Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 27
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì cả, em cứ giữ đi.” Quý Hoài Chi ngắt lời cô, xoay người đi vào phòng trong: “Sau này em nghỉ ngơi ở đây, trong tủ có một bộ ga giường mới, em thay sau là được. Nhiều khi buổi tối anh không về, một mình em hãy khóa cửa lại.”
Lê Dương cảm thấy cô hỏi như vậy không ổn, lại giải thích: “Không phải, ý của em là, nếu anh nhường phòng cho em thì anh phải làm sao bây giờ?”
Quý Hoài Chi đáp: “Anh ngủ cùng Cương Tử.”
Từ miệng của Quý Hoài Chi, Lê Dương có thể nhận ra rằng họ đều là những người lớn lên cùng một hẻm nhỏ, nếu những người khác tránh xa anh thì Cương Tử là một trong số ít người chủ động chơi với anh, bọn họ đã ở bên anh nhiều năm.
Lê Dương liếc nhìn chiếc giường gọn gàng, trong lòng có chút ngượng ngùng, Quý Hoài Chi không những giúp đỡ nhiều việc như vậy, bây giờ cô còn chiếm lấy giường của anh, nói: “Thật sự làm phiền anh rồi. Anh yên tâm, chờ mấy ngày nữa mọi chuyện ổn định, em sẽ dọn đến nhà máy, như vậy cũng…”
Nhà máy kim hoàn có ký túc xá cho công nhân, mỗi tháng chỉ cần đóng tiền ăn và tiền điện nước là được, nhưng trước đó Phùng Mai cho rằng quá đắt nên đã không đồng ý: “Trong nhà có chỗ ở, mày lại muốn đi ở trong nhà máy?”
Dù sao cô và Quý Hoài Chi cũng chỉ kết hôn giả, không thể cứ ở đây quầy rầy anh được, chờ giải quyết xong mọi chuyện trong nhà, chuyển đến nhà máy ở là lựa chọn tốt nhất.
Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Hoài Chi, giọng Lê Dương càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn im lặng.
Khi lão đại lạnh lùng không nói lời nào, trông vẫn có chút đáng sợ, cũng không biết có phải tức giận hay không.
Cô nghe Quý Hoài Chi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dặn dò một câu: “Em đi nghỉ ngơi trước đi, việc này để sau rồi nói, anh ra ngoài một chút.” Anh xoay người muốn đi ra cửa.
“Chờ một chút.” Thấy Quý Hoài Chi muốn rời đi, Lê Dương cố lấy dũng khí đuổi theo: “Cái đó, em muốn hỏi, buổi tối anh có muốn về nhà ăn cơm không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
Nghe được chữ “nhà” này, Quý Hoài Chi có chút xuất thần.
Nhiều năm trôi qua, anh đã quên mất hai chữ gia đình là như thế nào.
“Không có nhưng gì cả, em cứ giữ đi.” Quý Hoài Chi ngắt lời cô, xoay người đi vào phòng trong: “Sau này em nghỉ ngơi ở đây, trong tủ có một bộ ga giường mới, em thay sau là được. Nhiều khi buổi tối anh không về, một mình em hãy khóa cửa lại.”
Lê Dương cảm thấy cô hỏi như vậy không ổn, lại giải thích: “Không phải, ý của em là, nếu anh nhường phòng cho em thì anh phải làm sao bây giờ?”
Quý Hoài Chi đáp: “Anh ngủ cùng Cương Tử.”
Từ miệng của Quý Hoài Chi, Lê Dương có thể nhận ra rằng họ đều là những người lớn lên cùng một hẻm nhỏ, nếu những người khác tránh xa anh thì Cương Tử là một trong số ít người chủ động chơi với anh, bọn họ đã ở bên anh nhiều năm.
Lê Dương liếc nhìn chiếc giường gọn gàng, trong lòng có chút ngượng ngùng, Quý Hoài Chi không những giúp đỡ nhiều việc như vậy, bây giờ cô còn chiếm lấy giường của anh, nói: “Thật sự làm phiền anh rồi. Anh yên tâm, chờ mấy ngày nữa mọi chuyện ổn định, em sẽ dọn đến nhà máy, như vậy cũng…”
Nhà máy kim hoàn có ký túc xá cho công nhân, mỗi tháng chỉ cần đóng tiền ăn và tiền điện nước là được, nhưng trước đó Phùng Mai cho rằng quá đắt nên đã không đồng ý: “Trong nhà có chỗ ở, mày lại muốn đi ở trong nhà máy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao cô và Quý Hoài Chi cũng chỉ kết hôn giả, không thể cứ ở đây quầy rầy anh được, chờ giải quyết xong mọi chuyện trong nhà, chuyển đến nhà máy ở là lựa chọn tốt nhất.
Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Hoài Chi, giọng Lê Dương càng ngày càng nhỏ, sau đó hoàn toàn im lặng.
Khi lão đại lạnh lùng không nói lời nào, trông vẫn có chút đáng sợ, cũng không biết có phải tức giận hay không.
Cô nghe Quý Hoài Chi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, dặn dò một câu: “Em đi nghỉ ngơi trước đi, việc này để sau rồi nói, anh ra ngoài một chút.” Anh xoay người muốn đi ra cửa.
“Chờ một chút.” Thấy Quý Hoài Chi muốn rời đi, Lê Dương cố lấy dũng khí đuổi theo: “Cái đó, em muốn hỏi, buổi tối anh có muốn về nhà ăn cơm không? Em có chuyện muốn nói với anh.”
Nghe được chữ “nhà” này, Quý Hoài Chi có chút xuất thần.
Nhiều năm trôi qua, anh đã quên mất hai chữ gia đình là như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro