Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 28
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Anh đã sớm không có nhà.
Nhưng khi quay đầu nhìn về phía cô gái đang đứng cạnh cửa nhìn anh, nơi đáy lòng bỗng nhiên mềm mại hơn một chút.
Anh gật đầu, đôi mắt hoa đào vốn lạnh lùng nay đã có một chút ấm áp: “Sẽ về.”
Nghe vậy, khóe miệng cô nở nụ cười vui vẻ, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Vậy thì tốt rồi.”
Lê Dương định dọn dẹp nhà một chút, kết quả lại phát hiện ra căn nhà này tuy đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, không hề giống căn phòng lộn xộn và nồng nặc mùi hôi của Lê Diệu Tổ.
Ngoại trừ chỉ có bốn bức tường và không có không khí gia đình ra thì không có điều gì để chê.
Lê Dương nhặt mấy bộ quần áo còn dùng được từ đống quần áo bị ném, sau khi giặt sạch phơi ở trong sân.
Không có cách nào khác, cô cũng không thể thật sự vứt hết quần áo đi, không phải ngày mai còn phải mặc sao?
Bận rộn một hồi đã đến buổi chiều, Quý Hoài Chi đã nói muốn về nhà ăn cơm tối, cô liền khóa cửa vội vàng chạy đến chợ.
Cô vừa đi vừa tính toán xem sẽ tiêu hơn năm mươi đồng này như thế nào.
Trong nhà còn thiếu rất nhiều đồ, nhưng nửa tháng nữa cô mới được phát tiền lương, vậy thì chỉ có thể mua những thứ quan trọng như gia vị trước, còn những thứ khác, chờ cô có lương rồi sẽ mua.
Buổi chiều chợ cũng có rất nhiều người, bởi vì buổi sáng mọi người phải đi làm sẽ không kịp đi mua thức ăn, vì vậy đều là chờ buổi chiều tan tầm rồi mới đến chợ mua thức ăn.
Hiện tại chờ muôn màu muôn vẻ, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có, gà vịt cá ngỗng đã trở nên rất phổ biến, còn có rất nhiều động vật hoang dã hiếm lạ cũng đang bị buôn bán. Lê Dương nhớ rõ có một câu nói để hình dung về Dương Thành: Ngoại trừ máy bay trên trời và bàn bốn trên dưới đất thì không có gì là không thể đưa vào sách dạy nấu ăn.
Lê Dương đi dạo hơn nửa vòng, cuối cùng mua nửa con gà ta, một con cá trích, rau cải, cùng một cân thịt mỡ để ép dầu. Gà ta dùng để làm gà xào xì dầu, cá trích thì làm canh cá trích nấu đậu, rau cải và thịt mỡ sẽ chiên rồi để sấy khô, hai người ăn ba món, chắc hẳn là đủ rồi.
Nhưng khi quay đầu nhìn về phía cô gái đang đứng cạnh cửa nhìn anh, nơi đáy lòng bỗng nhiên mềm mại hơn một chút.
Anh gật đầu, đôi mắt hoa đào vốn lạnh lùng nay đã có một chút ấm áp: “Sẽ về.”
Nghe vậy, khóe miệng cô nở nụ cười vui vẻ, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền ngọt ngào: “Vậy thì tốt rồi.”
Lê Dương định dọn dẹp nhà một chút, kết quả lại phát hiện ra căn nhà này tuy đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, không hề giống căn phòng lộn xộn và nồng nặc mùi hôi của Lê Diệu Tổ.
Ngoại trừ chỉ có bốn bức tường và không có không khí gia đình ra thì không có điều gì để chê.
Lê Dương nhặt mấy bộ quần áo còn dùng được từ đống quần áo bị ném, sau khi giặt sạch phơi ở trong sân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có cách nào khác, cô cũng không thể thật sự vứt hết quần áo đi, không phải ngày mai còn phải mặc sao?
Bận rộn một hồi đã đến buổi chiều, Quý Hoài Chi đã nói muốn về nhà ăn cơm tối, cô liền khóa cửa vội vàng chạy đến chợ.
Cô vừa đi vừa tính toán xem sẽ tiêu hơn năm mươi đồng này như thế nào.
Trong nhà còn thiếu rất nhiều đồ, nhưng nửa tháng nữa cô mới được phát tiền lương, vậy thì chỉ có thể mua những thứ quan trọng như gia vị trước, còn những thứ khác, chờ cô có lương rồi sẽ mua.
Buổi chiều chợ cũng có rất nhiều người, bởi vì buổi sáng mọi người phải đi làm sẽ không kịp đi mua thức ăn, vì vậy đều là chờ buổi chiều tan tầm rồi mới đến chợ mua thức ăn.
Hiện tại chờ muôn màu muôn vẻ, nguyên liệu nấu ăn gì cũng có, gà vịt cá ngỗng đã trở nên rất phổ biến, còn có rất nhiều động vật hoang dã hiếm lạ cũng đang bị buôn bán. Lê Dương nhớ rõ có một câu nói để hình dung về Dương Thành: Ngoại trừ máy bay trên trời và bàn bốn trên dưới đất thì không có gì là không thể đưa vào sách dạy nấu ăn.
Lê Dương đi dạo hơn nửa vòng, cuối cùng mua nửa con gà ta, một con cá trích, rau cải, cùng một cân thịt mỡ để ép dầu. Gà ta dùng để làm gà xào xì dầu, cá trích thì làm canh cá trích nấu đậu, rau cải và thịt mỡ sẽ chiên rồi để sấy khô, hai người ăn ba món, chắc hẳn là đủ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro