Trọng sinh, chia tay với Quý Hiên
Tâm Ngữ Phong
2024-07-14 18:04:59
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Edit: Thiên Chân Vô Tà
——( Kiếp trước)
Đêm nay mưa như thác đổ, cuồng phong nổi lên tứ phía, cây cối chung quanh bị mưa to gió lớn thổi đến rung lắc ù ù, ánh đèn lờ mờ chiếu trên đường phố nhìn không thấy một bóng người, bởi vì thời tiết quá âm u, không ai nguyện ý mạo hiểm ra ngoài vào lúc này.
Vậy mà dưới con đường thông tới căn biệt thự mỹ lệ tinh xảo kia, có một bóng người gầy yếu, trên đầu đội một chiếc ô che mưa lung lay sắp lật cả ra, bộ áo đồng phục trên thân thể đơn bạc toàn bộ đều ướt đẫm dính sát vào người.
Cậu bị mưa xối đến có chút run rẩy, tay nỗ lực giữ lấy chiếc ô sắp bị gió thổi bay, ánh mắt mong đợi nhìn về tòa biệt thự cách đó không xa, từng bước gian nan đi tới.
Nơi đó là nơi cậu đã từng gọi là nhà, từng có vô số hồi ức tốt đẹp giữa cậu và Quý Hiên.
Vô số dấu chân ướt dầm dề hòa cùng những giọt nước tí tách rơi xuống dọc quãng đường đi, Diệp Thanh trên mặt mang theo mong đợi cùng vui sướng, rốt cuộc cũng về đến nhà, Quý Hiên ở trong phòng sao? Cậu ấy còn tức giận sao?
Cậu có chút thấp thỏm bất an đi về phía căn phòng, cậu và Quý Hiên đã xảy ra một chút hiểu lầm, dù cậu giải thích thế nào đối phương cũng không muốn tin tưởng cậu.
Tuy rằng thân thể cậu bị thương còn chưa khỏi, nhưng cậu thật sự quá nhớ người kia, cho dù hôm nay thời tiết xấu đến vậy, cậu vẫn nhân lúc ông nội không chú ý lén chạy ra ngoài.
Cậu rất nhớ người kia, cũng muốn cùng người kia tháo gỡ hiểu lầm.
Diệp Thanh chậm rãi bước tới nơi đã từng là phòng ngủ của hai người, phía xa là phòng ngủ thanh khiết hiện lên màu vàng mờ ám, cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ, từ bên trong thấu ra một tia sáng vàng ấm áp.
Tới lúc cậu dần tới gần, tươi cười trên gương mặt dần đọng lại, bởi vì từ khe hở trên cánh cửa khép hờ kia, truyền đến một loạt âm thanh vô cùng ái muội.
Giờ khắc này Diệp Thanh như bị đóng băng cả người rét run, cậu lắc lắc đầu, không thể nào! Mình có thể là bị ảo giác!
Cậu run rẩy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mong đợi chứng thực thứ âm thanh làm cho người khác hiểu lầm này chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Nhưng hiện thực lại cho cậu một đòn trí mạng, trên chiếc giường lớn hai người từng lưu lại vô số hồi ức tốt đẹp kia, có hai thân ảnh thân mật đang phủ lên nhau mà mây mưa.
Kiều mị rên rỉ, trầm thấp thở dốc, thân thể hòa quyện......
Diệp Thanh dường như bị bóp chặt yết hầu, nói không ra chút thanh âm nào, ngây ngốc đứng đó chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống mới có thể chứng minh cậu không phải là một bức tượng.
Gương mặt người phụ nữ dưới thân Quý Hiên đối diện cửa chính, trên mặt đỏ ửng đầy thỏa mãn, gương mặt này Diệp Thanh vô cùng quen thuộc, là người hãm hại cậu, người phụ nữ làm Quý Hiên hiểu lầm cậu - Diêu Hâm!
Cô ta phát hiện Diệp Thanh đứng ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn cậu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chính là vui vẻ, nét mặt biểu lộ ra nụ cười đắc ý cùng trào phúng.
Cô ta ném ánh nhìn khiêu khích tới Diệp Thanh, trong miệng phát ra tiếng rên càng kiều mị, mà người trên người cô ta dường như đắm chìm trong âm thanh đó, thậm chí không phát hiện ra cậu đã đến.
Còn không đi, cậu cũng khó chịu thay cả bản thân......
Diệp Thanh không biết bản thân mình rời đi lúc nào, đến ô cũng chưa căng ra, bước đi lảo đảo giữa bầu trời gió to mưa lớn...
Trong lòng cậu trống rỗng như bị đào một cái hố, thân thể lại giống như một du hồn, tâm như tro tàn.
Xem ra Quý Hiên đã hoàn toàn từ bỏ cậu, quan hệ thân mật giữa hai người bọn họ từ giờ khắc này đã kết thúc, không còn khả năng ở bên nhau......
——( Kiếp này)
"A......", Diệp Thanh bừng tỉnh từ trong ác mộng, sờ trái tim có chút co rút đau đớn, cau mày, cậu lại mơ thấy đêm mưa ở kiếp trước......
Đầu tháng chín, thời tiết thành phố B vẫn vô cùng nóng bức, cây cối rậm rạp chen chúc ngoài cửa sổ, lá cây thỉnh thoảng bị một làn gió thổi qua, cái nóng dường như đều bị thổi tan.
Diệp Thanh ngồi trước bàn học trong phòng ký túc xá, cầm lấy một quyển sách xem, nỗ lực đem tâm trí đều đặt vào việc học tập.
Hôm nay là ngày đại học B chào đón tân sinh viên nhập học, ngoài cửa ký túc xá rộng mở truyền đến tiếng đám người đang nói chuyện, cùng tiếng vali kéo lê trên mặt đất.
Có ba người bước vào ký túc xá, chắc là bạn cùng phòng của cậu, hai người đi ở phía trước, một người xách theo hành lý theo ở phía sau.
Người đi ở phía trước thân hình cao lớn thẳng tắp, gò má củ ấu, gương mặt tuấn tú sắc nét, sắc mặt trầm tĩnh lạnh lùng, quanh thân có loại khí chất của người khổng lồ lạnh nhạt cách xa ngàn dặm với người ngoài, nhưng gương mặt trầm tĩnh tuấn tú này lại có một loại hơi thở cấm dục.
Diệp Thanh biết cậu ta, thiếu gia của Thời gia - Thời Úy, kiếp trước được người ta ca tụng là thần đàn, là nhân vật mẫu mực cùng thế hệ, cậu ta tự mình sáng tạo đưa công ty ra thế giới, dẫn dắt quy tắc giới sản xuất.
Đứng ở bên cạnh cậu là thân hình mảnh khảnh, cũng không cao, đại khái khoảng 1m76, tướng mạo thanh tú bình đạm.
Người đi theo phía sau hai người bọn họ đại khái hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn không giống trưởng bối của bọn họ, giống một tài xế hoặc là cấp dưới hơn.
Ba người nhìn Diệp Thanh, đều ngây ra một lúc, cậu ngồi trên giường trước bàn đọc sách, góc mặt vô cùng tinh xảo chăm chú nhìn quyển sách trên tay, ánh sáng mông lung tôn lên làn da như tuyết, cánh môi như anh túc, quả thực giống như một bức tranh.
Chàng trai tướng mạo thanh tú ăn nói có chút không lưu loát chào hỏi với Diệp Thanh: "Chào...chào cậu, tôi là Đinh Vũ Thần, chúng tôi là bạn cùng phòng của cậu, à... Không đúng, cậu ta mới là bạn cùng phòng, tôi không phải sinh viên trường này!", Cậu ta chỉ chỉ Thời Úy, nói có chút lắp bắp.
Diệp Thanh nhìn về phía đối phương, cũng giới thiệu bản thân một chút với bọn họ: "Tôi là Diệp Thanh!".
"Thời Úy"
Một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, Thời Úy nhìn về phía Diệp Thanh, cũng đơn giản nói ra tên họ, ánh mắt liền từ gương mặt mê hoặc nhân tâm của cậu dời đi, xoay người sửa sang lại đồ đạc, Vương tài xế đi theo bên cạnh thấy thế vội vàng giúp đỡ cùng nhau sắp xếp.
Diệp Thanh không ngờ, kiếp này cậu thay đổi trường học thế nhưng sẽ được phân đến cùng một ký túc xá với Thời Uý, kiếp trước cậu chỉ từ miệng người khác nghe nói về cậu ta, tất cả đều là tràn ngập khen ngợi và khích lệ.
Ánh mắt Đinh Vũ Thần dừng ở gương mặt không hề tỳ vết của Diệp Thanh, gần như nhìn tới từng lỗ chân lông trên mặt, nội tâm vừa kinh ngạc cảm thán lại hâm mộ: Người này như thế nào lớn lên, ông trời đối với cậu ta thật là quá thiên vị!.
Cậu ta cười đáp lời Diệp Thanh: "Chào cậu, Diệp Thanh, tôi là Đinh Vũ Thần".
"Tôi là sinh viên năm nhất trường đại học S bên cạnh, hôm nay chỉ là tới tiễn Thời Úy, có thời gian tôi sẽ thường xuyên tới đây chơi, đến lúc đó sẽ phải quấy rầy cậu một chút đó!".
Diệp Thanh chớp đôi lông mi dài mảnh, gật đầu "Ừ" một tiếng.
Đinh Vũ Thần nhìn gương mặt Diệp Thanh, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác, trong ký túc xá có người đẹp như vậy, Thời Úy có khi nào bị cậu ta hấp dẫn?
Nỗ lực buông xuống lo lắng, cậu ta cùng Diệp Thanh hàn huyên vài câu: "Diệp Thanh, cậu là người ở đâu vậy? Tôi là người thành phố B"
"Thành phố S"
"Chà! Thành phố S là thành phố không tồi nha, chỗ đó sản nghiệp công nghệ cao rất phát đạt"
"Ừ"
"....."
Sau khi hàn huyên trong chốc lát, Đinh Vũ Thần muốn cùng Thời Úy đi ăn cơm, cậu ta khách khí mời Diệp Thanh: "Nếu không lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm đi".
"Không cần, các cậu đi đi"
"Được"
Diệp Thanh đứng dậy đi nhà vệ sinh, Đinh Vũ Thần thấy bên ngoài không có ai, tiến đến bên người Thời Úy đang lấy ra laptop ở trước bàn xem văn kiện, từ sau lưng vòng lấy cổ cậu ta khẽ hôn một cái lên má.
Thời Úy chụp lấy tay Đinh Vũ Thần: "Đừng nháo!".
Diệp Thanh đi từ trong nhà vệ sinh ra tới vừa vặn thấy được động tác của hai người, thì ra hai người này cũng giống cậu, là đồng loại, hơn nữa giữa bọn họ chắc là quan hệ người yêu.
Thấy Diệp Thanh ra tới, Đinh Vũ Thần âm thầm cong môi: cậu ta thấy được quan hệ giữa mình và Thời Úy, hẳn là sẽ tự hiểu cách xa Thời Úy một chút chứ?
Đinh Vũ Thần làm như thẹn thùng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thanh, kinh ngạc nói: "Xin lỗi, không nghĩ tới cậu đột nhiên ra tới, cậu không ngại quan hệ của hai người chúng tôi chứ?".
Hai người bọn họ yêu đương có quan hệ gì tới cậu chứ, tất nhiên cậu không ngại cũng không quản được, liếc mắt nhìn Đinh Vũ Thần một cái trả lời: "Không ngại".
"Ha ha, cảm ơn!"......
Thời Úy ngồi ở ký túc xá một lát, Đinh Vũ Thần liền lôi kéo Thời Úy cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, còn Diệp Thanh vẫn đang đọc sách như cũ, cho đến khi đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, quấy rầy suy nghĩ của cậu.
Cậu nhìn về phía màn hình điện thoại di động đang hiển thị, đó là một dãy số mà kiếp trước dù nhắm mắt cậu cũng có thể đọc ra, nhớ tới kiếp trước bản thân mình vì đối phương mà làm những việc ngốc nghếch để nhận về những cay đắng, Diệp Thanh cười trào phúng, càng siết chặt chiếc điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại bám riết mãi không tha, vẫn luôn vang lên tới hơn mười mấy lần cũng không thấy dừng, tựa hồ chỉ cần Diệp Thanh không nghe, đối phương vẫn sẽ tiếp tục gọi.
Cậu cúi đầu có chút bừng tỉnh nhìn chiếc điện thoại trong tay, sau một lúc lâu mới ấn xuống nút trả lời.
"Thanh Thanh, sao cậu không nghe điện thoại?"
Cách cả một đời, thanh âm truyền qua cuộc gọi kia quả nhiên vẫn hoa lệ trầm thấp như cũ, giọng nói này từng quen thuộc với cậu như vậy, quen thuộc đến mức làm cậu khắc cốt ghi tâm.
Chủ nhân giọng nói đó chính là Quý Hiên, người kiếp trước khiến cậu yêu đến tận xương, cũng hận không thể chưa từng gặp người này.
Kiếp trước cậu thật sự rất yêu Quý Hiên, hai người tìm hiểu làm bạn bảy năm, ba năm cao trung bốn năm đại học, lại không thắng nổi một cái bẫy Diêu Hâm thiết kế hãm hại, cảm tình từ đó sụp đổ, nhanh chóng tan rã.
Kiếp trước chính mình cũng thật quá ngốc, trong bữa tiệc sinh nhật Quý Hiên, Diêu Hâm khổ tâm thiết kế khiến cậu cùng bạn tốt của Quý Hiên là Cố Kính Tích trần truồng ở trên một chiếc giường, lại dẫn Quý Hiên cùng một đám người tới bắt gian.
Cho dù bị Quý Hiên hiểu lầm đánh đến trọng thương nhập viện, cậu vẫn luôn tin tưởng đối phương một ngày nào đó sẽ tháo gỡ hiểu lầm quay về như lúc ban đầu, thậm chí cậu vì vậy mà trả giá không ít nỗ lực, cho dù bị đối phương đánh đấm phỉ nhổ cũng chưa từng từ bỏ, vẫn luôn lựa chọn tha thứ cho cậu ta.
Ngẫm lại này đó, Diệp Thanh cũng không biết thì ra kiếp trước mình ngốc đến vậy, ti tiện đến vậy, cho tới khi khiến bản thân tiện đến chết, cái gì cũng không nhận được......
"Alo, A Thanh? Sao cậu không nói gì?"
Điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng gọi trầm thấp, Diệp Thanh đang nhất thời lâm vào hồi ức kiếp trước tức khắc bừng tỉnh, cậu nhìn điện thoại, quyết định kiếp này tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ khiến cho mình chết oan chết uổng như trước đây.
Kiếp này cậu muốn đem Quý Hiên vứt ra sau đầu, đem tình cảm đối với cậu ta ném vào thùng rác, cho dù cậu ta quỳ xuống tới cầu xin cậu, cậu cũng sẽ không lại đi trêu chọc cậu ta.
Diệp Thanh quyết định đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói rõ ràng với đối phương qua điện thoại, để cậu ta về sau đừng tới tìm mình nữa, cho dù trong khoảng thời gian ngắn trong lòng cậu sẽ còn đau đớn, vết thương cũng rất khó khỏi hẳn, nhưng sau khi trải qua tử vong, cậu quyết định phải nỗ lực buông tha chính mình, để bản thân hạnh phúc hơn kiếp trước.
"Quý Hiên, cậu về sau đừng tới tìm tôi nữa, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi tuyên bố chia tay với cậu, về sau chúng ta chỉ là người xa lạ!"
"Cậu nói cái gì?"
Quý Hiên quả nhiên thực không thể tin nổi, tức giận nói: "Cậu biết cậu đang nói gì không? Là cái gì khiến cậu có loại ý tưởng này? Cậu né tránh tôi đi thành phố B, chính là vì muốn chia tay với tôi sao? Cậu đã sớm tính toán rồi đúng không?".
"Phải!", Diệp Thanh kìm lòng hung hăng tàn nhẫn nói, kiếp trước cậu thương tổn bản thân nhiều như vậy, không cần thiết khách khí với cậu ta: "Tôi chính là đã tính toán xong, tôi đã không còn yêu cậu, mong cậu sớm cách xa tôi một chút!".
"Không thể nào! Tôi không cho phép cậu không yêu tôi!"
Không đợi Diệp Thanh nói thêm gì nữa, Quý Hiên bên kia đã bá đạo dập máy......
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới khai hố, xin phiền toái các bạn mê đọc truyện thủ hạ lưu tình, hoan nghênh để lại bình luận, mỗi một bình luận tôi đều sẽ nghiêm túc xem, các bạn ủng hộ cùng bình chọn chính là động lực cho tôi tiếp tục, hy vọng các bạn có thể ủng hộ lâu hơn một chút, cảm tạ các vị bảo bối!
Editor: Lần đầu đăng truyện trên wattpad, mong mọi người ủng hộ, tốc độ không bị trì hoãn thì 2 ngày/1 chương nhé! Mong góp ý từ các bạn.
Edit: Thiên Chân Vô Tà
——( Kiếp trước)
Đêm nay mưa như thác đổ, cuồng phong nổi lên tứ phía, cây cối chung quanh bị mưa to gió lớn thổi đến rung lắc ù ù, ánh đèn lờ mờ chiếu trên đường phố nhìn không thấy một bóng người, bởi vì thời tiết quá âm u, không ai nguyện ý mạo hiểm ra ngoài vào lúc này.
Vậy mà dưới con đường thông tới căn biệt thự mỹ lệ tinh xảo kia, có một bóng người gầy yếu, trên đầu đội một chiếc ô che mưa lung lay sắp lật cả ra, bộ áo đồng phục trên thân thể đơn bạc toàn bộ đều ướt đẫm dính sát vào người.
Cậu bị mưa xối đến có chút run rẩy, tay nỗ lực giữ lấy chiếc ô sắp bị gió thổi bay, ánh mắt mong đợi nhìn về tòa biệt thự cách đó không xa, từng bước gian nan đi tới.
Nơi đó là nơi cậu đã từng gọi là nhà, từng có vô số hồi ức tốt đẹp giữa cậu và Quý Hiên.
Vô số dấu chân ướt dầm dề hòa cùng những giọt nước tí tách rơi xuống dọc quãng đường đi, Diệp Thanh trên mặt mang theo mong đợi cùng vui sướng, rốt cuộc cũng về đến nhà, Quý Hiên ở trong phòng sao? Cậu ấy còn tức giận sao?
Cậu có chút thấp thỏm bất an đi về phía căn phòng, cậu và Quý Hiên đã xảy ra một chút hiểu lầm, dù cậu giải thích thế nào đối phương cũng không muốn tin tưởng cậu.
Tuy rằng thân thể cậu bị thương còn chưa khỏi, nhưng cậu thật sự quá nhớ người kia, cho dù hôm nay thời tiết xấu đến vậy, cậu vẫn nhân lúc ông nội không chú ý lén chạy ra ngoài.
Cậu rất nhớ người kia, cũng muốn cùng người kia tháo gỡ hiểu lầm.
Diệp Thanh chậm rãi bước tới nơi đã từng là phòng ngủ của hai người, phía xa là phòng ngủ thanh khiết hiện lên màu vàng mờ ám, cửa phòng không đóng mà chỉ khép hờ, từ bên trong thấu ra một tia sáng vàng ấm áp.
Tới lúc cậu dần tới gần, tươi cười trên gương mặt dần đọng lại, bởi vì từ khe hở trên cánh cửa khép hờ kia, truyền đến một loạt âm thanh vô cùng ái muội.
Giờ khắc này Diệp Thanh như bị đóng băng cả người rét run, cậu lắc lắc đầu, không thể nào! Mình có thể là bị ảo giác!
Cậu run rẩy nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mong đợi chứng thực thứ âm thanh làm cho người khác hiểu lầm này chỉ là ảo giác của cậu mà thôi.
Nhưng hiện thực lại cho cậu một đòn trí mạng, trên chiếc giường lớn hai người từng lưu lại vô số hồi ức tốt đẹp kia, có hai thân ảnh thân mật đang phủ lên nhau mà mây mưa.
Kiều mị rên rỉ, trầm thấp thở dốc, thân thể hòa quyện......
Diệp Thanh dường như bị bóp chặt yết hầu, nói không ra chút thanh âm nào, ngây ngốc đứng đó chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống mới có thể chứng minh cậu không phải là một bức tượng.
Gương mặt người phụ nữ dưới thân Quý Hiên đối diện cửa chính, trên mặt đỏ ửng đầy thỏa mãn, gương mặt này Diệp Thanh vô cùng quen thuộc, là người hãm hại cậu, người phụ nữ làm Quý Hiên hiểu lầm cậu - Diêu Hâm!
Cô ta phát hiện Diệp Thanh đứng ở ngoài cửa, ánh mắt nhìn cậu đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chính là vui vẻ, nét mặt biểu lộ ra nụ cười đắc ý cùng trào phúng.
Cô ta ném ánh nhìn khiêu khích tới Diệp Thanh, trong miệng phát ra tiếng rên càng kiều mị, mà người trên người cô ta dường như đắm chìm trong âm thanh đó, thậm chí không phát hiện ra cậu đã đến.
Còn không đi, cậu cũng khó chịu thay cả bản thân......
Diệp Thanh không biết bản thân mình rời đi lúc nào, đến ô cũng chưa căng ra, bước đi lảo đảo giữa bầu trời gió to mưa lớn...
Trong lòng cậu trống rỗng như bị đào một cái hố, thân thể lại giống như một du hồn, tâm như tro tàn.
Xem ra Quý Hiên đã hoàn toàn từ bỏ cậu, quan hệ thân mật giữa hai người bọn họ từ giờ khắc này đã kết thúc, không còn khả năng ở bên nhau......
——( Kiếp này)
"A......", Diệp Thanh bừng tỉnh từ trong ác mộng, sờ trái tim có chút co rút đau đớn, cau mày, cậu lại mơ thấy đêm mưa ở kiếp trước......
Đầu tháng chín, thời tiết thành phố B vẫn vô cùng nóng bức, cây cối rậm rạp chen chúc ngoài cửa sổ, lá cây thỉnh thoảng bị một làn gió thổi qua, cái nóng dường như đều bị thổi tan.
Diệp Thanh ngồi trước bàn học trong phòng ký túc xá, cầm lấy một quyển sách xem, nỗ lực đem tâm trí đều đặt vào việc học tập.
Hôm nay là ngày đại học B chào đón tân sinh viên nhập học, ngoài cửa ký túc xá rộng mở truyền đến tiếng đám người đang nói chuyện, cùng tiếng vali kéo lê trên mặt đất.
Có ba người bước vào ký túc xá, chắc là bạn cùng phòng của cậu, hai người đi ở phía trước, một người xách theo hành lý theo ở phía sau.
Người đi ở phía trước thân hình cao lớn thẳng tắp, gò má củ ấu, gương mặt tuấn tú sắc nét, sắc mặt trầm tĩnh lạnh lùng, quanh thân có loại khí chất của người khổng lồ lạnh nhạt cách xa ngàn dặm với người ngoài, nhưng gương mặt trầm tĩnh tuấn tú này lại có một loại hơi thở cấm dục.
Diệp Thanh biết cậu ta, thiếu gia của Thời gia - Thời Úy, kiếp trước được người ta ca tụng là thần đàn, là nhân vật mẫu mực cùng thế hệ, cậu ta tự mình sáng tạo đưa công ty ra thế giới, dẫn dắt quy tắc giới sản xuất.
Đứng ở bên cạnh cậu là thân hình mảnh khảnh, cũng không cao, đại khái khoảng 1m76, tướng mạo thanh tú bình đạm.
Người đi theo phía sau hai người bọn họ đại khái hơn bốn mươi tuổi, thoạt nhìn không giống trưởng bối của bọn họ, giống một tài xế hoặc là cấp dưới hơn.
Ba người nhìn Diệp Thanh, đều ngây ra một lúc, cậu ngồi trên giường trước bàn đọc sách, góc mặt vô cùng tinh xảo chăm chú nhìn quyển sách trên tay, ánh sáng mông lung tôn lên làn da như tuyết, cánh môi như anh túc, quả thực giống như một bức tranh.
Chàng trai tướng mạo thanh tú ăn nói có chút không lưu loát chào hỏi với Diệp Thanh: "Chào...chào cậu, tôi là Đinh Vũ Thần, chúng tôi là bạn cùng phòng của cậu, à... Không đúng, cậu ta mới là bạn cùng phòng, tôi không phải sinh viên trường này!", Cậu ta chỉ chỉ Thời Úy, nói có chút lắp bắp.
Diệp Thanh nhìn về phía đối phương, cũng giới thiệu bản thân một chút với bọn họ: "Tôi là Diệp Thanh!".
"Thời Úy"
Một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, Thời Úy nhìn về phía Diệp Thanh, cũng đơn giản nói ra tên họ, ánh mắt liền từ gương mặt mê hoặc nhân tâm của cậu dời đi, xoay người sửa sang lại đồ đạc, Vương tài xế đi theo bên cạnh thấy thế vội vàng giúp đỡ cùng nhau sắp xếp.
Diệp Thanh không ngờ, kiếp này cậu thay đổi trường học thế nhưng sẽ được phân đến cùng một ký túc xá với Thời Uý, kiếp trước cậu chỉ từ miệng người khác nghe nói về cậu ta, tất cả đều là tràn ngập khen ngợi và khích lệ.
Ánh mắt Đinh Vũ Thần dừng ở gương mặt không hề tỳ vết của Diệp Thanh, gần như nhìn tới từng lỗ chân lông trên mặt, nội tâm vừa kinh ngạc cảm thán lại hâm mộ: Người này như thế nào lớn lên, ông trời đối với cậu ta thật là quá thiên vị!.
Cậu ta cười đáp lời Diệp Thanh: "Chào cậu, Diệp Thanh, tôi là Đinh Vũ Thần".
"Tôi là sinh viên năm nhất trường đại học S bên cạnh, hôm nay chỉ là tới tiễn Thời Úy, có thời gian tôi sẽ thường xuyên tới đây chơi, đến lúc đó sẽ phải quấy rầy cậu một chút đó!".
Diệp Thanh chớp đôi lông mi dài mảnh, gật đầu "Ừ" một tiếng.
Đinh Vũ Thần nhìn gương mặt Diệp Thanh, trong lòng dâng lên một tia cảnh giác, trong ký túc xá có người đẹp như vậy, Thời Úy có khi nào bị cậu ta hấp dẫn?
Nỗ lực buông xuống lo lắng, cậu ta cùng Diệp Thanh hàn huyên vài câu: "Diệp Thanh, cậu là người ở đâu vậy? Tôi là người thành phố B"
"Thành phố S"
"Chà! Thành phố S là thành phố không tồi nha, chỗ đó sản nghiệp công nghệ cao rất phát đạt"
"Ừ"
"....."
Sau khi hàn huyên trong chốc lát, Đinh Vũ Thần muốn cùng Thời Úy đi ăn cơm, cậu ta khách khí mời Diệp Thanh: "Nếu không lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm đi".
"Không cần, các cậu đi đi"
"Được"
Diệp Thanh đứng dậy đi nhà vệ sinh, Đinh Vũ Thần thấy bên ngoài không có ai, tiến đến bên người Thời Úy đang lấy ra laptop ở trước bàn xem văn kiện, từ sau lưng vòng lấy cổ cậu ta khẽ hôn một cái lên má.
Thời Úy chụp lấy tay Đinh Vũ Thần: "Đừng nháo!".
Diệp Thanh đi từ trong nhà vệ sinh ra tới vừa vặn thấy được động tác của hai người, thì ra hai người này cũng giống cậu, là đồng loại, hơn nữa giữa bọn họ chắc là quan hệ người yêu.
Thấy Diệp Thanh ra tới, Đinh Vũ Thần âm thầm cong môi: cậu ta thấy được quan hệ giữa mình và Thời Úy, hẳn là sẽ tự hiểu cách xa Thời Úy một chút chứ?
Đinh Vũ Thần làm như thẹn thùng quay đầu lại nhìn về phía Diệp Thanh, kinh ngạc nói: "Xin lỗi, không nghĩ tới cậu đột nhiên ra tới, cậu không ngại quan hệ của hai người chúng tôi chứ?".
Hai người bọn họ yêu đương có quan hệ gì tới cậu chứ, tất nhiên cậu không ngại cũng không quản được, liếc mắt nhìn Đinh Vũ Thần một cái trả lời: "Không ngại".
"Ha ha, cảm ơn!"......
Thời Úy ngồi ở ký túc xá một lát, Đinh Vũ Thần liền lôi kéo Thời Úy cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, còn Diệp Thanh vẫn đang đọc sách như cũ, cho đến khi đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, quấy rầy suy nghĩ của cậu.
Cậu nhìn về phía màn hình điện thoại di động đang hiển thị, đó là một dãy số mà kiếp trước dù nhắm mắt cậu cũng có thể đọc ra, nhớ tới kiếp trước bản thân mình vì đối phương mà làm những việc ngốc nghếch để nhận về những cay đắng, Diệp Thanh cười trào phúng, càng siết chặt chiếc điện thoại.
Tiếng chuông điện thoại bám riết mãi không tha, vẫn luôn vang lên tới hơn mười mấy lần cũng không thấy dừng, tựa hồ chỉ cần Diệp Thanh không nghe, đối phương vẫn sẽ tiếp tục gọi.
Cậu cúi đầu có chút bừng tỉnh nhìn chiếc điện thoại trong tay, sau một lúc lâu mới ấn xuống nút trả lời.
"Thanh Thanh, sao cậu không nghe điện thoại?"
Cách cả một đời, thanh âm truyền qua cuộc gọi kia quả nhiên vẫn hoa lệ trầm thấp như cũ, giọng nói này từng quen thuộc với cậu như vậy, quen thuộc đến mức làm cậu khắc cốt ghi tâm.
Chủ nhân giọng nói đó chính là Quý Hiên, người kiếp trước khiến cậu yêu đến tận xương, cũng hận không thể chưa từng gặp người này.
Kiếp trước cậu thật sự rất yêu Quý Hiên, hai người tìm hiểu làm bạn bảy năm, ba năm cao trung bốn năm đại học, lại không thắng nổi một cái bẫy Diêu Hâm thiết kế hãm hại, cảm tình từ đó sụp đổ, nhanh chóng tan rã.
Kiếp trước chính mình cũng thật quá ngốc, trong bữa tiệc sinh nhật Quý Hiên, Diêu Hâm khổ tâm thiết kế khiến cậu cùng bạn tốt của Quý Hiên là Cố Kính Tích trần truồng ở trên một chiếc giường, lại dẫn Quý Hiên cùng một đám người tới bắt gian.
Cho dù bị Quý Hiên hiểu lầm đánh đến trọng thương nhập viện, cậu vẫn luôn tin tưởng đối phương một ngày nào đó sẽ tháo gỡ hiểu lầm quay về như lúc ban đầu, thậm chí cậu vì vậy mà trả giá không ít nỗ lực, cho dù bị đối phương đánh đấm phỉ nhổ cũng chưa từng từ bỏ, vẫn luôn lựa chọn tha thứ cho cậu ta.
Ngẫm lại này đó, Diệp Thanh cũng không biết thì ra kiếp trước mình ngốc đến vậy, ti tiện đến vậy, cho tới khi khiến bản thân tiện đến chết, cái gì cũng không nhận được......
"Alo, A Thanh? Sao cậu không nói gì?"
Điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng gọi trầm thấp, Diệp Thanh đang nhất thời lâm vào hồi ức kiếp trước tức khắc bừng tỉnh, cậu nhìn điện thoại, quyết định kiếp này tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ khiến cho mình chết oan chết uổng như trước đây.
Kiếp này cậu muốn đem Quý Hiên vứt ra sau đầu, đem tình cảm đối với cậu ta ném vào thùng rác, cho dù cậu ta quỳ xuống tới cầu xin cậu, cậu cũng sẽ không lại đi trêu chọc cậu ta.
Diệp Thanh quyết định đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói rõ ràng với đối phương qua điện thoại, để cậu ta về sau đừng tới tìm mình nữa, cho dù trong khoảng thời gian ngắn trong lòng cậu sẽ còn đau đớn, vết thương cũng rất khó khỏi hẳn, nhưng sau khi trải qua tử vong, cậu quyết định phải nỗ lực buông tha chính mình, để bản thân hạnh phúc hơn kiếp trước.
"Quý Hiên, cậu về sau đừng tới tìm tôi nữa, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi, tôi tuyên bố chia tay với cậu, về sau chúng ta chỉ là người xa lạ!"
"Cậu nói cái gì?"
Quý Hiên quả nhiên thực không thể tin nổi, tức giận nói: "Cậu biết cậu đang nói gì không? Là cái gì khiến cậu có loại ý tưởng này? Cậu né tránh tôi đi thành phố B, chính là vì muốn chia tay với tôi sao? Cậu đã sớm tính toán rồi đúng không?".
"Phải!", Diệp Thanh kìm lòng hung hăng tàn nhẫn nói, kiếp trước cậu thương tổn bản thân nhiều như vậy, không cần thiết khách khí với cậu ta: "Tôi chính là đã tính toán xong, tôi đã không còn yêu cậu, mong cậu sớm cách xa tôi một chút!".
"Không thể nào! Tôi không cho phép cậu không yêu tôi!"
Không đợi Diệp Thanh nói thêm gì nữa, Quý Hiên bên kia đã bá đạo dập máy......
__________________________
Tác giả có lời muốn nói: Truyện mới khai hố, xin phiền toái các bạn mê đọc truyện thủ hạ lưu tình, hoan nghênh để lại bình luận, mỗi một bình luận tôi đều sẽ nghiêm túc xem, các bạn ủng hộ cùng bình chọn chính là động lực cho tôi tiếp tục, hy vọng các bạn có thể ủng hộ lâu hơn một chút, cảm tạ các vị bảo bối!
Editor: Lần đầu đăng truyện trên wattpad, mong mọi người ủng hộ, tốc độ không bị trì hoãn thì 2 ngày/1 chương nhé! Mong góp ý từ các bạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro