độ của cô kiên quyết, không phải vì lần này Tạ Cảnh Thành đứng về phía cô.
Trước đó cô đã nghĩ kỹ rồi, cho dù Tạ Cảnh Thành có ra sức bao che Diệp Song Hỉ, cô cũng phải đấu tranh đến cùng.
Cô lấy một người đàn ông không có tình yêu, chính là vì muốn cải thiện cuộc sống, để bản thân và những người mình quan tâm không bị ức hiếp.
Nếu người đàn ông cô lấy lại đi giúp đỡ kẻ hại em trai cô thì cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Diệp Đình Hoan khẽ cắn môi, nước mắt rơi lã chã.
Như hoa lê đẫm mưa trong gió, trông thật đáng thương.
"Tiễn Lê, tôi biết tất cả đều là lỗi của em trai tôi, nhưng cô nói vậy cũng quá nghiêm trọng. Nó vẫn còn là một đứa trẻ, nếu nó bị giam giữ, trên người sẽ vĩnh viễn mang theo vết nhơ này."
Nói rồi, cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Khương Tiễn Lê: "Tiễn Lê, tôi thay Song Hỉ dập đầu xin lỗi cô và em trai cô, tôi cầu xin hai người hãy cho nó một cơ hội làm lại cuộc đời. Chuyện hôm nay, dù sao cũng là do em trai cô cướp bạn gái của Song Hỉ trước, nó cũng chỉ là không nhịn được tức giận, nó... cũng có lý do..."
Khương Tiễn Lê thấy thật chướng mắt, "Diệp Đình Hoan, cô làm gì vậy? Mau đứng lên."
Tạ Cảnh Thành vừa định đỡ cô ta dậy, lại nhớ tới lời chị dâu cả đã từng nói.
Trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Diệp Đình Hoan thật sự đang giả vờ đáng thương, lợi dụng hình ảnh yếu đuối để ép buộc người khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Hạ Vi ở bên cạnh lên tiếng, "Tôi vốn không phải bạn gái của Diệp Song Hỉ, tôi là bạn gái của Khương Tiễn Dương, tôi và Tiễn Dương yêu nhau, là Diệp Song Hỉ cứ quấy rối tôi, đe dọa đánh Tiễn Dương để ép tôi chia tay! Cậu ta là loại người cặn bã, căn bản không thi nổi đại học, nên bị nhốt vào để giáo dục lại cho tốt!"
Diệp Đình Hoan âm thầm siết chặt tay, lòng tràn ngập hận ý.
Tại sao?
Tại sao cô ta lại có một gia đình như vậy, có một người em trai không nên thân như vậy!
Cô ta đã khóc, đã quỳ xuống.
Nhưng Tạ Cảnh Thành vẫn dửng dưng, cô ta không thể nói đỡ cho em trai mình nữa.
Như vậy, sẽ chỉ khiến Tạ Cảnh Thành càng thêm phản cảm.
Cô ta chậm rãi đứng dậy, nhìn Diệp Song Hỉ với vẻ đau lòng.
"Song Hỉ, em làm chị thất vọng quá, dù em có thích cô gái nhà người ta đến đâu, cũng không thể ép buộc người ta! Song Hỉ, Khương Tiễn Dương và chị gái cậu ấy không tha thứ cho em cũng là phải, chị đây chẳng có quyền lực gì, không giúp được gì cho em, con đường tương lai của em, còn phải dựa vào chính em. Em hãy cải tạo cho tốt, cha mẹ chị sẽ chăm sóc."
Ý của Diệp Đình Hoan là, bảo Diệp Song Hỉ đừng oán hận cô ta, muốn oán thì oán chị em Khương Tiễn Lê.
"Chị... Chị... Cứu em với..."
Diệp Song Hỉ lập tức òa khóc, dù đau lòng nhưng Diệp Đình Hoan vẫn không quay đầu lại mà bỏ đi.
Cô ta tuyệt đối không thể để hình ảnh của mình trong mắt Tạ Cảnh Thành xấu đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro