Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 38
Phúc Bảo Thị Bảo
2024-08-21 14:06:23
Buổi trưa Phùng Mai vội vàng trở về nhà cũ, nói có chuyện quan trọng tìm Dương Xuân Hoa.
Lúc còn trẻ Nhạc Hồng và Phùng Mai vì chuyện sinh con trai cùng nhiều chuyện vặt vãnh vẫn luôn đối đầu, vốn thím ta không muốn quan tâm tới chuyện của Phùng Mai, nhưng vừa thấy bộ dạng giống như cha chết mẹ chết của Phùng Mai, thím ta lập tức ngồi xuống ghế không hề có ý lảng tránh.
Vốn Phùng Mai còn muốn mở miệng để cho Nhạc Hồng đi ra ngoài, nhưng Dương Xuân Hoa đã nhìn thấu tâm tư của bà ta: “Con dâu ba cũng là người nhà mình, có chuyện gì cô cứ nói đi.”
Phùng Mai nhìn Dương Xuân Hoa rõ ràng là thiên vị Nhạc Hồng, nhưng nghĩ đến việc bà ta còn phải cầu xin Nhạc Hồng vì chuyện của Lê Dương, chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.
Bà ta coi Nhạc Hồng như người vô hình, nói với Dương Xuân Hoa chuyện Lê Dương đột nhiên kết hôn với Quý Hoài Chi.
“Cái gì, cô nói con bé Lê Dương kết hôn cùng một tên côn đồ sao?” Sắc mặt Dương Xuân Hoa lập tức trầm xuống, tức giận vỗ mạnh xuống bàn: “Con bé đó thật to gan.”
Phùng Mai thấy Dương Xuân Hoa nổi giận, vội vàng nói: “Còn không phải sao, con bé chết tiệt đó nhân lúc con không ở nhà đã trộm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn cùng hắn ta, lúc con phát hiện thì đã muộn rồi! Bình thường nó rất ngoan ngoãn, ai ngờ lại bị tên côn đồ kia mê hoặc, làm ra loại chuyện mất mặt như vậy!”
Dương Xuân Hoa tức giận nhìn về phía Phùng Mai: “Hừ, con gái cô ở trước mặt cô kết hôn cùng người khác, người làm mẹ như cô cũng coi như kết thúc rồi!”
Ở trong lòng bà ta, con gái chính là dùng để hy sinh vì gia tộc, chuyện Lê Dương gả đi không có gì ghê gớm, nhưng điều kiện tiên quyết là khi cô gả đi phải phát huy được tác dụng, bằng không nuôi cô lớn còn có lợi ích gì? Không bằng khi mới sinh ra liền bóp chết thì tốt hơn!
Phùng Mai bị mắng một trận trước mặt Nhạc Hồng, trên mặt lúc trắng lúc xanh, khẽ cắn môi nhịn xuống: “Mẹ, mẹ mau nghĩ cách đi, nên làm gì bây giờ?”
Nếu không phải do Dương Xuân Hoa vẫn còn sống, bà ta đã không cần kiêng dè thân phận, trực tiếp về nhà mẹ đẻ tìm người, làm sao còn phải ở đây để bị khinh bỉ chứ?
Lúc còn trẻ Nhạc Hồng và Phùng Mai vì chuyện sinh con trai cùng nhiều chuyện vặt vãnh vẫn luôn đối đầu, vốn thím ta không muốn quan tâm tới chuyện của Phùng Mai, nhưng vừa thấy bộ dạng giống như cha chết mẹ chết của Phùng Mai, thím ta lập tức ngồi xuống ghế không hề có ý lảng tránh.
Vốn Phùng Mai còn muốn mở miệng để cho Nhạc Hồng đi ra ngoài, nhưng Dương Xuân Hoa đã nhìn thấu tâm tư của bà ta: “Con dâu ba cũng là người nhà mình, có chuyện gì cô cứ nói đi.”
Phùng Mai nhìn Dương Xuân Hoa rõ ràng là thiên vị Nhạc Hồng, nhưng nghĩ đến việc bà ta còn phải cầu xin Nhạc Hồng vì chuyện của Lê Dương, chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong bụng.
Bà ta coi Nhạc Hồng như người vô hình, nói với Dương Xuân Hoa chuyện Lê Dương đột nhiên kết hôn với Quý Hoài Chi.
“Cái gì, cô nói con bé Lê Dương kết hôn cùng một tên côn đồ sao?” Sắc mặt Dương Xuân Hoa lập tức trầm xuống, tức giận vỗ mạnh xuống bàn: “Con bé đó thật to gan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phùng Mai thấy Dương Xuân Hoa nổi giận, vội vàng nói: “Còn không phải sao, con bé chết tiệt đó nhân lúc con không ở nhà đã trộm hộ khẩu đi đăng ký kết hôn cùng hắn ta, lúc con phát hiện thì đã muộn rồi! Bình thường nó rất ngoan ngoãn, ai ngờ lại bị tên côn đồ kia mê hoặc, làm ra loại chuyện mất mặt như vậy!”
Dương Xuân Hoa tức giận nhìn về phía Phùng Mai: “Hừ, con gái cô ở trước mặt cô kết hôn cùng người khác, người làm mẹ như cô cũng coi như kết thúc rồi!”
Ở trong lòng bà ta, con gái chính là dùng để hy sinh vì gia tộc, chuyện Lê Dương gả đi không có gì ghê gớm, nhưng điều kiện tiên quyết là khi cô gả đi phải phát huy được tác dụng, bằng không nuôi cô lớn còn có lợi ích gì? Không bằng khi mới sinh ra liền bóp chết thì tốt hơn!
Phùng Mai bị mắng một trận trước mặt Nhạc Hồng, trên mặt lúc trắng lúc xanh, khẽ cắn môi nhịn xuống: “Mẹ, mẹ mau nghĩ cách đi, nên làm gì bây giờ?”
Nếu không phải do Dương Xuân Hoa vẫn còn sống, bà ta đã không cần kiêng dè thân phận, trực tiếp về nhà mẹ đẻ tìm người, làm sao còn phải ở đây để bị khinh bỉ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro