Trọng Sinh 80: Mở Đầu Bằng Vào Nhà Máy Làm Công
Chương 1
Tưởng Nhị Thập
2024-07-29 17:05:07
Loảng xoảng loảng xoảng...
Tiếng xe lửa màu xanh vang lên bên tai Quý Vân Khê, mùi hôi, mùi chua, đủ loại mùi khó chịu xộc thẳng vào mặt.
Cô mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xuống đôi chân to thô cùng chiếc phao bơi quanh hông...
Sao một giấc ngủ lại biến thành người cao 1m6, nặng cả trăm tám ký? (180 ký TQ = 90kg Việt Nam)
"Quý Vân Khê, con heo mập chết tiệt này! Sao tôi lại xui xẻo ngồi gần cô chứ!"
Người thanh niên ngồi bên cửa sổ oán giận, dùng cánh tay đẩy mạnh Quý Vân Khê ra.
Ghế xe lửa có ba chỗ ngồi liền nhau, người kia đẩy Quý Vân Khê tất nhiên cũng làm phiền người ngồi ngoài cùng ngã xuống lối đi.
"Cương Tử, mày làm gì đấy?!" Thiếu niên ngã xuống bò dậy, oán giận nói.
"Tao chẳng có cách nào khác! Con heo mập này chiếm chỗ quá! Tao sắp bị ép thành khô rồi..."
Hai người cãi nhau một lúc rồi thống nhất: Tất cả là lỗi của con heo mập Quý Vân Khê!
"Heo mập, với thân hình thế này mày phải mua hai vé mới đúng!"
"Nghe tao nói này, mày đứng đi hoặc ngồi lối đi cũng được! Không thì tao sẽ đập mày đấy!"
Đây là năm 1987, thời đại bắt đầu làm công.
Cô gái cùng tên Quý Vân Khê này năm nay 17 tuổi, đang cùng anh trai và hơn ba mươi thanh niên đồng hương đi về phía Nam làm công.
Hai bên trái phải đều chật kín, phía trước sau và cả lối đi đều đầy người đứng.
Trong trí nhớ, cha mẹ của nguyên chủ là cán bộ ưu tú nhất của công xã.
Nhiều năm trước, hai vợ chồng bận rộn với công việc, bỏ bê con cái, bà nội thì nuôi cô thành một đứa bé mập mạp và nuông chiều vô lễ.
Ba năm trước, hai vợ chồng hy sinh khi cứu vật tư cho tập thể, thôn cán bộ thường xuyên quan tâm nhưng không có cha mẹ bảo vệ, cô tính tình ngạo mạn, nhanh chóng bị những người không ưa dạy dỗ.
Sau đó, nguyên chủ từ tiểu bá vương trong thôn trở thành đứa bé bị mọi người ghét bỏ, nhiều thanh thiếu niên chưa trưởng thành đều bắt nạt cô.
Lúc này, Quý Vân Khê bị đe dọa cũng không nhúc nhích, mặt tròn vo ngẩng lên nhìn chằm chằm hai người kia.
"Tôi đã mua vé ngồi rồi! Các người thích thì ngồi, không thì thôi!"
"Heo mập, mày dám thách thức tao hả?!"
Triệu Cương gầm lên, túm lấy áo Quý Vân Khê, ghê tởm không muốn chạm vào người cô nên chỉ nắm lấy áo.
Xé toạc...
Chiếc áo thô hoa của Quý Vân Khê dưới nách bị rách toạc một mảng.
Sự cố bất ngờ khiến mọi người xung quanh sửng sốt, rồi ai đó hét lên "Quý Vân Khê, mỡ của mày lộ ra kìa" làm tất cả cười ầm lên!
Lúc này, Triệu Cương ban đầu sợ hãi vì làm sai, thấy mọi người cười liền thả lỏng, cười theo.
Chiếc áo mỏng rách toạc dưới nách, ở thời đại bảo thủ này là vô cùng mất mặt.
Hành động của người trong thôn lúc này không khác gì bắt nạt!
Quý Vân Khê vốn định im lặng thích nghi với thân phận mới, thật sự bị chọc giận.
Cô hít sâu, sau đó dùng hết sức hô to: "Cứu với! Quấy rối! Nhân viên tàu cứu với..."
"Heo mập, mày đừng nói bậy! Tao ghê tởm mày còn chẳng muốn chạm vào!"
Triệu Cương sợ hãi phản bác lớn tiếng.
Trong phòng nghỉ nhân viên tàu.
Quý Vân Khê mặc bộ đồng phục nhân viên mới tinh, cuộn lại ở góc khóc thút thít.
Tiếng xe lửa màu xanh vang lên bên tai Quý Vân Khê, mùi hôi, mùi chua, đủ loại mùi khó chịu xộc thẳng vào mặt.
Cô mở mắt ra, ngơ ngác nhìn xuống đôi chân to thô cùng chiếc phao bơi quanh hông...
Sao một giấc ngủ lại biến thành người cao 1m6, nặng cả trăm tám ký? (180 ký TQ = 90kg Việt Nam)
"Quý Vân Khê, con heo mập chết tiệt này! Sao tôi lại xui xẻo ngồi gần cô chứ!"
Người thanh niên ngồi bên cửa sổ oán giận, dùng cánh tay đẩy mạnh Quý Vân Khê ra.
Ghế xe lửa có ba chỗ ngồi liền nhau, người kia đẩy Quý Vân Khê tất nhiên cũng làm phiền người ngồi ngoài cùng ngã xuống lối đi.
"Cương Tử, mày làm gì đấy?!" Thiếu niên ngã xuống bò dậy, oán giận nói.
"Tao chẳng có cách nào khác! Con heo mập này chiếm chỗ quá! Tao sắp bị ép thành khô rồi..."
Hai người cãi nhau một lúc rồi thống nhất: Tất cả là lỗi của con heo mập Quý Vân Khê!
"Heo mập, với thân hình thế này mày phải mua hai vé mới đúng!"
"Nghe tao nói này, mày đứng đi hoặc ngồi lối đi cũng được! Không thì tao sẽ đập mày đấy!"
Đây là năm 1987, thời đại bắt đầu làm công.
Cô gái cùng tên Quý Vân Khê này năm nay 17 tuổi, đang cùng anh trai và hơn ba mươi thanh niên đồng hương đi về phía Nam làm công.
Hai bên trái phải đều chật kín, phía trước sau và cả lối đi đều đầy người đứng.
Trong trí nhớ, cha mẹ của nguyên chủ là cán bộ ưu tú nhất của công xã.
Nhiều năm trước, hai vợ chồng bận rộn với công việc, bỏ bê con cái, bà nội thì nuôi cô thành một đứa bé mập mạp và nuông chiều vô lễ.
Ba năm trước, hai vợ chồng hy sinh khi cứu vật tư cho tập thể, thôn cán bộ thường xuyên quan tâm nhưng không có cha mẹ bảo vệ, cô tính tình ngạo mạn, nhanh chóng bị những người không ưa dạy dỗ.
Sau đó, nguyên chủ từ tiểu bá vương trong thôn trở thành đứa bé bị mọi người ghét bỏ, nhiều thanh thiếu niên chưa trưởng thành đều bắt nạt cô.
Lúc này, Quý Vân Khê bị đe dọa cũng không nhúc nhích, mặt tròn vo ngẩng lên nhìn chằm chằm hai người kia.
"Tôi đã mua vé ngồi rồi! Các người thích thì ngồi, không thì thôi!"
"Heo mập, mày dám thách thức tao hả?!"
Triệu Cương gầm lên, túm lấy áo Quý Vân Khê, ghê tởm không muốn chạm vào người cô nên chỉ nắm lấy áo.
Xé toạc...
Chiếc áo thô hoa của Quý Vân Khê dưới nách bị rách toạc một mảng.
Sự cố bất ngờ khiến mọi người xung quanh sửng sốt, rồi ai đó hét lên "Quý Vân Khê, mỡ của mày lộ ra kìa" làm tất cả cười ầm lên!
Lúc này, Triệu Cương ban đầu sợ hãi vì làm sai, thấy mọi người cười liền thả lỏng, cười theo.
Chiếc áo mỏng rách toạc dưới nách, ở thời đại bảo thủ này là vô cùng mất mặt.
Hành động của người trong thôn lúc này không khác gì bắt nạt!
Quý Vân Khê vốn định im lặng thích nghi với thân phận mới, thật sự bị chọc giận.
Cô hít sâu, sau đó dùng hết sức hô to: "Cứu với! Quấy rối! Nhân viên tàu cứu với..."
"Heo mập, mày đừng nói bậy! Tao ghê tởm mày còn chẳng muốn chạm vào!"
Triệu Cương sợ hãi phản bác lớn tiếng.
Trong phòng nghỉ nhân viên tàu.
Quý Vân Khê mặc bộ đồng phục nhân viên mới tinh, cuộn lại ở góc khóc thút thít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro