Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 26
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Đột nhiên Lê Dương cảm thấy dường như Quý Hoài Chi cũng rất hiểu Phùng Mai.
Phùng Mai trở về thấy cô không đem quần áo đi, không chừng sẽ cầm quần áo của cô để làm những việc khiến cô ghê tởm.
“Ừ.” Lê Dương cũng nhặt quần áo lên theo.
Hai người cầm quần áo, một trước một sau đi ra khỏi cửa, Lê Dương đi phía trước không chú ý tới, ở phía sau Quý Hoài Chi đang ôm lấy cánh tay trái mà giọt nước mắt của cô đã rơi xuống.
Nhà Quý Hoài Chi là căn nhà nhỏ ở thôn Liệp, chỉ có một cái sân rộng mười mét vuông, một gian phòng chính và một gian phòng bếp nhỏ ở bên cạnh.
Đồ đạc trong nhà cũng rất đơn giản, một cái bàn vuông, mấy cái ghế, còn có tủ gỗ tựa vào tường, có thể nói là…vô cùng đơn giản.
Lê Dương không nhịn được mà cảm thán trong lòng, xem ra Quý Hoài Chi thật sự nghèo.
Cô nghĩ tới bữa sáng mà hai người đã ăn kia, trong lòng càng thêm áy náy, quả thật anh là một người rất tốt, không có tiền nhưng vẫn mời cô ăn sáng,
Quý Hoài Chi gãi gãi tóc: “Cái đó…Bình thường anh ở một mình quen rồi. Nếu trong nhà thiếu cái gì, em xem rồi mua là được.”
Dứt lời liền bỏ tiền vào túi cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lê Dương, Quý Hoài Chi móc túi quần bên trái ra mấy tờ tiền, lại móc túi quần bên phải ra…hai tờ, lại sờ sờ túi áo sơ mi…một xu rơi ở dưới chân hai người.
Quý Hoài Chi: “...”
Lê Dương: Quả nhiên…rất nghèo.
Vẻ mặt Quý Hoài Chi có chút khó xử.
Anh đếm, may mắn, có năm mươi bảy đồng một xu.
Anh đưa tiền cho Lê Dương: “Những thứ này em cầm trước, còn lại anh sẽ nghĩ cách.”
Lê Dương vội vàng xua tay: “Không cần, anh không cần nghĩ cách.”
Cô cũng không biết Quý Hoài Chi làm nghề gì, nhưng trong lòng cô, chỉ cần Quý Hoài Chi đi kiếm tiền thì rất có thể anh sẽ bị thương, nếu không vết bầm trên khóe miệng là từ đâu tới?
Nghe vậy, Quý Hoài Chi như nhìn ra suy nghĩ của cô: “Lão tử đây không làm chuyện giết người phóng hỏa.”
“...” Lê Dương có chút muốn khóc: “Em không có ý này.”
Cô thật sự chỉ lo lắng cho anh mà thôi.
Quý Hoài Chi vỗ vỗ đỉnh đầu Lê Dương, nhét tiền vào tay cô: “Trên danh nghĩa em là vợ anh, anh không thể để em tự bỏ tiền, nếu không mặt mũi anh để đâu?”
Phùng Mai trở về thấy cô không đem quần áo đi, không chừng sẽ cầm quần áo của cô để làm những việc khiến cô ghê tởm.
“Ừ.” Lê Dương cũng nhặt quần áo lên theo.
Hai người cầm quần áo, một trước một sau đi ra khỏi cửa, Lê Dương đi phía trước không chú ý tới, ở phía sau Quý Hoài Chi đang ôm lấy cánh tay trái mà giọt nước mắt của cô đã rơi xuống.
Nhà Quý Hoài Chi là căn nhà nhỏ ở thôn Liệp, chỉ có một cái sân rộng mười mét vuông, một gian phòng chính và một gian phòng bếp nhỏ ở bên cạnh.
Đồ đạc trong nhà cũng rất đơn giản, một cái bàn vuông, mấy cái ghế, còn có tủ gỗ tựa vào tường, có thể nói là…vô cùng đơn giản.
Lê Dương không nhịn được mà cảm thán trong lòng, xem ra Quý Hoài Chi thật sự nghèo.
Cô nghĩ tới bữa sáng mà hai người đã ăn kia, trong lòng càng thêm áy náy, quả thật anh là một người rất tốt, không có tiền nhưng vẫn mời cô ăn sáng,
Quý Hoài Chi gãi gãi tóc: “Cái đó…Bình thường anh ở một mình quen rồi. Nếu trong nhà thiếu cái gì, em xem rồi mua là được.”
Dứt lời liền bỏ tiền vào túi cô.
Dưới cái nhìn chăm chú của Lê Dương, Quý Hoài Chi móc túi quần bên trái ra mấy tờ tiền, lại móc túi quần bên phải ra…hai tờ, lại sờ sờ túi áo sơ mi…một xu rơi ở dưới chân hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quý Hoài Chi: “...”
Lê Dương: Quả nhiên…rất nghèo.
Vẻ mặt Quý Hoài Chi có chút khó xử.
Anh đếm, may mắn, có năm mươi bảy đồng một xu.
Anh đưa tiền cho Lê Dương: “Những thứ này em cầm trước, còn lại anh sẽ nghĩ cách.”
Lê Dương vội vàng xua tay: “Không cần, anh không cần nghĩ cách.”
Cô cũng không biết Quý Hoài Chi làm nghề gì, nhưng trong lòng cô, chỉ cần Quý Hoài Chi đi kiếm tiền thì rất có thể anh sẽ bị thương, nếu không vết bầm trên khóe miệng là từ đâu tới?
Nghe vậy, Quý Hoài Chi như nhìn ra suy nghĩ của cô: “Lão tử đây không làm chuyện giết người phóng hỏa.”
“...” Lê Dương có chút muốn khóc: “Em không có ý này.”
Cô thật sự chỉ lo lắng cho anh mà thôi.
Quý Hoài Chi vỗ vỗ đỉnh đầu Lê Dương, nhét tiền vào tay cô: “Trên danh nghĩa em là vợ anh, anh không thể để em tự bỏ tiền, nếu không mặt mũi anh để đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro