Chương 9
Ám Mặc Trầm Hương
2024-11-14 01:23:51
Tiểu La Bàn hóa thân Không Gian La Bàn trốn trong đan điền của Diệp Hoan. Nếu khi Diệp Hoan sử dụng, có thể gọi nó ra. Theo Diệp Hoan thấy, la bàn này quả thật là đạo khí cấp thần, không chỉ có thể trữ vật, chứa người, còn có thể dò xét phong thủy,…
Diệp Hoan dùng thần thức tuần tra lãnh địa thuộc về cô, bắt đầu học tri thức trong đầu.
Đạo gia ngũ thuật, chỉ trong: “Sơn, y, mệnh, tướng, bốc”. Trong đó, “sơn” chính là chỉ công pháp; “y” chỉ thông qua liều thuốc, châm cứu, xoa bóp, bùa chú để trị các loại bệnh của con người; “mệnh” đại khái chia làm hai loại là “thuật chiêm tinh” và “thuật can chi”; “tướng” chia thiên tướng (tinh tượng), địa tướng (phong thủy), nhân tướng; “bộc” bao gồm xủ quẻ và bói cỏ.
Trong đó phương thức xủ quẻ là “dịch chiêm” (lắc ba đồng xu và mai hoa dịch số), cùng với “tam thức chiêm” (kỳ môn độn giáp, thái ất thần số, lục nhâm thần khóa).
Bói cỏ chính là dùng thi thảo và mai rùa bói điềm hung điềm lành. Thi thảo là công cụ tính toán được dùng lúc bói toán thời cổ đại.
Sau khi tiếp nhận truyền thừa, đại thể đọc qua toàn bộ nội dung, Diệp Hoan mới hiểu được những thứ này, có một ấn tượng chung chung.
Diệp Hoan dựa vào truyền thừa trong đầu học lần lượt, đầu tiên cô học công pháp nhập môn. Diệp Hoan không hổ là đạo thể bẩm sinh được không gian chọn trúng, thế mà lại nhanh chóng dẫn động nguyên khí trong trời đất tràn vào cơ thể, hoàn thành một vòng tuần hoàn nhỏ.
Sở dĩ Diệp Hoan học nhanh chủ yếu là nội dung được rót vào giải thích vô cùng chi tiết, thậm chí còn có tranh minh họa, cho nên lúc học, Diệp Hoan không cần tốn sức hiểu công pháp văn cổ khó đọc. Hơn nữa kiếp trước cô học đại học khoa trung văn, bình thường thích đọc các loại thư tịch, cũng có tìm hiểu về Chu Dịch Bát Quái, học tương đối dễ.
Sở dĩ Diệp Hoan học công pháp trước là vì sau khi tìm hiểu nội dung đại thể, cô biết công pháo giống như đặt móng xây nhà, chỉ có xây móng chắc chắn, nhà mới có thể vững chắc. Tu luyện công pháp xong mới có thể luyện chế thuốc, chế bùa chú, thậm chí là bố trí các loại trận pháp; ngay cả phương pháp châm cứu trong truyền thừa cũng có thể dùng nguyên khí trong cơ thể.
Tuy Diệp Hoan mới học nhưng cũng biết lợi ích của việc xây móng chắc chắn. Cô không gấp gáp học nội dung phía sau, mà luyện công pháp trước, luyện tới mức độ tiên nhân dặn dò rồi tiếp tục học cái khác.
Diệp Hoan nằm trên giường chợp mắt, kỳ thực là đang vận chuyển công pháp. Nguyên khí lần lượt quét kinh mạch trong cơ thể, Diệp Hoan cảm thấy kinh mạch hơi đau nhức tê ngứa, tư vị khi mới luyện công pháp không hề dễ chịu.
Có câu “Nếm trải khổ trong khổ mới là người trên người.” Để học truyền thừa không gian, Diệp Hoan chịu đựng.
Sau khi tu luyện xong công pháp, Diệp Hoan mới bắt đầu học tri thức tướng học.
Tướng học chính là thông qua các phương diện như tinh thần, vẻ ngoài của một người để phán định vận thế tương lai của người này. Diệp Hoan tìm hiểu tướng mặt và tướng tay trước nhất…
Diệp Hoan cực kỳ hứng thú với phương diện này, học cũng sẽ không cảm thấy khô khan, cô say sưa học các tri thức tướng học.
Diệp Đông Diệp Nam xem tivi một lúc, được mẹ Diệp đưa vào phòng ngủ. Hai anh em tới phòng ngủ, nhìn thấy chị gái đã ngủ, họ hiểu chuyện không ồn ào, nghe lời mẹ nằm trên giường ngủ. Có thể buổi sáng chạy quá mệt, hai đứa trẻ ngủ rất nhanh.
Ba Diệp mẹ Diệp nhân giờ trưa nghỉ ngơi nửa tiếng, xong việc lại phải dậy đi làm.
Trước khi đi, mẹ Diệp nhìn ba đứa con đang ngủ ngon trên giường, không đánh thức chúng. Dù sao thì bà cũng đã căn dặn ba đứa, có việc có thể tới nhà cậu, lúc ra ngoài khóa cổng là được.
Lúc hai vợ chồng đi làm, họ khéo léo cài chốt cửa nhà ở bên trong.
Lúc đầu, lúc Diệp Trường Vinh tìm nhà họ Nhạc xin đất xây nhà, vị trí hơi lệch một chút, bởi vì đất xây nhà ở trung tâm trấn đã sớm bị hộ dân gốc chiếm hết, cho dù là có chỗ trống cũng không được lớn, không đủ xây căn nhà rộng rãi. Nông thôn xây nhà đều tìm một mảnh đất rộng rãi. Diệp Trường Vinh đã chọn nơi ở ngoài trấn này.
Thực ra ở đây cũng không quá hẻo lánh, đi ra đó không xa chính là đường quốc lộ, nếu đi tới trấn, đi không xa chính là bưu điện, đồn công an, cũng không cách xa ủy ban trấn lắm, đại khái chỉ hai ba trăm mét.
Bởi vì hình dạng của cả trấn Phượng Hoàng là nam bắc hẹp dài, cơ quan chính phủ trong trấn gần như đều tụ tập ở phía bắc. Lúc đầu Diệp Trường Vinh cảm thấy nơi này gần đồn công an, mới xây nhà ở đây.
Khi Diệp Trường Vinh định rời đi, phát hiện Cương Tử nhà bên và vợ anh ta không ngủ trưa, đang chuyển đồ ra ngoài, còn lấy một cái xe đẩy kéo đồ ra ngoài.
Diệp Trường Vinh tò mò hỏi một câu: “Cương Tử, trưa không nghỉ ngơi, hai vợ chồng cậu đày đọa bản thân làm gì vậy?”
Lý Ngọc Cương nhìn thấy Diệp Trường Vinh, tươi cười nói: “Chuyển nhà đó, chúng tôi cho thuê nhà rồi.”
Diệp Hoan dùng thần thức tuần tra lãnh địa thuộc về cô, bắt đầu học tri thức trong đầu.
Đạo gia ngũ thuật, chỉ trong: “Sơn, y, mệnh, tướng, bốc”. Trong đó, “sơn” chính là chỉ công pháp; “y” chỉ thông qua liều thuốc, châm cứu, xoa bóp, bùa chú để trị các loại bệnh của con người; “mệnh” đại khái chia làm hai loại là “thuật chiêm tinh” và “thuật can chi”; “tướng” chia thiên tướng (tinh tượng), địa tướng (phong thủy), nhân tướng; “bộc” bao gồm xủ quẻ và bói cỏ.
Trong đó phương thức xủ quẻ là “dịch chiêm” (lắc ba đồng xu và mai hoa dịch số), cùng với “tam thức chiêm” (kỳ môn độn giáp, thái ất thần số, lục nhâm thần khóa).
Bói cỏ chính là dùng thi thảo và mai rùa bói điềm hung điềm lành. Thi thảo là công cụ tính toán được dùng lúc bói toán thời cổ đại.
Sau khi tiếp nhận truyền thừa, đại thể đọc qua toàn bộ nội dung, Diệp Hoan mới hiểu được những thứ này, có một ấn tượng chung chung.
Diệp Hoan dựa vào truyền thừa trong đầu học lần lượt, đầu tiên cô học công pháp nhập môn. Diệp Hoan không hổ là đạo thể bẩm sinh được không gian chọn trúng, thế mà lại nhanh chóng dẫn động nguyên khí trong trời đất tràn vào cơ thể, hoàn thành một vòng tuần hoàn nhỏ.
Sở dĩ Diệp Hoan học nhanh chủ yếu là nội dung được rót vào giải thích vô cùng chi tiết, thậm chí còn có tranh minh họa, cho nên lúc học, Diệp Hoan không cần tốn sức hiểu công pháp văn cổ khó đọc. Hơn nữa kiếp trước cô học đại học khoa trung văn, bình thường thích đọc các loại thư tịch, cũng có tìm hiểu về Chu Dịch Bát Quái, học tương đối dễ.
Sở dĩ Diệp Hoan học công pháp trước là vì sau khi tìm hiểu nội dung đại thể, cô biết công pháo giống như đặt móng xây nhà, chỉ có xây móng chắc chắn, nhà mới có thể vững chắc. Tu luyện công pháp xong mới có thể luyện chế thuốc, chế bùa chú, thậm chí là bố trí các loại trận pháp; ngay cả phương pháp châm cứu trong truyền thừa cũng có thể dùng nguyên khí trong cơ thể.
Tuy Diệp Hoan mới học nhưng cũng biết lợi ích của việc xây móng chắc chắn. Cô không gấp gáp học nội dung phía sau, mà luyện công pháp trước, luyện tới mức độ tiên nhân dặn dò rồi tiếp tục học cái khác.
Diệp Hoan nằm trên giường chợp mắt, kỳ thực là đang vận chuyển công pháp. Nguyên khí lần lượt quét kinh mạch trong cơ thể, Diệp Hoan cảm thấy kinh mạch hơi đau nhức tê ngứa, tư vị khi mới luyện công pháp không hề dễ chịu.
Có câu “Nếm trải khổ trong khổ mới là người trên người.” Để học truyền thừa không gian, Diệp Hoan chịu đựng.
Sau khi tu luyện xong công pháp, Diệp Hoan mới bắt đầu học tri thức tướng học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tướng học chính là thông qua các phương diện như tinh thần, vẻ ngoài của một người để phán định vận thế tương lai của người này. Diệp Hoan tìm hiểu tướng mặt và tướng tay trước nhất…
Diệp Hoan cực kỳ hứng thú với phương diện này, học cũng sẽ không cảm thấy khô khan, cô say sưa học các tri thức tướng học.
Diệp Đông Diệp Nam xem tivi một lúc, được mẹ Diệp đưa vào phòng ngủ. Hai anh em tới phòng ngủ, nhìn thấy chị gái đã ngủ, họ hiểu chuyện không ồn ào, nghe lời mẹ nằm trên giường ngủ. Có thể buổi sáng chạy quá mệt, hai đứa trẻ ngủ rất nhanh.
Ba Diệp mẹ Diệp nhân giờ trưa nghỉ ngơi nửa tiếng, xong việc lại phải dậy đi làm.
Trước khi đi, mẹ Diệp nhìn ba đứa con đang ngủ ngon trên giường, không đánh thức chúng. Dù sao thì bà cũng đã căn dặn ba đứa, có việc có thể tới nhà cậu, lúc ra ngoài khóa cổng là được.
Lúc hai vợ chồng đi làm, họ khéo léo cài chốt cửa nhà ở bên trong.
Lúc đầu, lúc Diệp Trường Vinh tìm nhà họ Nhạc xin đất xây nhà, vị trí hơi lệch một chút, bởi vì đất xây nhà ở trung tâm trấn đã sớm bị hộ dân gốc chiếm hết, cho dù là có chỗ trống cũng không được lớn, không đủ xây căn nhà rộng rãi. Nông thôn xây nhà đều tìm một mảnh đất rộng rãi. Diệp Trường Vinh đã chọn nơi ở ngoài trấn này.
Thực ra ở đây cũng không quá hẻo lánh, đi ra đó không xa chính là đường quốc lộ, nếu đi tới trấn, đi không xa chính là bưu điện, đồn công an, cũng không cách xa ủy ban trấn lắm, đại khái chỉ hai ba trăm mét.
Bởi vì hình dạng của cả trấn Phượng Hoàng là nam bắc hẹp dài, cơ quan chính phủ trong trấn gần như đều tụ tập ở phía bắc. Lúc đầu Diệp Trường Vinh cảm thấy nơi này gần đồn công an, mới xây nhà ở đây.
Khi Diệp Trường Vinh định rời đi, phát hiện Cương Tử nhà bên và vợ anh ta không ngủ trưa, đang chuyển đồ ra ngoài, còn lấy một cái xe đẩy kéo đồ ra ngoài.
Diệp Trường Vinh tò mò hỏi một câu: “Cương Tử, trưa không nghỉ ngơi, hai vợ chồng cậu đày đọa bản thân làm gì vậy?”
Lý Ngọc Cương nhìn thấy Diệp Trường Vinh, tươi cười nói: “Chuyển nhà đó, chúng tôi cho thuê nhà rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro