Khai giảng gặp lại!
Tâm Ngữ Phong
2024-07-14 18:04:59
Nhìn thấy tin nhắn quan tâm mà Diệp Thanh gửi tới, trong lòng Thời Úy ấm áp khóe miệng gợi lên tươi cười.
Cậu nhìn Diệp Thanh mỉm cười nhìn mình trong tấm ảnh nền trò chuyện, đột nhiên nhớ nhung như thủy triều, nhớ đối phương một cách khó tả.
Đột nhiên xuất hiện nhung nhớ nồng đậm làm cho cậu ta có chút đứng ngồi không yên trước giờ chưa từng có, cũng khiến cậu ta làm ra một hành động đối với ba Thời mẹ Thời mà nói, vô cùng bất ngờ.
"Ba, mẹ", Thời Úy nói với cha mẹ: "Buổi chiều con đi ra ngoài tới thành phố S một chuyến, buổi tối trở về".
"Cái gì?" Mẹ Thời mụ mụ gần như kinh ngạc tới rớt quai hàm: "30 tết con còn muốn đi thành phố S?"
Ba Thời cũng khiếp sợ: "Con đi thành phố S làm gì vậy? Buổi tối còn phải về nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên đấy?".
Thời Úy trấn an cha mẹ một chút, nói: "Con đã mua xong vé máy bay đi thành phố S, bây giờ xuất phát ra sân bay, yên tâm đi, vé máy bay khứ hồi con cũng đã mua xong, bữa cơm đoàn viên buổi tối hai người đi trước đi, con sẽ đến muộn một chút, yên tâm!".
Mẹ Thời nhìn dáng vẻ Thời Úy đã sắp xếp ổn thỏa, nghĩ đến Diệp Thanh ở thành phố S xa xôi, trong lòng lập tức sáng tỏ, líu lưỡi nói với ba Thời: "Úy Úy đây là lâm vào bệnh tương tư rồi, chạy tới chạy lui nơi xa như vậy cũng phải đi gặp Diệp Thanh?".
"Phốc!", Ba Thời nghe những lời này thiếu chút nữa phun trà ra, liếc nhìn Thời Úy vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: "Con đây là muốn đi gặp Diệp Thanh mà con thích kia?".
"Phải!", Thời Úy nghiêm túc gật đầu một cái.
Ba Thời thấy con trai nhà mình bộ dáng đương nhiên, nhìn sang vợ mình, đổi lấy một nụ cười rạng rỡ từ vợ: "Con trai nhà mình muốn theo đuổi nam con dâu, để cho nó đi đi, hiếm khi nó xúc động như vậy, xem ra thật sự đổ rồi!".
Vợ mình cũng đồng ý rồi, ba Thời hiển nhiên không còn lời gì để nói, gần đây ông bị vợ rót không ít canh mê hồn, gần đây vẫn luôn nói với ông, đối tượng mới của con trai nhà mình có bao nhiêu đẹp, có bao nhiêu tốt, bỏ xa người cũ bao nhiêu con phố.
Vợ nhà mình liền mặt của người ta cũng chưa từng gặp, đã khen người ta đến ba hoa thiên địa, cũng khiến cho ba Thời không biết nên nói gì.
"Đi đi, đi đi!", Ba Thời cũng gật đầu đồng ý, ông cũng không nhúng tay vào vấn đề tình cảm của con trai, "Nhớ chú ý an toàn, tới bên kia gửi tin nhắn cho ba mẹ, trở về cũng vậy!".
"Vâng, con sẽ!"
......
Mùa đông, hoàng hôn dần dần trầm xuống, bầu trời phủ đầy ráng chiều, mùa đông ở thành phố S cũng không quá lạnh, Thời Úy một đường phong trần mệt mỏi chạy tới thành phố S.
Cậu ta mặc một chiếc áo gió dài màu xám tro, thân hình cao lớn rắn rỏi ưu nhã, đứng ở trước cửa nhà Diệp Thanh.
Đôi môi mỏng trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, cậu ta ôm mong đợi lấy điện thoại ra.
Trong phòng khách Diệp gia, ông nội Diệp nhìn dáng vẻ cháu trai mình chuyên tâm xem điện thoại, như có chút suy tư gì đó, cười trêu chọc cậu: "Chờ điện thoại? Cháu chờ điện thoại của ai vậy? Không phải là bạn trai chứ!".
"Ông nội!", Diệp Thanh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông nội Diệp một cái, "Hiện tại cháu không có bạn trai, làm sao có thể chờ điện thoại của bạn trai?".
"Ha ha ha", Ông nội Diệp cười to, không trêu chọc cậu nữa.
Một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Thanh cầm điện thoại lên nhìn, bất ngờ phát hiện là điện thoại Thời Úy gọi tới, trong nháy mắt vẻ ngạc nhiên mừng rỡ hiện lên trên mặt, cậu cười nghe điện thoại: "Thời Úy!".
"Ừ! Năm mới vui vẻ!", Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Thời Úy.
"Năm mới vui vẻ!"
"Cậu đi ra mở cửa đi!", Thời Úy ở đầu kia điện thoại đột nhiên nói một câu như vậy.
"Hả?", Diệp Thanh vô cùng kinh ngạc: "Tại sao, làm sao vậy?".
"Cậu mở cửa"
Diệp Thanh nghe thấy Thời Úy vẫn bảo cậu mở cửa, liền đi ra hướng cửa chính mang theo tràn đầy nghi hoặc, trong nháy mắt kéo cửa ra lập tức nhìn thấy Thời Úy mặc một thân áo khoác màu xám tro đứng ở trước cửa nhà mình, thân hình rất cao đứng đó nổi bật bất phàm, một đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười nhìn mình.
Diệp Thanh nhất thời vừa mừng vừa sợ, vài giây sau mới phục hồi tinh thần, hiếm khi suất tính xông lên ôm lấy Thời Úy, vui mừng nói: "Thời Úy, sao cậu lại tới đây?".
Thời Úy sờ đầu cậu, cảm thấy bất ngờ cùng vui sướng khi thấy Diệp Thanh lần đầu tiên nhào vào trong lòng, "Tôi tới thành phố S đi công tác, thuận tiện mang quà tết cho cậu và ông nội Diệp".
Cậu ta cũng không phải đi công tác, tới thành phố S chỉ vì đích thân gặp cậu một chút, lúc này rốt cuộc gặp được Diệp Thanh, cậu ta cảm thấy chuyến đi này vô cùng đáng giá.
Một cái ôm của Diệp Thanh, khiến cho cậu ta hết sức thỏa mãn.
Thì ra lúc nhớ nhung một người, cho dù cách xa nhau muôn sông nghìn núi cũng không ngăn cản được bước chân của cậu ta.
Bởi vì chiều cao chênh lệch, khi Diệp Thanh ôm Thời Úy chỉ có thể vùi ở trong lòng ngực cậu ta, sau khi ôm một lát, cậu có chút xấu hổ, buông Thời Uý ra, kéo tay cậu ta đi vào trong nhà: "Mau vào đi!".
Hai người đi vào nhà, ông nội Diệp nghe được động tĩnh đi lên đón khách, nhìn thấy Thời Úy cũng vô cùng bất ngờ: "Tiểu Thời, sao cháu lại ở đây?".
"Ông nội Diệp, năm mới vui vẻ!"
Thời Úy cười chào hỏi cùng ông nội Diệp, sau đó lấy món quà tết mà chính mình đã chuẩn bị xong từ sớm ra, đưa cho ông nội Diệp một hộp lá trà: "Ông nội Diệp, cái này là lá trà cháu mang cho ông".
"Được được được, ông rất thích!", Ông nội Diệp nhận lấy món quà, vui mừng không thôi, tay sờ lá trà yêu thích không buông, lá trà mà Thời Úy đưa cho ông là một hộp Tây Hồ Long Tỉnh.
Tây Hồ Long Tỉnh ở thời cổ là cống trà, tới hiện giờ giá cả vẫn vô cùng đắt đỏ, liền khuyên nhủ Thời Úy: "Lần sau không cần mang trà quý báu như vậy cho ông, cháu có thể tới, ông đã rất vui rồi!".
"Vâng!", Thời Úy khẽ gật đầu, lại lấy ra một bộ tranh chữ đưa cho ông nội Diệp: "Ông nội Diệp, lần trước ông nói thích chữ của cháu, lần này cháu vẽ một bộ tranh thuỷ mặc, cũng đề ra một bức tự ở trên đó, cái này tặng cho ông, hy vọng ông sẽ thích!".
"Ha ha, được!", Ông nội Diệp tiếp nhận tranh chữ tới gấp không chờ nổi, chậm rãi mở ra, một bộ tranh sông núi, thuyền nhỏ và bè trúc trong tranh thuỷ mặc được bày ra, bên cạnh đề ra một bài thơ, chữ viết phóng khoáng thanh tú nước chảy mây trôi.
Ông nội Diệp rõ ràng rất thích món quà này, ngắm nghía yêu thích không buông tay.
Tặng quà cho ông nội Diệp, hiển nhiên Thời Úy cũng chuẩn bị quà cho Diệp Thanh, lần trước tới Diệp gia, Diệp Thanh từng nói chữ viết của cậu ta rất đẹp, cũng muốn một bộ.
Cậu ta lập tức tỉ mỉ viết một bộ, lần này mang đến tặng cho cậu, mặt khác cậu ta còn chuẩn bị cho cậu hai cuốn sách mà Diệp Thanh rất thích, đặc biệt hơn nữa chính là, hai quyển sách này đều có chữ ký viết tay của tác giả.
Cậu ta còn mang theo một bộ tranh sơn dầu, trên đó là chân dung của Diệp Thanh do tự tay cậu ta vẽ.
Diệp Thanh kinh ngạc vui mừng nhận lấy món quà, một bộ thư pháp được viết xuất sắc vượt trội trước sau như một, mà hai cuốn sách kia có tác giả đích thân ký tên, càng làm cậu vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Cậu cầm tranh sơn dầu mở ra, bất ngờ phát hiện bức tranh trên đó là bản thân, chính mình đứng ở giữa biển hoa ngẩng đầu mỉm cười.
Thời Úy vẽ Diệp Thanh giống như đúc, một đôi mắt phảng phất có thần, màu sắc tổng thể của bức tranh vừa nhu hòa rực rỡ lại tươi đẹp, người trong tranh đẹp đẽ lại sinh động.
Nhận được bức tranh này, Diệp Thanh cũng vui mừng vô cùng ngạc nhiên, cậu rất thích bức tranh này, đây chắc chắn là món quà thích nhất mà cậu nhận được trong nhiều năm qua.
Trước kia, mỗi năm sinh nhật cậu cũng sẽ nhận được không ít lễ vật, nhưng đều là những thứ đồ vật chất, ví dụ như đồng hồ quần áo linh tinh, chưa từng có ai có thể dụng tâm vẽ một bức tranh như vậy vì cậu.
Ông nội Diệp đứng ở một bên, thản nhiên đánh giá Thời Úy, thấy cậu ta để ý cháu trai nhà mình như thế, không nhịn được gật đầu cười, xem ra Thời Úy thật sự say như điếu đổ ở trên người cháu trai nhà mình rồi.
Nhìn bức tranh này, nếu tinh tế kiểm tra là có thể phát hiện ra, người vẽ tranh đã bỏ ra tình cảm cùng nghiêm túc, chính loại tình cảm này mới có thể vẽ nên người trong tranh sinh động tới như vậy.
"Tiểu Thời, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên đi!"
Trong lòng ông nội Diệp đã yên lặng coi Thời Úy như người cháu dâu tương lai được chọn, tuy rằng ông và Thời Úy tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng mà càng ngày ông càng thích người thanh niên này.
Đồng thời, với ánh mắt nhìn người nhiều năm của ông, Thời Úy đối với cháu trai nhà mình vô cùng dụng tâm và nghiêm túc, hơn nữa bản thân cậu ta cũng là một người rất ưu tú, nếu hai người ở bên nhau, nhất định có thể mang lại hành phúc cho cháu trai của ông.
Mà theo như ông quan sát được, cháu trai nhà mình cũng không phải hoàn toàn không có tính cảm với Thời Úy, chỉ là có chút trì độn* (không nhạy bén), bản thân còn chưa phát hiện.
"Mau ngồi xuống, đợi lát nữa cùng chúng tôi ăn bữa cơm đoàn viên đi", Diệp Thanh muốn kéo Thời Úy ngồi xuống, Thời Úy lại có chút áy náy nói với hai người: "Chờ lát nữa tôi phải chạy về thành phố B, sau này có cơ hội lại cùng các cậu ăn cơm cùng nhau".
"Lúc này còn phải chạy về thành phố B?", Ông nội Diệp có chút không thể tưởng tượng, "Vội vội vàng vàng chạy tới đây một chuyến thật không dễ dàng!".
Thời Úy cười giải thích: "Không sao ạ, ngồi máy bay rất nhanh, cháu đặt vé máy bay xong rồi".
"Được rồi!", Ông nội Diệp có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới ngày hôm sau là năm mới, làm con cháu dòng chính của đại gia tộc, Thời Úy chắc chắn sẽ rất bận rộn, liền thông cảm, nói: "Cháu trở về chú ý an toàn, trở về sớm một chút đi!".
"Vâng, cảm ơn ông nội Diệp!"
Không ở Diệp gia quá lâu, Thời Úy liền cáo từ.
Cậu ta đứng ở dưới bầu trời tràn đầy ánh nắng chiều cúi đầu nhìn Diệp Thanh, ánh mắt chuyên chú làm Diệp Thanh hơi đỏ mặt, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía cây cối xanh tươi ở bên cạnh, hỏi Thời Úy: "Buổi tối cậu phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên sao?".
"Đúng vậy!", Thời Úy không nhịn được giơ tay sờ đầu Diệp Thanh, "Một lát nữa tôi phải đi rồi, ra sân bay".
Trong lòng Diệp Thanh đột nhiên trào ra một trận bất đắc dĩ, dường như hy vọng thời gian có thể kéo dài một chút, "Hôm nay nhìn thấy cậu thật sự rất bất ngờ, tôi không ngờ cậu có thể tới, tôi thật sự rất vui".
Thời Úy cong khóe môi mỉm cười, gương mặt luôn lạnh lùng cũng mang theo vài phần dịu dàng làm người chìm đắm: "Nhìn thấy cậu, tôi cũng rất vui!".
Hai người sóng vai đi ở giữa trời đầy ráng chiều hơn mười phút, Thời Úy nhìn thời gian trên đồng hồ, mặc dù trong lòng rất không muốn, cũng chỉ có thể tạm biệt Diệp Thanh: "Tôi phải tới sân bay rồi!".
"Nhanh như vậy?", Trong lòng Diệp Thanh cũng rất không muốn, nhưng mà tách ra chỉ là tạm thời, chờ tới khai giảng hai người lại có thể gặp lại, giờ phút này dường như cậu có thêm mấy phần mong đợi đối với ngày tựu trường.
"Tôi đưa cậu tới sân bay!"
"Được!"
Sau khi Diệp Thanh tiễn Thời Úy đến sân bay, trước khi tách ra cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thời Úy dặn dò, nói: "Chú ý an toàn, về đến nhà gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn cho tôi!".
"Được!", Thời Úy cúi đầu, đôi mắt thâm thúy nghiêm túc nhìn cậu, như là muốn khắc thật sâu hình bóng cậu vào trong đầu, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hội tụ thành một câu: "Tạm biệt!".
Diệp Thanh cười: "Ừ, tạm biệt!"
Thời Úy nhìn nụ cười của Diệp Thanh, trong mắt cũng hiện lên một ý cười, ngón tay thon dài giơ lên sờ đầu Diệp Thanh, vẫy tay xoay người rời đi.
"Tạm biệt, Thời Úy!", Diệp Thanh ở phía sau ra sức vẫy tay, Thời Úy quay đầu lại cười vẫy tay với cậu: "Khai giảng gặp lại!"
"Khai giảng gặp lại!".....
Cậu nhìn Diệp Thanh mỉm cười nhìn mình trong tấm ảnh nền trò chuyện, đột nhiên nhớ nhung như thủy triều, nhớ đối phương một cách khó tả.
Đột nhiên xuất hiện nhung nhớ nồng đậm làm cho cậu ta có chút đứng ngồi không yên trước giờ chưa từng có, cũng khiến cậu ta làm ra một hành động đối với ba Thời mẹ Thời mà nói, vô cùng bất ngờ.
"Ba, mẹ", Thời Úy nói với cha mẹ: "Buổi chiều con đi ra ngoài tới thành phố S một chuyến, buổi tối trở về".
"Cái gì?" Mẹ Thời mụ mụ gần như kinh ngạc tới rớt quai hàm: "30 tết con còn muốn đi thành phố S?"
Ba Thời cũng khiếp sợ: "Con đi thành phố S làm gì vậy? Buổi tối còn phải về nhà cũ ăn bữa cơm đoàn viên đấy?".
Thời Úy trấn an cha mẹ một chút, nói: "Con đã mua xong vé máy bay đi thành phố S, bây giờ xuất phát ra sân bay, yên tâm đi, vé máy bay khứ hồi con cũng đã mua xong, bữa cơm đoàn viên buổi tối hai người đi trước đi, con sẽ đến muộn một chút, yên tâm!".
Mẹ Thời nhìn dáng vẻ Thời Úy đã sắp xếp ổn thỏa, nghĩ đến Diệp Thanh ở thành phố S xa xôi, trong lòng lập tức sáng tỏ, líu lưỡi nói với ba Thời: "Úy Úy đây là lâm vào bệnh tương tư rồi, chạy tới chạy lui nơi xa như vậy cũng phải đi gặp Diệp Thanh?".
"Phốc!", Ba Thời nghe những lời này thiếu chút nữa phun trà ra, liếc nhìn Thời Úy vẻ mặt bình tĩnh, hỏi: "Con đây là muốn đi gặp Diệp Thanh mà con thích kia?".
"Phải!", Thời Úy nghiêm túc gật đầu một cái.
Ba Thời thấy con trai nhà mình bộ dáng đương nhiên, nhìn sang vợ mình, đổi lấy một nụ cười rạng rỡ từ vợ: "Con trai nhà mình muốn theo đuổi nam con dâu, để cho nó đi đi, hiếm khi nó xúc động như vậy, xem ra thật sự đổ rồi!".
Vợ mình cũng đồng ý rồi, ba Thời hiển nhiên không còn lời gì để nói, gần đây ông bị vợ rót không ít canh mê hồn, gần đây vẫn luôn nói với ông, đối tượng mới của con trai nhà mình có bao nhiêu đẹp, có bao nhiêu tốt, bỏ xa người cũ bao nhiêu con phố.
Vợ nhà mình liền mặt của người ta cũng chưa từng gặp, đã khen người ta đến ba hoa thiên địa, cũng khiến cho ba Thời không biết nên nói gì.
"Đi đi, đi đi!", Ba Thời cũng gật đầu đồng ý, ông cũng không nhúng tay vào vấn đề tình cảm của con trai, "Nhớ chú ý an toàn, tới bên kia gửi tin nhắn cho ba mẹ, trở về cũng vậy!".
"Vâng, con sẽ!"
......
Mùa đông, hoàng hôn dần dần trầm xuống, bầu trời phủ đầy ráng chiều, mùa đông ở thành phố S cũng không quá lạnh, Thời Úy một đường phong trần mệt mỏi chạy tới thành phố S.
Cậu ta mặc một chiếc áo gió dài màu xám tro, thân hình cao lớn rắn rỏi ưu nhã, đứng ở trước cửa nhà Diệp Thanh.
Đôi môi mỏng trên khuôn mặt trắng trẻo lạnh lùng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, cậu ta ôm mong đợi lấy điện thoại ra.
Trong phòng khách Diệp gia, ông nội Diệp nhìn dáng vẻ cháu trai mình chuyên tâm xem điện thoại, như có chút suy tư gì đó, cười trêu chọc cậu: "Chờ điện thoại? Cháu chờ điện thoại của ai vậy? Không phải là bạn trai chứ!".
"Ông nội!", Diệp Thanh bất đắc dĩ trừng mắt nhìn ông nội Diệp một cái, "Hiện tại cháu không có bạn trai, làm sao có thể chờ điện thoại của bạn trai?".
"Ha ha ha", Ông nội Diệp cười to, không trêu chọc cậu nữa.
Một hồi chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Diệp Thanh cầm điện thoại lên nhìn, bất ngờ phát hiện là điện thoại Thời Úy gọi tới, trong nháy mắt vẻ ngạc nhiên mừng rỡ hiện lên trên mặt, cậu cười nghe điện thoại: "Thời Úy!".
"Ừ! Năm mới vui vẻ!", Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp mang theo ý cười của Thời Úy.
"Năm mới vui vẻ!"
"Cậu đi ra mở cửa đi!", Thời Úy ở đầu kia điện thoại đột nhiên nói một câu như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hả?", Diệp Thanh vô cùng kinh ngạc: "Tại sao, làm sao vậy?".
"Cậu mở cửa"
Diệp Thanh nghe thấy Thời Úy vẫn bảo cậu mở cửa, liền đi ra hướng cửa chính mang theo tràn đầy nghi hoặc, trong nháy mắt kéo cửa ra lập tức nhìn thấy Thời Úy mặc một thân áo khoác màu xám tro đứng ở trước cửa nhà mình, thân hình rất cao đứng đó nổi bật bất phàm, một đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười nhìn mình.
Diệp Thanh nhất thời vừa mừng vừa sợ, vài giây sau mới phục hồi tinh thần, hiếm khi suất tính xông lên ôm lấy Thời Úy, vui mừng nói: "Thời Úy, sao cậu lại tới đây?".
Thời Úy sờ đầu cậu, cảm thấy bất ngờ cùng vui sướng khi thấy Diệp Thanh lần đầu tiên nhào vào trong lòng, "Tôi tới thành phố S đi công tác, thuận tiện mang quà tết cho cậu và ông nội Diệp".
Cậu ta cũng không phải đi công tác, tới thành phố S chỉ vì đích thân gặp cậu một chút, lúc này rốt cuộc gặp được Diệp Thanh, cậu ta cảm thấy chuyến đi này vô cùng đáng giá.
Một cái ôm của Diệp Thanh, khiến cho cậu ta hết sức thỏa mãn.
Thì ra lúc nhớ nhung một người, cho dù cách xa nhau muôn sông nghìn núi cũng không ngăn cản được bước chân của cậu ta.
Bởi vì chiều cao chênh lệch, khi Diệp Thanh ôm Thời Úy chỉ có thể vùi ở trong lòng ngực cậu ta, sau khi ôm một lát, cậu có chút xấu hổ, buông Thời Uý ra, kéo tay cậu ta đi vào trong nhà: "Mau vào đi!".
Hai người đi vào nhà, ông nội Diệp nghe được động tĩnh đi lên đón khách, nhìn thấy Thời Úy cũng vô cùng bất ngờ: "Tiểu Thời, sao cháu lại ở đây?".
"Ông nội Diệp, năm mới vui vẻ!"
Thời Úy cười chào hỏi cùng ông nội Diệp, sau đó lấy món quà tết mà chính mình đã chuẩn bị xong từ sớm ra, đưa cho ông nội Diệp một hộp lá trà: "Ông nội Diệp, cái này là lá trà cháu mang cho ông".
"Được được được, ông rất thích!", Ông nội Diệp nhận lấy món quà, vui mừng không thôi, tay sờ lá trà yêu thích không buông, lá trà mà Thời Úy đưa cho ông là một hộp Tây Hồ Long Tỉnh.
Tây Hồ Long Tỉnh ở thời cổ là cống trà, tới hiện giờ giá cả vẫn vô cùng đắt đỏ, liền khuyên nhủ Thời Úy: "Lần sau không cần mang trà quý báu như vậy cho ông, cháu có thể tới, ông đã rất vui rồi!".
"Vâng!", Thời Úy khẽ gật đầu, lại lấy ra một bộ tranh chữ đưa cho ông nội Diệp: "Ông nội Diệp, lần trước ông nói thích chữ của cháu, lần này cháu vẽ một bộ tranh thuỷ mặc, cũng đề ra một bức tự ở trên đó, cái này tặng cho ông, hy vọng ông sẽ thích!".
"Ha ha, được!", Ông nội Diệp tiếp nhận tranh chữ tới gấp không chờ nổi, chậm rãi mở ra, một bộ tranh sông núi, thuyền nhỏ và bè trúc trong tranh thuỷ mặc được bày ra, bên cạnh đề ra một bài thơ, chữ viết phóng khoáng thanh tú nước chảy mây trôi.
Ông nội Diệp rõ ràng rất thích món quà này, ngắm nghía yêu thích không buông tay.
Tặng quà cho ông nội Diệp, hiển nhiên Thời Úy cũng chuẩn bị quà cho Diệp Thanh, lần trước tới Diệp gia, Diệp Thanh từng nói chữ viết của cậu ta rất đẹp, cũng muốn một bộ.
Cậu ta lập tức tỉ mỉ viết một bộ, lần này mang đến tặng cho cậu, mặt khác cậu ta còn chuẩn bị cho cậu hai cuốn sách mà Diệp Thanh rất thích, đặc biệt hơn nữa chính là, hai quyển sách này đều có chữ ký viết tay của tác giả.
Cậu ta còn mang theo một bộ tranh sơn dầu, trên đó là chân dung của Diệp Thanh do tự tay cậu ta vẽ.
Diệp Thanh kinh ngạc vui mừng nhận lấy món quà, một bộ thư pháp được viết xuất sắc vượt trội trước sau như một, mà hai cuốn sách kia có tác giả đích thân ký tên, càng làm cậu vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Cậu cầm tranh sơn dầu mở ra, bất ngờ phát hiện bức tranh trên đó là bản thân, chính mình đứng ở giữa biển hoa ngẩng đầu mỉm cười.
Thời Úy vẽ Diệp Thanh giống như đúc, một đôi mắt phảng phất có thần, màu sắc tổng thể của bức tranh vừa nhu hòa rực rỡ lại tươi đẹp, người trong tranh đẹp đẽ lại sinh động.
Nhận được bức tranh này, Diệp Thanh cũng vui mừng vô cùng ngạc nhiên, cậu rất thích bức tranh này, đây chắc chắn là món quà thích nhất mà cậu nhận được trong nhiều năm qua.
Trước kia, mỗi năm sinh nhật cậu cũng sẽ nhận được không ít lễ vật, nhưng đều là những thứ đồ vật chất, ví dụ như đồng hồ quần áo linh tinh, chưa từng có ai có thể dụng tâm vẽ một bức tranh như vậy vì cậu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông nội Diệp đứng ở một bên, thản nhiên đánh giá Thời Úy, thấy cậu ta để ý cháu trai nhà mình như thế, không nhịn được gật đầu cười, xem ra Thời Úy thật sự say như điếu đổ ở trên người cháu trai nhà mình rồi.
Nhìn bức tranh này, nếu tinh tế kiểm tra là có thể phát hiện ra, người vẽ tranh đã bỏ ra tình cảm cùng nghiêm túc, chính loại tình cảm này mới có thể vẽ nên người trong tranh sinh động tới như vậy.
"Tiểu Thời, ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên đi!"
Trong lòng ông nội Diệp đã yên lặng coi Thời Úy như người cháu dâu tương lai được chọn, tuy rằng ông và Thời Úy tiếp xúc cũng không nhiều, nhưng mà càng ngày ông càng thích người thanh niên này.
Đồng thời, với ánh mắt nhìn người nhiều năm của ông, Thời Úy đối với cháu trai nhà mình vô cùng dụng tâm và nghiêm túc, hơn nữa bản thân cậu ta cũng là một người rất ưu tú, nếu hai người ở bên nhau, nhất định có thể mang lại hành phúc cho cháu trai của ông.
Mà theo như ông quan sát được, cháu trai nhà mình cũng không phải hoàn toàn không có tính cảm với Thời Úy, chỉ là có chút trì độn* (không nhạy bén), bản thân còn chưa phát hiện.
"Mau ngồi xuống, đợi lát nữa cùng chúng tôi ăn bữa cơm đoàn viên đi", Diệp Thanh muốn kéo Thời Úy ngồi xuống, Thời Úy lại có chút áy náy nói với hai người: "Chờ lát nữa tôi phải chạy về thành phố B, sau này có cơ hội lại cùng các cậu ăn cơm cùng nhau".
"Lúc này còn phải chạy về thành phố B?", Ông nội Diệp có chút không thể tưởng tượng, "Vội vội vàng vàng chạy tới đây một chuyến thật không dễ dàng!".
Thời Úy cười giải thích: "Không sao ạ, ngồi máy bay rất nhanh, cháu đặt vé máy bay xong rồi".
"Được rồi!", Ông nội Diệp có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới ngày hôm sau là năm mới, làm con cháu dòng chính của đại gia tộc, Thời Úy chắc chắn sẽ rất bận rộn, liền thông cảm, nói: "Cháu trở về chú ý an toàn, trở về sớm một chút đi!".
"Vâng, cảm ơn ông nội Diệp!"
Không ở Diệp gia quá lâu, Thời Úy liền cáo từ.
Cậu ta đứng ở dưới bầu trời tràn đầy ánh nắng chiều cúi đầu nhìn Diệp Thanh, ánh mắt chuyên chú làm Diệp Thanh hơi đỏ mặt, cậu hơi nghiêng đầu nhìn về phía cây cối xanh tươi ở bên cạnh, hỏi Thời Úy: "Buổi tối cậu phải về nhà ăn bữa cơm đoàn viên sao?".
"Đúng vậy!", Thời Úy không nhịn được giơ tay sờ đầu Diệp Thanh, "Một lát nữa tôi phải đi rồi, ra sân bay".
Trong lòng Diệp Thanh đột nhiên trào ra một trận bất đắc dĩ, dường như hy vọng thời gian có thể kéo dài một chút, "Hôm nay nhìn thấy cậu thật sự rất bất ngờ, tôi không ngờ cậu có thể tới, tôi thật sự rất vui".
Thời Úy cong khóe môi mỉm cười, gương mặt luôn lạnh lùng cũng mang theo vài phần dịu dàng làm người chìm đắm: "Nhìn thấy cậu, tôi cũng rất vui!".
Hai người sóng vai đi ở giữa trời đầy ráng chiều hơn mười phút, Thời Úy nhìn thời gian trên đồng hồ, mặc dù trong lòng rất không muốn, cũng chỉ có thể tạm biệt Diệp Thanh: "Tôi phải tới sân bay rồi!".
"Nhanh như vậy?", Trong lòng Diệp Thanh cũng rất không muốn, nhưng mà tách ra chỉ là tạm thời, chờ tới khai giảng hai người lại có thể gặp lại, giờ phút này dường như cậu có thêm mấy phần mong đợi đối với ngày tựu trường.
"Tôi đưa cậu tới sân bay!"
"Được!"
Sau khi Diệp Thanh tiễn Thời Úy đến sân bay, trước khi tách ra cậu ngẩng đầu nhìn về phía Thời Úy dặn dò, nói: "Chú ý an toàn, về đến nhà gọi điện thoại hoặc là gửi tin nhắn cho tôi!".
"Được!", Thời Úy cúi đầu, đôi mắt thâm thúy nghiêm túc nhìn cậu, như là muốn khắc thật sâu hình bóng cậu vào trong đầu, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ hội tụ thành một câu: "Tạm biệt!".
Diệp Thanh cười: "Ừ, tạm biệt!"
Thời Úy nhìn nụ cười của Diệp Thanh, trong mắt cũng hiện lên một ý cười, ngón tay thon dài giơ lên sờ đầu Diệp Thanh, vẫy tay xoay người rời đi.
"Tạm biệt, Thời Úy!", Diệp Thanh ở phía sau ra sức vẫy tay, Thời Úy quay đầu lại cười vẫy tay với cậu: "Khai giảng gặp lại!"
"Khai giảng gặp lại!".....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro