Chương 8
Ám Mặc Trầm Hương
2024-11-14 01:23:51
Bên trong không gian, mặc kệ là trồng cây đào, hay là dược liệu đều có trận pháp gia trì. Nếu không dựa vào chúng tự sinh trưởng, thời gian dài, không tràn lan cỏ dại thì cũng tự khắc chết. Cho nên đã rất nhiều năm trôi qua, thực vật trong không gian vẫn giữ số lượng do chủ nhân trồng, không tăng cũng không giảm.
Nếu nói điểm đặc biệt nhất trong không gian chính là suối Âm Dương có hình dạng thái cực. Diệp Hoan tra tài liệu đã tiếp nhận trong đầu mới biết, suối Dương có dương khí dồi dào, đàn ông dùng sẽ tráng dương cường thể, suối Âm có âm khí phồn thịnh, phụ nữ dùng có thể chăm sóc sức khỏe.
Thần kỳ nhất là cứ cách chín ngày suối Dương và suối Âm sẽ tự động tụ họp, sau khi tụ họp, nước suối càng thần kỳ, nam nữ đều có thể sử dụng, sau khi sử dụng sẽ có sức khỏe dồi dào, tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Quan trọng nhất là sau khi suối Âm Dương tụ hợp sẽ dần ngưng thành một Thái Cực Châu, nghe nói có thể cứu người một mạng vào thời khắc mấu chốt. Bây giờ tầng đáy suối Âm Dương đã trải một lớp Thái Cực Châu rất dày. Nếu người ngoài biết hiệu quả của nó, chắc chắn sẽ cảm thấy Thái Cực Châu để ở đây thật sự lãng phí.
Đương nhiên, Thái Cực Châu có hiệu quả nghịch thiên như vậy là có thời hạn, nếu không sử dụng trong vòng chín ngày sau khi rời khỏi suối Âm Dương, nó sẽ tự động dung hòa thành suối Âm Dương, chỉ có hiệu quả của suối Âm Dương.
Diệp Hoan còn chưa có cơ hội kiểm chứng chuyện này, không chắc chắn là thật hay giả, nhưng cô cho rằng có lẽ là thật. Dù sao thì Không Gian La Bàn là thứ thần kỳ, xảy ra những chuyện thần kỳ khác cũng không khiến người ta bất ngờ.
Càng kỳ quái hơn là trong suối Âm Dương có đặt một quả trứng mang hoa văn kỳ dị, kích cỡ to bằng quả bóng rổ, điều này khiến Diệp Hoan không khỏi nhớ tới trứng linh thú trong tiểu thuyết tiên hiệp. Quả trứng này không phải cũng cần trích máu huyết nhận chủ chứ? Thế là Diệp Hoan đâm thủng ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên trứng, có thể thấy bằng mắt thường, máu được trứng kỳ dị hấp thụ, sau đó Diệp Hoan cảm nhận được cô và trứng có một sợi quan hệ yếu. Nhưng có thể vì trứng chưa nở ra nên Diệp Hoan vẫn chưa hiểu được cảm xúc của trứng.
Diệp Hoan nhìn thấy Đản Đản thoải mái ở trong suối, cô ngồi xổm bên suối hỏi: “Đản Đản à, không biết khi nào em mới có thể nở ra nhỉ?”
Không biết quả trứng kỳ quái này có thể nở ra vật chủng đặc biệt gì, Diệp Hoan thật sự vô cùng tò mò. Nhưng cô cực kỳ không hi vọng là rắn, cô sợ rắn, nếu thật sự nở ra con rắn lớn, đoán chừng cô không chấp nhận được. Diệp Hoan mong mỏi có thể nở ra một con thú cưng lông lá dễ thương.
Không ngờ Diệp Hoan vừa gọi, Đản Đản lại bay tới bên bờ, cọ cọ lên tay Diệp Hoan, rất thân thiết. Diệp Hoan dùng hai tay nâng Đản Đản lên: “Hóa ra em còn có thể cử động, chị tưởng em chỉ có thể ở giữa tâm suối.”
Đản Đản muốn nói chuyện với chủ nhân: Em có thể cử động, chỉ là ở trong suối nước thoải mái, nên em mới luôn ở bên trong.
Không ngờ lần này Diệp Hoan lại có thể cảm nhận được cảm xúc của Đản Đản, tuy chỉ là một chút xíu, nhưng Diệp Hoan rất vui, cảm thán cuối cùng trong không gian cũng có thứ có thể nói chuyện với cô rồi.
Diệp Hoan sờ Đản Đản hỏi: “Đản Đản, khi nào em có thể nở ra vậy?”
“Chủ nhân, em cũng không biết, ở trong nước thoải mái, tới thời điểm sẽ có thể ra ngoài.”
Đản Đản ở trong suối Âm Dương hấp thụ đủ năng lượng sẽ có thể nở ra, nhưng năng lực hiện giờ của nó nhỏ, không biểu đạt rõ.
Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Đản đản, rốt cuộc em là vật chủng gì?” Cô thực sự rất tò mò.
“Chủ nhân, người ta là chó.” Giọng nói của Đản Đản lộ rõ non nớt, không khác gì em bé.
Diệp Hoan kinh ngạc há to miệng: “A, thế mà em lại là chó, nhưng không phải chó sinh con sao, sao em lại là quả trứng?”
Đản Đản vội vã phản bác: “Chủ nhân, sau này người ta là thần khuyển, khác với chó bình thường.”
Thần khuyển, thần khuyển đẻ trứng? Diệp Hoan không nhịn được muốn cười, chó để trứng chắc chắn khác thường, nói không chừng thật sự là thần khuyển.
Diệp Hoan tiếp tục hỏi: “Vậy em có năng lực gì?”
“Năng lực? Em không biết.” Đản Đản suy nghĩ một lúc, thật sự không biết mình có năng lực gì: “Có lẽ đợi em phá vỏ ra mới biết được.”
Diệp Hoan chỉ đành nói: “Được thôi, chị rất thích chó, hi vọng em có thể ra sớm một chút.”
Sau đó Diệp Hoan lại thử nói chuyện với Đản Đản, hỏi chuyện của chủ nhân cũ, kết quả Đản Đản không biết gì, Diệp Hoan chỉ đành thôi, đặt Đản Đản vào trong suối tiếp tục ở, mong chờ nó có thể nở ra sớm một chút.
Đào trong không gian cực kỳ thanh ngọt, Diệp Hoan nhìn đào liền không nhịn được thèm thuồng. Bây giờ cô là chủ nhân của không gian, không cần bạc đãi bản thân, đào tùy tiện ăn cũng ăn không hết, Diệp Hoan hái một quả đào hồng ăn.
Bây giờ đào chưa có trên thị trường, Diệp Hoan không dám lấy ra ăn, cô chỉ có thể dành thời gian lén lút vào không gian ăn một quả đỡ thèm.
Thời này, đào đều là chủng cũ, chín khá muộn, sớm nhất cũng phải đợi tới tháng bảy tháng tám. Cảm giác ăn một mình rất không tốt, Diệp Hoan tính toán, cô rất nhanh có thể chia sẻ đào ngon với người nhà rồi.
Nếu nói điểm đặc biệt nhất trong không gian chính là suối Âm Dương có hình dạng thái cực. Diệp Hoan tra tài liệu đã tiếp nhận trong đầu mới biết, suối Dương có dương khí dồi dào, đàn ông dùng sẽ tráng dương cường thể, suối Âm có âm khí phồn thịnh, phụ nữ dùng có thể chăm sóc sức khỏe.
Thần kỳ nhất là cứ cách chín ngày suối Dương và suối Âm sẽ tự động tụ họp, sau khi tụ họp, nước suối càng thần kỳ, nam nữ đều có thể sử dụng, sau khi sử dụng sẽ có sức khỏe dồi dào, tăng nhanh tốc độ tu luyện.
Quan trọng nhất là sau khi suối Âm Dương tụ hợp sẽ dần ngưng thành một Thái Cực Châu, nghe nói có thể cứu người một mạng vào thời khắc mấu chốt. Bây giờ tầng đáy suối Âm Dương đã trải một lớp Thái Cực Châu rất dày. Nếu người ngoài biết hiệu quả của nó, chắc chắn sẽ cảm thấy Thái Cực Châu để ở đây thật sự lãng phí.
Đương nhiên, Thái Cực Châu có hiệu quả nghịch thiên như vậy là có thời hạn, nếu không sử dụng trong vòng chín ngày sau khi rời khỏi suối Âm Dương, nó sẽ tự động dung hòa thành suối Âm Dương, chỉ có hiệu quả của suối Âm Dương.
Diệp Hoan còn chưa có cơ hội kiểm chứng chuyện này, không chắc chắn là thật hay giả, nhưng cô cho rằng có lẽ là thật. Dù sao thì Không Gian La Bàn là thứ thần kỳ, xảy ra những chuyện thần kỳ khác cũng không khiến người ta bất ngờ.
Càng kỳ quái hơn là trong suối Âm Dương có đặt một quả trứng mang hoa văn kỳ dị, kích cỡ to bằng quả bóng rổ, điều này khiến Diệp Hoan không khỏi nhớ tới trứng linh thú trong tiểu thuyết tiên hiệp. Quả trứng này không phải cũng cần trích máu huyết nhận chủ chứ? Thế là Diệp Hoan đâm thủng ngón tay, nhỏ vài giọt máu lên trứng, có thể thấy bằng mắt thường, máu được trứng kỳ dị hấp thụ, sau đó Diệp Hoan cảm nhận được cô và trứng có một sợi quan hệ yếu. Nhưng có thể vì trứng chưa nở ra nên Diệp Hoan vẫn chưa hiểu được cảm xúc của trứng.
Diệp Hoan nhìn thấy Đản Đản thoải mái ở trong suối, cô ngồi xổm bên suối hỏi: “Đản Đản à, không biết khi nào em mới có thể nở ra nhỉ?”
Không biết quả trứng kỳ quái này có thể nở ra vật chủng đặc biệt gì, Diệp Hoan thật sự vô cùng tò mò. Nhưng cô cực kỳ không hi vọng là rắn, cô sợ rắn, nếu thật sự nở ra con rắn lớn, đoán chừng cô không chấp nhận được. Diệp Hoan mong mỏi có thể nở ra một con thú cưng lông lá dễ thương.
Không ngờ Diệp Hoan vừa gọi, Đản Đản lại bay tới bên bờ, cọ cọ lên tay Diệp Hoan, rất thân thiết. Diệp Hoan dùng hai tay nâng Đản Đản lên: “Hóa ra em còn có thể cử động, chị tưởng em chỉ có thể ở giữa tâm suối.”
Đản Đản muốn nói chuyện với chủ nhân: Em có thể cử động, chỉ là ở trong suối nước thoải mái, nên em mới luôn ở bên trong.
Không ngờ lần này Diệp Hoan lại có thể cảm nhận được cảm xúc của Đản Đản, tuy chỉ là một chút xíu, nhưng Diệp Hoan rất vui, cảm thán cuối cùng trong không gian cũng có thứ có thể nói chuyện với cô rồi.
Diệp Hoan sờ Đản Đản hỏi: “Đản Đản, khi nào em có thể nở ra vậy?”
“Chủ nhân, em cũng không biết, ở trong nước thoải mái, tới thời điểm sẽ có thể ra ngoài.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đản Đản ở trong suối Âm Dương hấp thụ đủ năng lượng sẽ có thể nở ra, nhưng năng lực hiện giờ của nó nhỏ, không biểu đạt rõ.
Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, Đản đản, rốt cuộc em là vật chủng gì?” Cô thực sự rất tò mò.
“Chủ nhân, người ta là chó.” Giọng nói của Đản Đản lộ rõ non nớt, không khác gì em bé.
Diệp Hoan kinh ngạc há to miệng: “A, thế mà em lại là chó, nhưng không phải chó sinh con sao, sao em lại là quả trứng?”
Đản Đản vội vã phản bác: “Chủ nhân, sau này người ta là thần khuyển, khác với chó bình thường.”
Thần khuyển, thần khuyển đẻ trứng? Diệp Hoan không nhịn được muốn cười, chó để trứng chắc chắn khác thường, nói không chừng thật sự là thần khuyển.
Diệp Hoan tiếp tục hỏi: “Vậy em có năng lực gì?”
“Năng lực? Em không biết.” Đản Đản suy nghĩ một lúc, thật sự không biết mình có năng lực gì: “Có lẽ đợi em phá vỏ ra mới biết được.”
Diệp Hoan chỉ đành nói: “Được thôi, chị rất thích chó, hi vọng em có thể ra sớm một chút.”
Sau đó Diệp Hoan lại thử nói chuyện với Đản Đản, hỏi chuyện của chủ nhân cũ, kết quả Đản Đản không biết gì, Diệp Hoan chỉ đành thôi, đặt Đản Đản vào trong suối tiếp tục ở, mong chờ nó có thể nở ra sớm một chút.
Đào trong không gian cực kỳ thanh ngọt, Diệp Hoan nhìn đào liền không nhịn được thèm thuồng. Bây giờ cô là chủ nhân của không gian, không cần bạc đãi bản thân, đào tùy tiện ăn cũng ăn không hết, Diệp Hoan hái một quả đào hồng ăn.
Bây giờ đào chưa có trên thị trường, Diệp Hoan không dám lấy ra ăn, cô chỉ có thể dành thời gian lén lút vào không gian ăn một quả đỡ thèm.
Thời này, đào đều là chủng cũ, chín khá muộn, sớm nhất cũng phải đợi tới tháng bảy tháng tám. Cảm giác ăn một mình rất không tốt, Diệp Hoan tính toán, cô rất nhanh có thể chia sẻ đào ngon với người nhà rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro