Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 37
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Lê Dương ợ một cái, trong cổ họng nồng nặc mùi rượu, cô vội vàng nuốt xuống, còn muốn rót thêm nữa nhưng lại bị Quý Hoài Chi đưa tay ngăn cản.
Cô giương mắt nhìn, thấy biểu cảm muốn nói rồi lại thôi của anh: “Rượu này nặng, ăn cơm trước đã.”
Dứt lời, anh cất rượu đi.
Lê Dương: “...”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được, chúng ta ăn cơm thôi.”
Nói hết tâm sự trong lòng cô thấy nhẹ cả người, ngay cả ăn cơm cũng ngon miệng hơn.
Lại nhìn Quý Hoài Chi đang ăn ngấu nghiến, nhất thời cô càng tự tin với tài nấu nướng mình.
Kiếp trước, cô nhớ rõ lúc mình chết, thân thể Quý Hoài Chi không được khỏe mạnh, trong phỏng vấn có đề cập tới là bởi vì lúc còn bé và tuổi trẻ bỏ bê cơ thể nên mới vậy. Kiếp này nếu cô đã nhận ân tình của anh, tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc tốt cho thân thể anh, đó không chỉ là của anh mà còn là của cô.
Hy vọng lần này, mọi thứ sẽ kịp.
Sau khi hai người ăn xong, Quý Hoài Chi nhanh chóng thu dọn bát đĩa, đi vào bếp rửa bát.
Anh đẩy Lê Dương về phòng: “Hôm nay em đã mệt mỏi cả ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh rửa bát xong sẽ đi ra ngoài lấy đồ một lát rồi quay lại.”
Lê Dương lắc lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng từ chối thì đã bị Quý Hoài Chi ấn lên giường.
Ngủ trên giường cảm giác thật sự thoải mái, cô lẩm bẩm một tiếng, cuối cùng mí mắt không nhấc lên nổi nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng vừa nằm xuống không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nhớ tới hình như Quý Hoài Chi nói muốn ra ngoài một lát, nghĩ thầm chắc có lẽ anh quên mang chìa khóa, cô lại đứng dậy đi mở cửa.
Cô chưa từng nghĩ rằng khi mở cửa ra người đứng ngoài cửa lại là Phùng Mai, còn có bà nội Dương Xuân Hoa cùng thím ba Nhạc Hồng.
Ánh mắt sáng ngời của Dương Xuân Hoa nhìn qua Lê Dương, nhìn thẳng về phía sân và căn nhà phía sau, trên mặt lập tức lộ vẻ bất mãn cùng chán ghét. Sau đó bà ta lại nghĩ đến điều gì đó, mím môi nói: “Lê Dương, bà nội cùng thím ba cố ý đến thăm ngươi, ngươi không định mời chúng ta vào ngồi một chút à?”
Nhạc Hồng cũng chen lên, nở nụ cười giả tạo, nói: “Đúng vậy, chúng ta đáp ứng thỉnh cầu của mẹ cháu, đi nửa vòng Dương Thành tới đây đó.” Dứt lời còn hả hê nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phùng Mai.
Cô giương mắt nhìn, thấy biểu cảm muốn nói rồi lại thôi của anh: “Rượu này nặng, ăn cơm trước đã.”
Dứt lời, anh cất rượu đi.
Lê Dương: “...”
Cô ngoan ngoãn gật đầu: “Được, chúng ta ăn cơm thôi.”
Nói hết tâm sự trong lòng cô thấy nhẹ cả người, ngay cả ăn cơm cũng ngon miệng hơn.
Lại nhìn Quý Hoài Chi đang ăn ngấu nghiến, nhất thời cô càng tự tin với tài nấu nướng mình.
Kiếp trước, cô nhớ rõ lúc mình chết, thân thể Quý Hoài Chi không được khỏe mạnh, trong phỏng vấn có đề cập tới là bởi vì lúc còn bé và tuổi trẻ bỏ bê cơ thể nên mới vậy. Kiếp này nếu cô đã nhận ân tình của anh, tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm chăm sóc tốt cho thân thể anh, đó không chỉ là của anh mà còn là của cô.
Hy vọng lần này, mọi thứ sẽ kịp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi hai người ăn xong, Quý Hoài Chi nhanh chóng thu dọn bát đĩa, đi vào bếp rửa bát.
Anh đẩy Lê Dương về phòng: “Hôm nay em đã mệt mỏi cả ngày rồi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, anh rửa bát xong sẽ đi ra ngoài lấy đồ một lát rồi quay lại.”
Lê Dương lắc lắc đầu, còn chưa kịp mở miệng từ chối thì đã bị Quý Hoài Chi ấn lên giường.
Ngủ trên giường cảm giác thật sự thoải mái, cô lẩm bẩm một tiếng, cuối cùng mí mắt không nhấc lên nổi nữa, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Nhưng vừa nằm xuống không bao lâu, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, nhớ tới hình như Quý Hoài Chi nói muốn ra ngoài một lát, nghĩ thầm chắc có lẽ anh quên mang chìa khóa, cô lại đứng dậy đi mở cửa.
Cô chưa từng nghĩ rằng khi mở cửa ra người đứng ngoài cửa lại là Phùng Mai, còn có bà nội Dương Xuân Hoa cùng thím ba Nhạc Hồng.
Ánh mắt sáng ngời của Dương Xuân Hoa nhìn qua Lê Dương, nhìn thẳng về phía sân và căn nhà phía sau, trên mặt lập tức lộ vẻ bất mãn cùng chán ghét. Sau đó bà ta lại nghĩ đến điều gì đó, mím môi nói: “Lê Dương, bà nội cùng thím ba cố ý đến thăm ngươi, ngươi không định mời chúng ta vào ngồi một chút à?”
Nhạc Hồng cũng chen lên, nở nụ cười giả tạo, nói: “Đúng vậy, chúng ta đáp ứng thỉnh cầu của mẹ cháu, đi nửa vòng Dương Thành tới đây đó.” Dứt lời còn hả hê nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phùng Mai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro