Hẹn hò cùng Thời Úy, Quý Hiên điên cuồng đuổi theo
Tâm Ngữ Phong
2024-07-14 18:04:59
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Edit: Thiên Chân Vô Tà
Thứ sáu tuần này, Diệp Thanh chờ Thời Úy bận công việc xong, buổi chiều hai người cùng đi xem phim.
Hai người đã chọn một bộ phim tình tiết tương đối ít được chú ý, bộ phim này từng đạt được giải thưởng lớn ở nước ngoài, là một bộ thông qua kinh nghiệm cuộc sống của nữ chính để nói về nhân tính, tình yêu, luân lý đạo đức, và sự tồn tại của phim nhựa.
Bởi vì tương đối ít được chú ý, cho nên bộ phim này cũng không có bao nhiêu người xem, rạp chiếu phim lớn như vậy cũng chỉ có ít ỏi mấy người.
Hai người ngồi ở vị trí gần cuối, trước sau cách mấy hàng mới có những người khác. Diệp Thanh cảm thấy như vậy cũng rất tốt, rất an tĩnh lại có không gian.
Bọn họ cũng giống như những đôi tình nhân bình thường khác, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, thân mật ngồi cùng nhau, tay phải của Thời Úy nắm lấy tay trái của Diệp Thanh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa nắn một chút.
Bộ phim từ từ bắt đầu, Diệp Thanh xem rất chuyên chú, theo cốt truyện dâng trào, dần dần nhập tâm vào đó.
Bộ phim này thông qua kỹ xảo quay chụp nhu hòa và tinh vi, đem cuộc sống bình thường của nữ chính quay đến vô cùng xuất sắc, mỗi một lần thay đổi cảnh tượng và âm nhạc đều phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, làm cho người ta không nhịn được cuốn theo cảm xúc của nữ chính, tâm tình chuyển biến theo những tình cảnh khác nhau.
Diệp Thanh xem đến hết sức nghiêm túc, nhìn thấy nữ chính cuối cùng người mình thích ở bên nhau không màng người ngoài dị nghị, nhất thời cười quay đầu nhìn sang Thời Úy.
Ánh mắt Thời Úy vẫn luôn đặt ở trên người Diệp Thanh, cũng nhìn về phía Diệp Thanh, dịu dàng xoa xoa lên đỉnh đầu cầu.
Rạp chiếu phim tối om cùng khung cảnh âm nhạc êm dịu lúc này ngoài ý muốn có vài phần ấm áp, Thời Úy nghiêng đầu nhìn sườn mặt Diệp Thanh mỉm cười, cúi đầu tới gần môi cậu, bá đạo lại dịu dàng hôn cậu.
Trái tim Diệp Thanh nhất thời nhảy loạn, cảm nhận được lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhắm mắt đáp lại cậu ta.
Hôn một lát sau Thời Úy mới buông Diệp Thanh ra, cậu ta cúi đầu tới gần vành tai nhỏ nhắn trắng tinh của Diệp Thanh, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên nơi đó một cái, cảm nhận được cậu run rẩy, khàn khàn nói bên tai cậu: "Thanh Thanh, cậu thật ngọt!".
Gương mặt Diệp Thanh đỏ bừng trong nháy mắt, không ngờ người thoạt nhìn luôn luôn lạnh lùng như Thời Úy cũng sẽ nói những lời âu yếm chọc người như vậy, hơn nữa thời điểm cậu ta nói những lời này cũng không hề bất hòa, ngược lại gợi cảm câu người, Diệp Thanh không nhịn được trộm xoa xoa lỗ tai tê dại, ngây ngốc biện giải cho mình một câu: "Mới không có, tôi lại không ăn kẹo!".
"Ha ha...", Thời Úy nhất thời bật cười, "Ngốc, tôi nói không phải loại ngọt đó!".
"......"
Diệp Thanh trong nháy mắt liền hiểu, Thời Úy cúi đầu cười khẽ, hôn một cái lên má Diệp Thanh.
Một bộ phim xuất sắc kết thúc, Diệp Thanh xem vô cùng thỏa mãn, vừa đi còn vừa thảo luận cùng Thời Úy cốt truyện vừa rồi.
Thời Úy lái xe dẫn Diệp Thanh đi vào một nhà ăn khung cảnh ưu nhã, dắt Diệp Thanh đi vào, nhà ăn to như thế lại không có một bóng người.
Diệp Thanh không nhịn được tò mò hỏi: "Nơi này như thế nào một thực khách cũng không có?".
"Có lẽ là hôm nay bọn họ không rảnh"
Thời Úy dắt cậu đi qua một hành lang dài điểm xuyến đầy hoa tươi, đẩy một cánh cửa ra, không ngờ bên ngoài là một đình viện rộng mở, bức tường đình viện treo thành tường hoa, trên mặt đất lần lượt được tô điểm bởi những bông hoa hồng.
"Oa! Phong cảnh nơi này thật tốt, rất đẹp!!"
Diệp Thanh không kiềm được cảm khái, cười nói: "Không ngờ nhà ăn này còn có một khoảng sân đẹp đến vậy!".
Thời Úy thấy cậu thích thú, dắt cậu đi vào ngồi ở bàn ăn duy nhất trong đình viện, trên bàn vẽ hoa văn tinh xảo cắm mấy cành hoa hồng đỏ kiều diễm.
Diệp Thanh tò mò đánh giá chung quanh, đình viện này không nhỏ, bốn phía trồng cây cối và giàn hoa dùng để thưởng thức, bức tường từng chùm màu hồng phấn cùng đỏ tươi như thể một thác nước biển hoa, từ trên cao trút xuống, làm người ta cảm thấy đẹp không sao tả xiết.
Trên mặt đất còn có hoa hồng các màu và loài hoa khác, điểm xuyến toàn bộ đình viện trở nên vừa lãng mạn lại vừa mỹ lệ.
Lúc này có phục vụ mặc áo sơ mi màu trắng thắt nơ mỉm cười bưng điểm tâm tinh xảo đi tới, Diệp Thanh nhìn màu sắc điểm tâm cùng bò bít tết trước mặt mà mê người, cầm lấy bát đũa ưu nhã thưởng thức.
"Mùi vị thế nào?"
Thời Úy rót cho cậu một chút rượu vang đỏ, Diệp Thanh cười trả lời: "Cũng không tệ lắm, nhưng mà tôi thích ăn thức ăn Trung Quốc hơn".
"Được, lần sau chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc đi", Thời Úy nhìn Diệp Thanh, trong mắt tràn đầy dịu dàng cưng chiều.
Hai người cơm nước xong, sau đó cùng nhau thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ trong đình viện.
Thời Úy lấy ra một chiếc hộp hình dáng tinh xảo tuyệt đẹp, mở ra, một đôi dây chuyền bạch kim hiện ra, cặp dây chuyền này là cậu ta tự mình thiết kế, sau đó tìm người chuyên môn định chế.
Cậu ta cầm một chiếc trong đó cúi đầu nghiêm túc đẹo lên cho Diệp Thanh: "Đây là một cặp dây chuyền tình nhân, hợp lại là một mảnh lá cây hoàn chỉnh, mặt trên của cậu có khắc tên của tôi, mặt trên của tôi có khắc tên cậu".
"Cảm ơn, rất đẹp, tôi rất thích món quà này!", Diệp Thanh có chút ngạc nhiên vui mừng, không nhịn được cười khen ngợi Thời Úy, cũng lấy một chiếc khác vòng lấy cổ Thời Úy, hơi ngẩng đầu đeo lên cho cậu ta.
Hai người màu da đều rất trắng, lại đều là thân cao chân dài đại soái ca, dây chuyền tinh giản ưu nhã mang lên trên người cả hai vừa thời thượng lại tinh xảo, rất đẹp.
Đây là lần đầu tiên Thời Úy đeo dây chuyền tình nhân, nhìn trên người Diệp Thanh mang theo dây chuyền giống như mình, trong lòng có một loại cảm xúc thỏa mãn không thể giải thích.
Trong không khí tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi lả lướt, Thời Úy nhẹ cong khóe môi hơi khom lưng về phía Diệp Thanh, vươn cánh tay thon dài đẹp đẽ: "Có thể mời cậu nhảy một bản không?".
Diệp Thanh mỉm cười, vẻ mặt lộ ra dáng vẻ do dự: "Ừm? Cho tôi do dự một chút, cậu nhảy nữ bước?".
"....."
Thời Úy mỉm cười mặt hơi cứng đờ, thoáng bình tĩnh đáp: "Nếu cậu muốn, cũng có thể!".
"Ha ha, vẫn là thôi đi", Diệp Thanh nở nụ cười: "Như vậy quá khó có thể tưởng tượng, không chọc cậu nữa!", Nói xong đưa tay cho Thời Úy, vô cùng phối hợp cùng Thời Úy theo âm nhạc xoay vài vòng.
Động tác của Diệp Thanh ưu nhã mà không mất lực, vẻ mặt tự nhiên mà ung dung, rõ ràng nhảy bước nữ nhưng lại không có vẻ nữ tính.
Hai người, một người cao lớn tuấn tú, một người tinh xảo thanh tuyển* (tươi tắn và xinh đẹp), hai thân ảnh ưu nhã hài hòa mà đẹp mắt, tốt đẹp đến mức như thể một bức bức hoạ.....
Cuối mùa thu thành phố B đã có chút lạnh giá, lá cây khô héo rơi từ trên cây xuống mặt đất, Quý Hiên đứng ở cửa bắc đại học B, nhìn điện thoại bị từ chối nghe máy trong tay, khóe miệng khẽ cười tự giễu.
Hắn duỗi tay che ngực thấp giọng khụ một tiếng, vết thương của hắn cũng chưa khỏi toàn, vị trí ở ngực mơ hồ vẫn còn đau, nhưng nguyện vọng muốn gặp Diệp Thanh quá mãnh liệt, khiến hắn không màng mẹ mình phản đối, kiên quyết từ thành phố S chạy tới đại học B.
Những ngày ở bệnh viện dưỡng thương, Quý Hiên đã suy nghĩ rất nhiều, từ khi Diệp Thanh cùng hắn yêu nhau, đến thái độ đối với hắn đột nhiên thay đổi lớn, làm trong lòng hắn lo sợ không yên có một suy đoán lớn mật, có lẽ Diệp Thanh cũng giống như hắn, có được ký ức kiếp trước, cho nên mới đột nhiên chia tay với hắn.
Nếu thật sự như thế, vậy thì điều này làm cho hắn có chút tuyệt vọng, kiếp trước chính hắn làm nhiều chuyện tổn thương cậu như vậy, còn có thể đoạt về người mà hắn yêu nhất sao?
Quý Hiên có được ký ức hai kiếp, biết chính mình không thể nào buông bỏ Diệp Thanh, mất đi đối phương hắn tựa như mất đi ánh sáng, thân ở trong bóng tối không biết mình đang ở phương nào, luôn cảm thấy trong lòng trống vắng.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên ngoài đại học B, hắn gọi điện cho Diệp Thanh rất nhiều lần, nhưng không có một lần nào được tiếp. Hắn biết phòng ký túc xá của Diệp Thanh ở đâu, nhưng bởi vì khiếp sợ đủ loại nguyên nhân mà chùn bước, chỉ có thể ngẩn ngờ ở bên ngoài trường học, ngóng trông có một ngày Diệp Thanh có thể đi qua nơi này, cho dù từ xa nhìn cậu một cái cũng tốt rồi.
Gần đây, mỗi ngày Quý Hiên đều luôn canh giữ ở ngoài trường, ở thời điểm hắn không biết cũng khiến cho không ít sinh viên đại học B chú ý, hắn tướng mạo tuấn tú tinh xảo, một đôi mắt đào hoa cùng gương mặt khôi ngô lộ ra mấy phần tùy ý, thân hình cao lớn thon dài dựa vào chiếc siêu xe Bugatti giá trị xa xỉ, có loại khí chất quý công tử không chịu bó buộc cùng u sầu, cho dù sắc mặt hắn có chút lạnh nhạt phiền muộn, cũng không ngăn trở được ánh mắt hiếu kỳ và mến mộ từ người khác.
Lúc này liền có không ít nữ sinh hưng phấn muốn thử, muốn tiến lên cùng hắn trao đổi phương thức liên lạc. Quý Hiên mắt nhìn thẳng, dựa vào thân xe nhìn về hướng cổng trường.
Lúc này hai nữ sinh xô đẩy nhau đi tới trước mặt hắn, nữ sinh đứng phía trước tướng mạo điềm mỹ đáng yêu, rất phù hợp với ánh mắt thẳng nam thời nay, nữ sinh đứng phía sau tướng mạo thanh tú, trốn ở sau lưng cô gái phía trước mà cười trộm.
"Hi!", Cô gái có tướng mạo điềm mỹ đáng yêu lấy hết can đảm cười với Quý Hiên, trên mặt có chút ửng đỏ, có chút thẹn thùng, hỏi Quý Hiên: "Tôi chú ý tới cậu đã ở chỗ này 3 ngày rồi, cậu tìm ai sao? Tôi là sinh viên đại học B, có lẽ tôi có thể giúp cậu tìm người".
"Không cần!", Quý Hiên đến ánh mắt cũng không hề chuyển động, vẫn nhìn hướng cổng trường.
Cô gái nhất thời có loại cảm giác bị làm lơ, đối phương thế nhưng liền nhìn cũng không muốn liếc nhìn mình một cái, sắc mặt cô trắng bệch, đã xấu hổ lại thương tâm, muốn xoay người rời đi.
Cô bạn tốt tướng mạo thanh tú phía sau thấy thế có chút tức giận, nhíu mày quát Quý Hiên: "Sao cậu có thể bất lịch sự như vậy, coi như không cần, cũng mời cậu ăn nói lịch sự!".
Quý Hiên nghe vậy nhíu mày, rốt cuộc quay đầu nhìn thoáng qua hai người, thanh âm vô cùng lạnh nhạt: "Bây giờ tôi không cần giúp đỡ, xin đừng quấy rầy tôi!".
"Cậu..."
"Đi thôi...", Cô gái tướng mạo điềm mỹ đáng yêu lén nhìn thoáng qua Quý Hiên, có chút thương tâm lôi kéo bạn tốt rời đi.
Những nữ sinh khác ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, sau khi thấy ngay cả đóa hoa của học viện mỹ thuật cũng bị đối phương làm lơ, không thể không gạt bỏ ý nghĩ muốn tiến lên bắt chuyện, cực phẩm soái ca này hình như là người vô tình, đối với mỹ nữ thì làm như không thấy, khiến cho những trái tim thiếu nữ vây xem đều tan nát cõi lòng.
Thời điểm hơn 6 giờ chiều, một chiếc Maybach màu đen chạy qua trước người Quý Hiên, người ngồi ở vị trí ghế phụ trên xe mặt mày như họa, vẫn tinh xảo đến mức làm người khác phải tán thưởng như trước.
Quý Hiên tim đập như trống, ánh mắt gắt gao nhìn theo chiếc xe kia, mắt thấy chiếc xe kia sắp đi xa, hắn vội vàng xoay người, mở cửa xe đạp chân ga chạy theo.
"Ầm" một tiếng, chiếc xe thể thao giống như một lưỡi kiếm sắc bén, gắt gao đuổi theo chiếc Maybach màu đen phía trước.
Diệp Thanh ngồi ở ghế phụ phía trước của chiếc Maybach, từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe thể thao theo sát phía sau, không khỏi nhíu mày, cậu nhận ra chiếc xe này, đây là xe của Quý Hiên.
Diệp Thanh trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Quý Hiên không phải còn ở bệnh viện sao? Như thế nào có thời gian tới đại học B, bây giờ còn đi theo chính mình.
Thời Úy đang lái xe ở bên cạnh duỗi một cánh tay thon dài qua, trấn an nắm lấy tay Diệp Thanh xoa nắn, nhìn thoáng qua làn xe theo sát sau lưng: "Là cái người tên Quý Hiên?".
"Ừ!", Diệp Thanh khẽ gật đầu: "Khoảng thời gian trước tôi nghe nói hắn bị tai nạn giao thông nằm viện, xem ra hiện tại đã khỏi, không biết hắn đi theo tôi lại là muốn làm gì!".
"Ngoan, đừng lo lắng!", Thời Úy quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh, dặn dò nói: "Thắt đai an toàn chắc vào, tôi tới thoát khỏi hắn!".
"Được!"
Kỹ thuật lái xe của Thời Úy rất tốt, cho dù lái xe tốc độ cao, cậu ta cũng rất có chừng mực, lái xe vừa nhanh lại vừa vững.
Ban đầu hai chiếc xe kéo ra một khoảng cách, một lát sau lại bị Quý Hiên cấp tốc đuổi theo tựa như không muốn sống nữa.
Thời Úy hai mắt lạnh băng nhìn chiếc xe thể thao đuổi theo không dứt ở phía sau, nhíu mày thả chậm tốc độ, nói với Diệp Thanh: "Chúng ta tìm một chỗ dừng một chút!".
"Ừ!", Diệp Thanh có chút bị Quý Hiên ở phía sau truy đuổi như thể không muốn sống dọa sợ, cho dù lúc này không muốn nhìn thấy đối phương nữa, giờ phút này cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, trước xuống xe nói rõ ràng.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Hiên: Đang đuổi theo truy thê hỏa táng tràng!
Diệp Thanh: Không cần đuổi theo, trực tiếp đưa đi hoả táng đi!
Edit: Thiên Chân Vô Tà
Thứ sáu tuần này, Diệp Thanh chờ Thời Úy bận công việc xong, buổi chiều hai người cùng đi xem phim.
Hai người đã chọn một bộ phim tình tiết tương đối ít được chú ý, bộ phim này từng đạt được giải thưởng lớn ở nước ngoài, là một bộ thông qua kinh nghiệm cuộc sống của nữ chính để nói về nhân tính, tình yêu, luân lý đạo đức, và sự tồn tại của phim nhựa.
Bởi vì tương đối ít được chú ý, cho nên bộ phim này cũng không có bao nhiêu người xem, rạp chiếu phim lớn như vậy cũng chỉ có ít ỏi mấy người.
Hai người ngồi ở vị trí gần cuối, trước sau cách mấy hàng mới có những người khác. Diệp Thanh cảm thấy như vậy cũng rất tốt, rất an tĩnh lại có không gian.
Bọn họ cũng giống như những đôi tình nhân bình thường khác, trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, thân mật ngồi cùng nhau, tay phải của Thời Úy nắm lấy tay trái của Diệp Thanh, thỉnh thoảng nhẹ nhàng dùng ngón cái xoa nắn một chút.
Bộ phim từ từ bắt đầu, Diệp Thanh xem rất chuyên chú, theo cốt truyện dâng trào, dần dần nhập tâm vào đó.
Bộ phim này thông qua kỹ xảo quay chụp nhu hòa và tinh vi, đem cuộc sống bình thường của nữ chính quay đến vô cùng xuất sắc, mỗi một lần thay đổi cảnh tượng và âm nhạc đều phối hợp với nhau càng tăng thêm sức mạnh, làm cho người ta không nhịn được cuốn theo cảm xúc của nữ chính, tâm tình chuyển biến theo những tình cảnh khác nhau.
Diệp Thanh xem đến hết sức nghiêm túc, nhìn thấy nữ chính cuối cùng người mình thích ở bên nhau không màng người ngoài dị nghị, nhất thời cười quay đầu nhìn sang Thời Úy.
Ánh mắt Thời Úy vẫn luôn đặt ở trên người Diệp Thanh, cũng nhìn về phía Diệp Thanh, dịu dàng xoa xoa lên đỉnh đầu cầu.
Rạp chiếu phim tối om cùng khung cảnh âm nhạc êm dịu lúc này ngoài ý muốn có vài phần ấm áp, Thời Úy nghiêng đầu nhìn sườn mặt Diệp Thanh mỉm cười, cúi đầu tới gần môi cậu, bá đạo lại dịu dàng hôn cậu.
Trái tim Diệp Thanh nhất thời nhảy loạn, cảm nhận được lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhắm mắt đáp lại cậu ta.
Hôn một lát sau Thời Úy mới buông Diệp Thanh ra, cậu ta cúi đầu tới gần vành tai nhỏ nhắn trắng tinh của Diệp Thanh, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên nơi đó một cái, cảm nhận được cậu run rẩy, khàn khàn nói bên tai cậu: "Thanh Thanh, cậu thật ngọt!".
Gương mặt Diệp Thanh đỏ bừng trong nháy mắt, không ngờ người thoạt nhìn luôn luôn lạnh lùng như Thời Úy cũng sẽ nói những lời âu yếm chọc người như vậy, hơn nữa thời điểm cậu ta nói những lời này cũng không hề bất hòa, ngược lại gợi cảm câu người, Diệp Thanh không nhịn được trộm xoa xoa lỗ tai tê dại, ngây ngốc biện giải cho mình một câu: "Mới không có, tôi lại không ăn kẹo!".
"Ha ha...", Thời Úy nhất thời bật cười, "Ngốc, tôi nói không phải loại ngọt đó!".
"......"
Diệp Thanh trong nháy mắt liền hiểu, Thời Úy cúi đầu cười khẽ, hôn một cái lên má Diệp Thanh.
Một bộ phim xuất sắc kết thúc, Diệp Thanh xem vô cùng thỏa mãn, vừa đi còn vừa thảo luận cùng Thời Úy cốt truyện vừa rồi.
Thời Úy lái xe dẫn Diệp Thanh đi vào một nhà ăn khung cảnh ưu nhã, dắt Diệp Thanh đi vào, nhà ăn to như thế lại không có một bóng người.
Diệp Thanh không nhịn được tò mò hỏi: "Nơi này như thế nào một thực khách cũng không có?".
"Có lẽ là hôm nay bọn họ không rảnh"
Thời Úy dắt cậu đi qua một hành lang dài điểm xuyến đầy hoa tươi, đẩy một cánh cửa ra, không ngờ bên ngoài là một đình viện rộng mở, bức tường đình viện treo thành tường hoa, trên mặt đất lần lượt được tô điểm bởi những bông hoa hồng.
"Oa! Phong cảnh nơi này thật tốt, rất đẹp!!"
Diệp Thanh không kiềm được cảm khái, cười nói: "Không ngờ nhà ăn này còn có một khoảng sân đẹp đến vậy!".
Thời Úy thấy cậu thích thú, dắt cậu đi vào ngồi ở bàn ăn duy nhất trong đình viện, trên bàn vẽ hoa văn tinh xảo cắm mấy cành hoa hồng đỏ kiều diễm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Thanh tò mò đánh giá chung quanh, đình viện này không nhỏ, bốn phía trồng cây cối và giàn hoa dùng để thưởng thức, bức tường từng chùm màu hồng phấn cùng đỏ tươi như thể một thác nước biển hoa, từ trên cao trút xuống, làm người ta cảm thấy đẹp không sao tả xiết.
Trên mặt đất còn có hoa hồng các màu và loài hoa khác, điểm xuyến toàn bộ đình viện trở nên vừa lãng mạn lại vừa mỹ lệ.
Lúc này có phục vụ mặc áo sơ mi màu trắng thắt nơ mỉm cười bưng điểm tâm tinh xảo đi tới, Diệp Thanh nhìn màu sắc điểm tâm cùng bò bít tết trước mặt mà mê người, cầm lấy bát đũa ưu nhã thưởng thức.
"Mùi vị thế nào?"
Thời Úy rót cho cậu một chút rượu vang đỏ, Diệp Thanh cười trả lời: "Cũng không tệ lắm, nhưng mà tôi thích ăn thức ăn Trung Quốc hơn".
"Được, lần sau chúng ta ăn đồ ăn Trung Quốc đi", Thời Úy nhìn Diệp Thanh, trong mắt tràn đầy dịu dàng cưng chiều.
Hai người cơm nước xong, sau đó cùng nhau thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ trong đình viện.
Thời Úy lấy ra một chiếc hộp hình dáng tinh xảo tuyệt đẹp, mở ra, một đôi dây chuyền bạch kim hiện ra, cặp dây chuyền này là cậu ta tự mình thiết kế, sau đó tìm người chuyên môn định chế.
Cậu ta cầm một chiếc trong đó cúi đầu nghiêm túc đẹo lên cho Diệp Thanh: "Đây là một cặp dây chuyền tình nhân, hợp lại là một mảnh lá cây hoàn chỉnh, mặt trên của cậu có khắc tên của tôi, mặt trên của tôi có khắc tên cậu".
"Cảm ơn, rất đẹp, tôi rất thích món quà này!", Diệp Thanh có chút ngạc nhiên vui mừng, không nhịn được cười khen ngợi Thời Úy, cũng lấy một chiếc khác vòng lấy cổ Thời Úy, hơi ngẩng đầu đeo lên cho cậu ta.
Hai người màu da đều rất trắng, lại đều là thân cao chân dài đại soái ca, dây chuyền tinh giản ưu nhã mang lên trên người cả hai vừa thời thượng lại tinh xảo, rất đẹp.
Đây là lần đầu tiên Thời Úy đeo dây chuyền tình nhân, nhìn trên người Diệp Thanh mang theo dây chuyền giống như mình, trong lòng có một loại cảm xúc thỏa mãn không thể giải thích.
Trong không khí tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi lả lướt, Thời Úy nhẹ cong khóe môi hơi khom lưng về phía Diệp Thanh, vươn cánh tay thon dài đẹp đẽ: "Có thể mời cậu nhảy một bản không?".
Diệp Thanh mỉm cười, vẻ mặt lộ ra dáng vẻ do dự: "Ừm? Cho tôi do dự một chút, cậu nhảy nữ bước?".
"....."
Thời Úy mỉm cười mặt hơi cứng đờ, thoáng bình tĩnh đáp: "Nếu cậu muốn, cũng có thể!".
"Ha ha, vẫn là thôi đi", Diệp Thanh nở nụ cười: "Như vậy quá khó có thể tưởng tượng, không chọc cậu nữa!", Nói xong đưa tay cho Thời Úy, vô cùng phối hợp cùng Thời Úy theo âm nhạc xoay vài vòng.
Động tác của Diệp Thanh ưu nhã mà không mất lực, vẻ mặt tự nhiên mà ung dung, rõ ràng nhảy bước nữ nhưng lại không có vẻ nữ tính.
Hai người, một người cao lớn tuấn tú, một người tinh xảo thanh tuyển* (tươi tắn và xinh đẹp), hai thân ảnh ưu nhã hài hòa mà đẹp mắt, tốt đẹp đến mức như thể một bức bức hoạ.....
Cuối mùa thu thành phố B đã có chút lạnh giá, lá cây khô héo rơi từ trên cây xuống mặt đất, Quý Hiên đứng ở cửa bắc đại học B, nhìn điện thoại bị từ chối nghe máy trong tay, khóe miệng khẽ cười tự giễu.
Hắn duỗi tay che ngực thấp giọng khụ một tiếng, vết thương của hắn cũng chưa khỏi toàn, vị trí ở ngực mơ hồ vẫn còn đau, nhưng nguyện vọng muốn gặp Diệp Thanh quá mãnh liệt, khiến hắn không màng mẹ mình phản đối, kiên quyết từ thành phố S chạy tới đại học B.
Những ngày ở bệnh viện dưỡng thương, Quý Hiên đã suy nghĩ rất nhiều, từ khi Diệp Thanh cùng hắn yêu nhau, đến thái độ đối với hắn đột nhiên thay đổi lớn, làm trong lòng hắn lo sợ không yên có một suy đoán lớn mật, có lẽ Diệp Thanh cũng giống như hắn, có được ký ức kiếp trước, cho nên mới đột nhiên chia tay với hắn.
Nếu thật sự như thế, vậy thì điều này làm cho hắn có chút tuyệt vọng, kiếp trước chính hắn làm nhiều chuyện tổn thương cậu như vậy, còn có thể đoạt về người mà hắn yêu nhất sao?
Quý Hiên có được ký ức hai kiếp, biết chính mình không thể nào buông bỏ Diệp Thanh, mất đi đối phương hắn tựa như mất đi ánh sáng, thân ở trong bóng tối không biết mình đang ở phương nào, luôn cảm thấy trong lòng trống vắng.
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở bên ngoài đại học B, hắn gọi điện cho Diệp Thanh rất nhiều lần, nhưng không có một lần nào được tiếp. Hắn biết phòng ký túc xá của Diệp Thanh ở đâu, nhưng bởi vì khiếp sợ đủ loại nguyên nhân mà chùn bước, chỉ có thể ngẩn ngờ ở bên ngoài trường học, ngóng trông có một ngày Diệp Thanh có thể đi qua nơi này, cho dù từ xa nhìn cậu một cái cũng tốt rồi.
Gần đây, mỗi ngày Quý Hiên đều luôn canh giữ ở ngoài trường, ở thời điểm hắn không biết cũng khiến cho không ít sinh viên đại học B chú ý, hắn tướng mạo tuấn tú tinh xảo, một đôi mắt đào hoa cùng gương mặt khôi ngô lộ ra mấy phần tùy ý, thân hình cao lớn thon dài dựa vào chiếc siêu xe Bugatti giá trị xa xỉ, có loại khí chất quý công tử không chịu bó buộc cùng u sầu, cho dù sắc mặt hắn có chút lạnh nhạt phiền muộn, cũng không ngăn trở được ánh mắt hiếu kỳ và mến mộ từ người khác.
Lúc này liền có không ít nữ sinh hưng phấn muốn thử, muốn tiến lên cùng hắn trao đổi phương thức liên lạc. Quý Hiên mắt nhìn thẳng, dựa vào thân xe nhìn về hướng cổng trường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này hai nữ sinh xô đẩy nhau đi tới trước mặt hắn, nữ sinh đứng phía trước tướng mạo điềm mỹ đáng yêu, rất phù hợp với ánh mắt thẳng nam thời nay, nữ sinh đứng phía sau tướng mạo thanh tú, trốn ở sau lưng cô gái phía trước mà cười trộm.
"Hi!", Cô gái có tướng mạo điềm mỹ đáng yêu lấy hết can đảm cười với Quý Hiên, trên mặt có chút ửng đỏ, có chút thẹn thùng, hỏi Quý Hiên: "Tôi chú ý tới cậu đã ở chỗ này 3 ngày rồi, cậu tìm ai sao? Tôi là sinh viên đại học B, có lẽ tôi có thể giúp cậu tìm người".
"Không cần!", Quý Hiên đến ánh mắt cũng không hề chuyển động, vẫn nhìn hướng cổng trường.
Cô gái nhất thời có loại cảm giác bị làm lơ, đối phương thế nhưng liền nhìn cũng không muốn liếc nhìn mình một cái, sắc mặt cô trắng bệch, đã xấu hổ lại thương tâm, muốn xoay người rời đi.
Cô bạn tốt tướng mạo thanh tú phía sau thấy thế có chút tức giận, nhíu mày quát Quý Hiên: "Sao cậu có thể bất lịch sự như vậy, coi như không cần, cũng mời cậu ăn nói lịch sự!".
Quý Hiên nghe vậy nhíu mày, rốt cuộc quay đầu nhìn thoáng qua hai người, thanh âm vô cùng lạnh nhạt: "Bây giờ tôi không cần giúp đỡ, xin đừng quấy rầy tôi!".
"Cậu..."
"Đi thôi...", Cô gái tướng mạo điềm mỹ đáng yêu lén nhìn thoáng qua Quý Hiên, có chút thương tâm lôi kéo bạn tốt rời đi.
Những nữ sinh khác ở một bên nhìn thấy toàn bộ quá trình, sau khi thấy ngay cả đóa hoa của học viện mỹ thuật cũng bị đối phương làm lơ, không thể không gạt bỏ ý nghĩ muốn tiến lên bắt chuyện, cực phẩm soái ca này hình như là người vô tình, đối với mỹ nữ thì làm như không thấy, khiến cho những trái tim thiếu nữ vây xem đều tan nát cõi lòng.
Thời điểm hơn 6 giờ chiều, một chiếc Maybach màu đen chạy qua trước người Quý Hiên, người ngồi ở vị trí ghế phụ trên xe mặt mày như họa, vẫn tinh xảo đến mức làm người khác phải tán thưởng như trước.
Quý Hiên tim đập như trống, ánh mắt gắt gao nhìn theo chiếc xe kia, mắt thấy chiếc xe kia sắp đi xa, hắn vội vàng xoay người, mở cửa xe đạp chân ga chạy theo.
"Ầm" một tiếng, chiếc xe thể thao giống như một lưỡi kiếm sắc bén, gắt gao đuổi theo chiếc Maybach màu đen phía trước.
Diệp Thanh ngồi ở ghế phụ phía trước của chiếc Maybach, từ kính chiếu hậu nhìn thấy xe thể thao theo sát phía sau, không khỏi nhíu mày, cậu nhận ra chiếc xe này, đây là xe của Quý Hiên.
Diệp Thanh trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Quý Hiên không phải còn ở bệnh viện sao? Như thế nào có thời gian tới đại học B, bây giờ còn đi theo chính mình.
Thời Úy đang lái xe ở bên cạnh duỗi một cánh tay thon dài qua, trấn an nắm lấy tay Diệp Thanh xoa nắn, nhìn thoáng qua làn xe theo sát sau lưng: "Là cái người tên Quý Hiên?".
"Ừ!", Diệp Thanh khẽ gật đầu: "Khoảng thời gian trước tôi nghe nói hắn bị tai nạn giao thông nằm viện, xem ra hiện tại đã khỏi, không biết hắn đi theo tôi lại là muốn làm gì!".
"Ngoan, đừng lo lắng!", Thời Úy quay đầu nhìn về phía Diệp Thanh, dặn dò nói: "Thắt đai an toàn chắc vào, tôi tới thoát khỏi hắn!".
"Được!"
Kỹ thuật lái xe của Thời Úy rất tốt, cho dù lái xe tốc độ cao, cậu ta cũng rất có chừng mực, lái xe vừa nhanh lại vừa vững.
Ban đầu hai chiếc xe kéo ra một khoảng cách, một lát sau lại bị Quý Hiên cấp tốc đuổi theo tựa như không muốn sống nữa.
Thời Úy hai mắt lạnh băng nhìn chiếc xe thể thao đuổi theo không dứt ở phía sau, nhíu mày thả chậm tốc độ, nói với Diệp Thanh: "Chúng ta tìm một chỗ dừng một chút!".
"Ừ!", Diệp Thanh có chút bị Quý Hiên ở phía sau truy đuổi như thể không muốn sống dọa sợ, cho dù lúc này không muốn nhìn thấy đối phương nữa, giờ phút này cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, trước xuống xe nói rõ ràng.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Quý Hiên: Đang đuổi theo truy thê hỏa táng tràng!
Diệp Thanh: Không cần đuổi theo, trực tiếp đưa đi hoả táng đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro