Một ngày không thấy, như cách tam thu
Tâm Ngữ Phong
2024-07-14 18:04:59
Về đến nhà, Diệp Thanh tự tại thoải mái hưởng thụ cuộc sống ở trong nhà mấy ngày, mà trong lúc cậu không biết, Quý Hiên ở bên kia lại phải chịu dày vò.
Màn đêm buông xuống điểm ánh đèn chiếu sáng, mọi thứ đều có vẻ có chút mơ hồ, Quý Hiên đứng ở dưới lầu nhà Diệp Thanh như một bóng ma, dáng vẻ có chút sa sút dựa vào một thân cây, giữa ngón tay thon dài toả ra sương khói lượn lờ, dưới chân tàn thuốc rơi rụng đầy đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn thật sâu cửa sổ phòng Diệp Thanh, cho đến khi ánh đèn dập tắt, bóng đêm đen nhánh dần biến mất, tia nắng ban mai đang đến, mới cử động hai chân gần như cứng đờ, cái gì cũng không làm, rời khỏi nơi này......
Một gian phòng trang hoàng tinh xảo xa hoa trong quán bar, thân thể thon dài của Quý Hiên lười nhác ngã vào trên sô pha phong cách châu Âu, từng ly rượu mạnh trong tay từ đôi môi đỏ thắm chảy xuống bụng.
"Đừng uống nữa"
Cố Kính Tích ngồi ở bên cạnh đoạt lấy ly rượu trong tay Quý Hiên, "Cậu nhìn xem cậu hiện tại bộ dáng gì? Cậu muốn uống đến dạ dày đục lỗ rồi vào bệnh viện, lại để Diệp Thanh tới đáng thương cậu sao?".
Quý Hiên đối với lời Cố Kính Tích nói coi như mắt điếc tai ngơ, ly rượu bị cướp mất liền đứng dậy cầm chai rượu trên bàn, trực tiếp rót vào miệng.
"Hiên ca ca, anh đừng như vậy", Diêu Hâm ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Quý Hiên mặt đầy đau lòng, cô ta tiến lên muốn kéo chai rượu trong tay Quý Hiên ra, lại bị hắn đẩy ra, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Đỡ sô pha khó khăn mới đứng vững được, Diêu Hâm nhìn dáng vẻ Quý Hiên đau lòng không thôi, trong lòng hận ý với Diệp Thanh lại càng ngày càng dày đặc
Diệp Thanh, sao mày có thể đối xử với người tao yêu như thế? Tao cầu mà không được, mày lại vứt đi như giày rách.
Diêu Hâm âm thầm nắm chặt nắm đấm, Diệp Thanh, tao sẽ khiến mày phải trả giá thật lớn......
Trước lan can trắng tinh trên ban công, Diệp Thanh chống tay lên lan can đắm chìm trong tia nắng ban mai tươi sáng, mùa đông ở thành phố S cũng không quá rét lạnh, cậu chỉ khoác một chiếc áo gió màu cà phê.
Diệp gia nằm trong một khu biệt thự ở thành phố S, chung quanh cây cối xanh ngát cảnh sắc làm người vui vẻ, Diệp Thanh nâng chén trà lên uống một ngụm, ngồi trên ghế ở ban công chơi điện thoại.
Cậu xem tin nhắn Hoàng Kha Duệ gửi tới, nói nhà cậu ta ở bên kia lạnh muốn chết, âm mấy chục độ dội nước cũng có thể thành băng, còn gửi cho Diệp Thanh một tấm ảnh quần đông lạnh thành khối băng.
Diệp Thanh nhìn tấm hình quần đóng băng đến cứng đờ nhịn không được bật cười, tùy tay chụp cảnh sắc xanh tươi được ánh mặt trời chiếu rọi dưới lầu gửi cho cậu ta, kéo thù hận nói: "Nhìn xem, tôi bên này thời tiết mát mẻ, không lạnh cũng không nóng, tuyệt không?".
Hoàng Kha Duệ đáp lại một biểu tình khóc lóc thảm thiết: "Thật hâm mộ ghen tị, tôi bên này đều không thể ra khỏi cửa, quá lạnh".
Diệp Thanh trả lời một emoji cười to.
Quê Lương Tinh ở phương nam, lúc này thời tiết tuy rằng cũng lạnh, nhưng cũng tính là bình thường, gửi tin nhắn cho Diệp Thanh đều là cháu trai cháu gái trong nhà làm ầm ĩ như thế nào, còn hình dung với Diệp Thanh ' phiền muốn chết ', mỗi ngày đau cũng vui vẻ.
Thời Úy cũng gửi tin nhắn cho Diệp Thanh mỗi ngày, vừa rồi còn gửi tin nhắn tới hỏi cậu: "Ăn bữa sáng chưa?".
Diệp Thanh trả lời: "Ăn rồi, cậu thì sao?"
"Tôi cũng ăn rồi"
Diệp Thanh buông di động đi vào nhà lấy một quyển sách chuyên ngành ra xem, qua vài phút lại nhận được tin nhắn của Thời Úy: "Đang làm gì vậy?".
"Đọc sách"
"Ừ, được!"
Có lẽ là sợ quấy rầy Diệp Thanh đọc sách, sau đó Thời Úy khôngn gửi tin nhắn cho Diệp Thanh nữa, đến giữa trưa mới nhắn tin nhắc nhở cậu: "Nên ăn cơm trưa".
Diệp Thanh nhìn thời gian quả thật không còn sớm, liền cười trả lời: "Ừ, hiện tại đi xuống, cậu cũng nên ăn cơm trưa đi?".
Ở thành phố B xa xôi, Thời Úy nhìn thoáng qua xấp văn kiện thật dày trên bàn, cầm di động trả lời: "Ừ, tôi chờ lát nữa đi ăn cơm".
"Được, nhớ ăn cơm sớm một chút nha"
"Ừ", Thời Úy nghiêm túc nhìn tin nhắn trả lời của Diệp Thanh trong điện thoại, khóe môi mỉm cười.
Phông nền trò chuyện của cậu ta và Diệp Thanh là một tấm ảnh chụp, lấy từ diễn đàn Tieba của trường, ảnh chụp lúc Diệp Thanh cầm bút ngồi ở trước bàn học làm bài tập, gương mặt trắng tinh như ngọc góc nghiêng tinh xảo tốt đẹp, lông mi nhỏ dài cong vút, con ngươi ôn nhuận mà chuyên tình, đỏ bừng khóe môi hơi cong lên một nụ cười mỉm, cả người phảng phất như bước ra từ tranh vẽ.
Thời Úy dùng ngón tay chạm một chút vào gương mặt Diệp Thanh trong ảnh, trong lòng thở dài một tiếng, mới qua hơn mười ngày, cậu ta đã cảm thấy dường như sống một ngày bằng một năm, tuy rằng người còn ở thành phố B, nhưng trái tim lại sớm đã bay tới thành phố S.
Trong khoảng thời gian này cậu ta khắc sâu cảm nhận được lời cổ nhân nói ' một ngày không thấy, như cách tam thu ', cũng không phải nói ngoa, bởi vì hắn hiện tại tràn đầy lĩnh hội.
Thời Úy nhìn văn kiện dày cộm trên bàn, dừng suy nghĩ tiếp tục làm việc, cậu ta cần phải mau chóng xử lý xong công việc trên tay, sau đó bay tới thành phố S, bởi vì cậu ta thật sự chờ không nổi muốn đi gặp Diệp Thanh.....
Lúc chạng vạng, ánh chiều tà hoàng hôn buông xuống sân thượng, tưới xuống một vầng sáng màu da cam, tiếng chuông điện thoại Diệp Thanh vang lên, cậu cầm điện thoại lên nhìn một chút, không ngờ là Cố Kính Tích đã lâu không liên lạc.
"Alo, Kính Tích!"
"A Thanh, đã lâu không gặp!"
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, cậu và cùng chú dì có khỏe không?"
"Chúng tôi đều khá tốt", Cố Kính Tích dừng một chút, "Nhưng mà... Có người thời gian gần đây vô cùng không tốt".
Diệp Thanh trầm mặc một chút, cậu biết người mà Cố Kính Tích nói là Quý Hiên, nhưng nếu đã quyết định dính dáng gì đến Quý Hiên nữa thì sẽ không lại đi quan tâm, trong lúc muốn chấm đứt mà lại hỗn độn, sẽ vĩnh viễn cũng không chấm dứt được.
Cố Kính Tích thấy Diệp Thanh trầm mặc không nói, thở dài nói: "Trước đây, mỗi lần mời cậu tham gia tụ họp cậu đều không đi, buổi tối ngày mai có thể nể mặt tới nhà tôi một chuyến không, tham gia tụ họp nhân dịp sinh nhật tôi?".
Diệp Thanh sửng sốt: "Mới đó đã đến sinh nhật cậu?"
"Đúng vậy", Cố Kính Tích có chút chờ mong hỏi: "Cậu tới không?"
Diệp Thanh nhíu mày chần chờ: "Quý Hiên và Diêu Hâm cũng sẽ tới sao?".
Sinh nhật Cố Kính Tích, Diệp Thanh muốn đi, nhưng nghĩ đến hai người Quý Hiên và Diêu Hâm, cậu lại có bài xích.
Bây giờ cậu không muốn gặp Quý Hiên đơn giản chỉ là không muốn hai người lại có quá nhiều liên quan, còn đối với Diêu Hâm, cậu chỉ cần vừa nhớ tới cái tên này thì trong lòng sẽ dâng lên hận ý một cách vô ích.
Kiếp trước Diêu Hâm không chỉ thiết kế cậu làm cho Quý Hiên hiểu lầm chính mình, mà còn có đoạt mệnh chi thù với cậu, cậu chính là bị cô ta giết chết.
Diêu Hâm vừa thủ đoạn vừa tàn nhẫn, không chỉ dùng dao làm mù đôi mắt cậu, còn liên tục đâm ở trên người cậu, cậu đã không thể nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu đao.
Trốn tránh lâu như vậy, trải qua hơn nửa năm an dưỡng, là thời điểm thích hợp để đi đối mặt hơn nữa còn phải phản kích.
"Được, tôi đi!"
Diệp Thanh đã chịu đựng tất cả đau xót, không thể cứ để uổng như vậy, cậu nhất định sẽ lấy lại công đạo cho bản thân......
Ánh nắng chiều lúc hoàng hôn đặc biệt mỹ lệ, giống như sự chuyển màu của những dải lụa đỏ cam nhuộm trên bầu trời, Diệp Thanh ngồi ở trên xe nhà mình, xuất phát đi tới trước biệt thự tư nhân của Cố Kính Tích.
Bữa tiệc sinh nhật Cố Kính Tích chỉ mời những người cậu ta quen biết, mỗi năm Cố Kính Tích muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở biệt thự nhà ình, Cố phụ Cố mẫu đều tùy cậu ta, sẽ không can thiệp quá nhiều.
Tạm biệt tài xế, Diệp Thanh bước vào trong sân, cửa biệt thự luôn luôn có người nghênh đón, là hai thanh niên ăn mặc như người hầu.
Sau khi báo tên, một người trong đó chuẩn bị đưa Diệp Thanh vào, Diệp Thanh cười khẽ vẫy tay về phía hai người, từ chối ý tốt muốn dẫn cậu vào của bọn họ, nơi này cậu đã tới không chỉ một lần, hiển nhiên biết đám người Cố Kính Tích ở đâu, cũng không cần dẫn đường.
Diệp Thanh xuyên qua hai chỗ rẽ đi đến phòng giải trí, quả nhiên nghe thấy tiếng âm nhạc sống động truyền đến từ bên trong, liền đẩy cửa ra đi vào.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào người Diệp Thanh, giống như rắc lên người cậu một tầng kim sắc quang huy, cả một phòng ồn ào vào giờ khắc này tạm thời dừng lại.
Diệp Thanh dưới ánh đèn thật sự quá đẹp, màu xám khói làm cho nước da cậu trông như ngọc bích, chiếc áo khoác dài màu vải lanh trông ưu nhã và mảnh mai, giống như một tia sáng tràn ngập căn phòng rực rỡ.
"A Thanh!"
Cố Kính Tích vui mừng đứng dậy, kéo người ngồi xuống bên cạnh mình.
Một ánh mắt nóng rực dị thường dừng ở trên người Diệp Thanh, đôi mắt cậu liếc nhìn sang, Quý Hiên thân hình bá đạo ngồi ngay ngắn ở một bên trên sô pha.
Gương mặt tuấn mỹ tà tứ hiện lên ánh sáng trắng lạnh lẽo, tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng khí thế vẫn không suy giảm, lúc này hai mắt hắn giống như chó sói khóa chặt con mồi, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh.
Diệp Thanh tránh khỏi tầm mắt hắn, ánh mắt rơi vào người ngồi bên cạnh hắn, trong phút chốc liền đối diện với một đôi mắt cất giấu hận ý.
Chủ nhân cặp mắt kia có vẻ không ngờ Diệp Thanh sẽ đột nhiên nhìn qua, lập tức thay đổi cảm xúc, mang theo ý cười dối trá.
Một cổ tức giận và hận thù bị kìm nén từ lâu đã trỗi dậy trong thân thể Diệp Thanh,, nắm chặt hai nắm đấm, móng tay không nhịn được đâm vào trong thịt.
Diêu Hâm! Ánh mắt cậu lạnh băng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, cô ta đang mặc một chiếc váy đỏ tôn lên vóc dáng, tướng mạo qua lớp trang điểm đậm cũng coi như diễm lệ, lúc này đôi môi đỏ như máu của cô ta hơi mỉm cười, nhìn Diệp Thanh mở miệng nói: "Diệp Thanh, đã lâu không gặp".
"Đúng vậy, đã lâu không gặp!"
Diệp Thanh nhìn cô ta giả cười dối trá, đáp lại một nụ cười ý vị thâm trường, bên dưới lớp mặt nạ nhìn như bình đạm này, không biết cất giấu bao nhiêu hận ý và thâm độc đối với cậu.
Kiếp trước Diệp Thanh không thấy rõ bộ mặt của Diêu Hâm, kiếp này tất nhiên sẽ không té ngã hai lần dưới tay cô ta.
Diện tích phòng giải trí của Cố Kính Tích chiếm gần đến hai trăm mét vuông, trong đó có bể bơi trong nhà và các loại phương tiện giải trí, bốn phía điểm xuyết bong bóng màu sắc rực rỡ và dải lụa màu, trên bàn bày các loại rượu đắt giá cùng đồ uống và thức ăn.
Một người DJ đang ở trên đài điều khiển âm nhạc sống động, cậu ta còn mời một số võng hồng* và tiểu minh tinh tới biểu diễn tiết mục, hiện trường vô cùng náo nhiệt. (*võng hồng: giống như những người nổi tiếng)
Một lát sau, hai võng hồng kết thúc biểu diễn vũ điệu nồng nhiệt, bốn phía vang lên tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô. Đến tham gia bữa tiếc đại khái có khoảng 50-60 người, trên cơ bản đều là con nhà giàu ở thành phố S.
Cho dù là con cháu gia thế cũng có phân tầng lớp, hào môn cao cấp nhất thành phố S chính là Quý gia, Cố gia và Lưu gia, đối với những người còn lại chỉ có thể xem như trung tầng và tầng dưới mà nói, có thể được mời tham dự bữa tiệc sinh nhật Cố công tử, chính là nể mặt.
Màn đêm buông xuống điểm ánh đèn chiếu sáng, mọi thứ đều có vẻ có chút mơ hồ, Quý Hiên đứng ở dưới lầu nhà Diệp Thanh như một bóng ma, dáng vẻ có chút sa sút dựa vào một thân cây, giữa ngón tay thon dài toả ra sương khói lượn lờ, dưới chân tàn thuốc rơi rụng đầy đất.
Hắn ngẩng đầu nhìn thật sâu cửa sổ phòng Diệp Thanh, cho đến khi ánh đèn dập tắt, bóng đêm đen nhánh dần biến mất, tia nắng ban mai đang đến, mới cử động hai chân gần như cứng đờ, cái gì cũng không làm, rời khỏi nơi này......
Một gian phòng trang hoàng tinh xảo xa hoa trong quán bar, thân thể thon dài của Quý Hiên lười nhác ngã vào trên sô pha phong cách châu Âu, từng ly rượu mạnh trong tay từ đôi môi đỏ thắm chảy xuống bụng.
"Đừng uống nữa"
Cố Kính Tích ngồi ở bên cạnh đoạt lấy ly rượu trong tay Quý Hiên, "Cậu nhìn xem cậu hiện tại bộ dáng gì? Cậu muốn uống đến dạ dày đục lỗ rồi vào bệnh viện, lại để Diệp Thanh tới đáng thương cậu sao?".
Quý Hiên đối với lời Cố Kính Tích nói coi như mắt điếc tai ngơ, ly rượu bị cướp mất liền đứng dậy cầm chai rượu trên bàn, trực tiếp rót vào miệng.
"Hiên ca ca, anh đừng như vậy", Diêu Hâm ở bên cạnh nhìn dáng vẻ Quý Hiên mặt đầy đau lòng, cô ta tiến lên muốn kéo chai rượu trong tay Quý Hiên ra, lại bị hắn đẩy ra, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.
Đỡ sô pha khó khăn mới đứng vững được, Diêu Hâm nhìn dáng vẻ Quý Hiên đau lòng không thôi, trong lòng hận ý với Diệp Thanh lại càng ngày càng dày đặc
Diệp Thanh, sao mày có thể đối xử với người tao yêu như thế? Tao cầu mà không được, mày lại vứt đi như giày rách.
Diêu Hâm âm thầm nắm chặt nắm đấm, Diệp Thanh, tao sẽ khiến mày phải trả giá thật lớn......
Trước lan can trắng tinh trên ban công, Diệp Thanh chống tay lên lan can đắm chìm trong tia nắng ban mai tươi sáng, mùa đông ở thành phố S cũng không quá rét lạnh, cậu chỉ khoác một chiếc áo gió màu cà phê.
Diệp gia nằm trong một khu biệt thự ở thành phố S, chung quanh cây cối xanh ngát cảnh sắc làm người vui vẻ, Diệp Thanh nâng chén trà lên uống một ngụm, ngồi trên ghế ở ban công chơi điện thoại.
Cậu xem tin nhắn Hoàng Kha Duệ gửi tới, nói nhà cậu ta ở bên kia lạnh muốn chết, âm mấy chục độ dội nước cũng có thể thành băng, còn gửi cho Diệp Thanh một tấm ảnh quần đông lạnh thành khối băng.
Diệp Thanh nhìn tấm hình quần đóng băng đến cứng đờ nhịn không được bật cười, tùy tay chụp cảnh sắc xanh tươi được ánh mặt trời chiếu rọi dưới lầu gửi cho cậu ta, kéo thù hận nói: "Nhìn xem, tôi bên này thời tiết mát mẻ, không lạnh cũng không nóng, tuyệt không?".
Hoàng Kha Duệ đáp lại một biểu tình khóc lóc thảm thiết: "Thật hâm mộ ghen tị, tôi bên này đều không thể ra khỏi cửa, quá lạnh".
Diệp Thanh trả lời một emoji cười to.
Quê Lương Tinh ở phương nam, lúc này thời tiết tuy rằng cũng lạnh, nhưng cũng tính là bình thường, gửi tin nhắn cho Diệp Thanh đều là cháu trai cháu gái trong nhà làm ầm ĩ như thế nào, còn hình dung với Diệp Thanh ' phiền muốn chết ', mỗi ngày đau cũng vui vẻ.
Thời Úy cũng gửi tin nhắn cho Diệp Thanh mỗi ngày, vừa rồi còn gửi tin nhắn tới hỏi cậu: "Ăn bữa sáng chưa?".
Diệp Thanh trả lời: "Ăn rồi, cậu thì sao?"
"Tôi cũng ăn rồi"
Diệp Thanh buông di động đi vào nhà lấy một quyển sách chuyên ngành ra xem, qua vài phút lại nhận được tin nhắn của Thời Úy: "Đang làm gì vậy?".
"Đọc sách"
"Ừ, được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có lẽ là sợ quấy rầy Diệp Thanh đọc sách, sau đó Thời Úy khôngn gửi tin nhắn cho Diệp Thanh nữa, đến giữa trưa mới nhắn tin nhắc nhở cậu: "Nên ăn cơm trưa".
Diệp Thanh nhìn thời gian quả thật không còn sớm, liền cười trả lời: "Ừ, hiện tại đi xuống, cậu cũng nên ăn cơm trưa đi?".
Ở thành phố B xa xôi, Thời Úy nhìn thoáng qua xấp văn kiện thật dày trên bàn, cầm di động trả lời: "Ừ, tôi chờ lát nữa đi ăn cơm".
"Được, nhớ ăn cơm sớm một chút nha"
"Ừ", Thời Úy nghiêm túc nhìn tin nhắn trả lời của Diệp Thanh trong điện thoại, khóe môi mỉm cười.
Phông nền trò chuyện của cậu ta và Diệp Thanh là một tấm ảnh chụp, lấy từ diễn đàn Tieba của trường, ảnh chụp lúc Diệp Thanh cầm bút ngồi ở trước bàn học làm bài tập, gương mặt trắng tinh như ngọc góc nghiêng tinh xảo tốt đẹp, lông mi nhỏ dài cong vút, con ngươi ôn nhuận mà chuyên tình, đỏ bừng khóe môi hơi cong lên một nụ cười mỉm, cả người phảng phất như bước ra từ tranh vẽ.
Thời Úy dùng ngón tay chạm một chút vào gương mặt Diệp Thanh trong ảnh, trong lòng thở dài một tiếng, mới qua hơn mười ngày, cậu ta đã cảm thấy dường như sống một ngày bằng một năm, tuy rằng người còn ở thành phố B, nhưng trái tim lại sớm đã bay tới thành phố S.
Trong khoảng thời gian này cậu ta khắc sâu cảm nhận được lời cổ nhân nói ' một ngày không thấy, như cách tam thu ', cũng không phải nói ngoa, bởi vì hắn hiện tại tràn đầy lĩnh hội.
Thời Úy nhìn văn kiện dày cộm trên bàn, dừng suy nghĩ tiếp tục làm việc, cậu ta cần phải mau chóng xử lý xong công việc trên tay, sau đó bay tới thành phố S, bởi vì cậu ta thật sự chờ không nổi muốn đi gặp Diệp Thanh.....
Lúc chạng vạng, ánh chiều tà hoàng hôn buông xuống sân thượng, tưới xuống một vầng sáng màu da cam, tiếng chuông điện thoại Diệp Thanh vang lên, cậu cầm điện thoại lên nhìn một chút, không ngờ là Cố Kính Tích đã lâu không liên lạc.
"Alo, Kính Tích!"
"A Thanh, đã lâu không gặp!"
"Đúng vậy, đã lâu không gặp, cậu và cùng chú dì có khỏe không?"
"Chúng tôi đều khá tốt", Cố Kính Tích dừng một chút, "Nhưng mà... Có người thời gian gần đây vô cùng không tốt".
Diệp Thanh trầm mặc một chút, cậu biết người mà Cố Kính Tích nói là Quý Hiên, nhưng nếu đã quyết định dính dáng gì đến Quý Hiên nữa thì sẽ không lại đi quan tâm, trong lúc muốn chấm đứt mà lại hỗn độn, sẽ vĩnh viễn cũng không chấm dứt được.
Cố Kính Tích thấy Diệp Thanh trầm mặc không nói, thở dài nói: "Trước đây, mỗi lần mời cậu tham gia tụ họp cậu đều không đi, buổi tối ngày mai có thể nể mặt tới nhà tôi một chuyến không, tham gia tụ họp nhân dịp sinh nhật tôi?".
Diệp Thanh sửng sốt: "Mới đó đã đến sinh nhật cậu?"
"Đúng vậy", Cố Kính Tích có chút chờ mong hỏi: "Cậu tới không?"
Diệp Thanh nhíu mày chần chờ: "Quý Hiên và Diêu Hâm cũng sẽ tới sao?".
Sinh nhật Cố Kính Tích, Diệp Thanh muốn đi, nhưng nghĩ đến hai người Quý Hiên và Diêu Hâm, cậu lại có bài xích.
Bây giờ cậu không muốn gặp Quý Hiên đơn giản chỉ là không muốn hai người lại có quá nhiều liên quan, còn đối với Diêu Hâm, cậu chỉ cần vừa nhớ tới cái tên này thì trong lòng sẽ dâng lên hận ý một cách vô ích.
Kiếp trước Diêu Hâm không chỉ thiết kế cậu làm cho Quý Hiên hiểu lầm chính mình, mà còn có đoạt mệnh chi thù với cậu, cậu chính là bị cô ta giết chết.
Diêu Hâm vừa thủ đoạn vừa tàn nhẫn, không chỉ dùng dao làm mù đôi mắt cậu, còn liên tục đâm ở trên người cậu, cậu đã không thể nhớ rõ rốt cuộc có bao nhiêu đao.
Trốn tránh lâu như vậy, trải qua hơn nửa năm an dưỡng, là thời điểm thích hợp để đi đối mặt hơn nữa còn phải phản kích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Được, tôi đi!"
Diệp Thanh đã chịu đựng tất cả đau xót, không thể cứ để uổng như vậy, cậu nhất định sẽ lấy lại công đạo cho bản thân......
Ánh nắng chiều lúc hoàng hôn đặc biệt mỹ lệ, giống như sự chuyển màu của những dải lụa đỏ cam nhuộm trên bầu trời, Diệp Thanh ngồi ở trên xe nhà mình, xuất phát đi tới trước biệt thự tư nhân của Cố Kính Tích.
Bữa tiệc sinh nhật Cố Kính Tích chỉ mời những người cậu ta quen biết, mỗi năm Cố Kính Tích muốn tổ chức tiệc sinh nhật ở biệt thự nhà ình, Cố phụ Cố mẫu đều tùy cậu ta, sẽ không can thiệp quá nhiều.
Tạm biệt tài xế, Diệp Thanh bước vào trong sân, cửa biệt thự luôn luôn có người nghênh đón, là hai thanh niên ăn mặc như người hầu.
Sau khi báo tên, một người trong đó chuẩn bị đưa Diệp Thanh vào, Diệp Thanh cười khẽ vẫy tay về phía hai người, từ chối ý tốt muốn dẫn cậu vào của bọn họ, nơi này cậu đã tới không chỉ một lần, hiển nhiên biết đám người Cố Kính Tích ở đâu, cũng không cần dẫn đường.
Diệp Thanh xuyên qua hai chỗ rẽ đi đến phòng giải trí, quả nhiên nghe thấy tiếng âm nhạc sống động truyền đến từ bên trong, liền đẩy cửa ra đi vào.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào người Diệp Thanh, giống như rắc lên người cậu một tầng kim sắc quang huy, cả một phòng ồn ào vào giờ khắc này tạm thời dừng lại.
Diệp Thanh dưới ánh đèn thật sự quá đẹp, màu xám khói làm cho nước da cậu trông như ngọc bích, chiếc áo khoác dài màu vải lanh trông ưu nhã và mảnh mai, giống như một tia sáng tràn ngập căn phòng rực rỡ.
"A Thanh!"
Cố Kính Tích vui mừng đứng dậy, kéo người ngồi xuống bên cạnh mình.
Một ánh mắt nóng rực dị thường dừng ở trên người Diệp Thanh, đôi mắt cậu liếc nhìn sang, Quý Hiên thân hình bá đạo ngồi ngay ngắn ở một bên trên sô pha.
Gương mặt tuấn mỹ tà tứ hiện lên ánh sáng trắng lạnh lẽo, tuy rằng có chút tiều tụy, nhưng khí thế vẫn không suy giảm, lúc này hai mắt hắn giống như chó sói khóa chặt con mồi, chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh.
Diệp Thanh tránh khỏi tầm mắt hắn, ánh mắt rơi vào người ngồi bên cạnh hắn, trong phút chốc liền đối diện với một đôi mắt cất giấu hận ý.
Chủ nhân cặp mắt kia có vẻ không ngờ Diệp Thanh sẽ đột nhiên nhìn qua, lập tức thay đổi cảm xúc, mang theo ý cười dối trá.
Một cổ tức giận và hận thù bị kìm nén từ lâu đã trỗi dậy trong thân thể Diệp Thanh,, nắm chặt hai nắm đấm, móng tay không nhịn được đâm vào trong thịt.
Diêu Hâm! Ánh mắt cậu lạnh băng nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, cô ta đang mặc một chiếc váy đỏ tôn lên vóc dáng, tướng mạo qua lớp trang điểm đậm cũng coi như diễm lệ, lúc này đôi môi đỏ như máu của cô ta hơi mỉm cười, nhìn Diệp Thanh mở miệng nói: "Diệp Thanh, đã lâu không gặp".
"Đúng vậy, đã lâu không gặp!"
Diệp Thanh nhìn cô ta giả cười dối trá, đáp lại một nụ cười ý vị thâm trường, bên dưới lớp mặt nạ nhìn như bình đạm này, không biết cất giấu bao nhiêu hận ý và thâm độc đối với cậu.
Kiếp trước Diệp Thanh không thấy rõ bộ mặt của Diêu Hâm, kiếp này tất nhiên sẽ không té ngã hai lần dưới tay cô ta.
Diện tích phòng giải trí của Cố Kính Tích chiếm gần đến hai trăm mét vuông, trong đó có bể bơi trong nhà và các loại phương tiện giải trí, bốn phía điểm xuyết bong bóng màu sắc rực rỡ và dải lụa màu, trên bàn bày các loại rượu đắt giá cùng đồ uống và thức ăn.
Một người DJ đang ở trên đài điều khiển âm nhạc sống động, cậu ta còn mời một số võng hồng* và tiểu minh tinh tới biểu diễn tiết mục, hiện trường vô cùng náo nhiệt. (*võng hồng: giống như những người nổi tiếng)
Một lát sau, hai võng hồng kết thúc biểu diễn vũ điệu nồng nhiệt, bốn phía vang lên tiếng huýt sáo và tiếng hoan hô. Đến tham gia bữa tiếc đại khái có khoảng 50-60 người, trên cơ bản đều là con nhà giàu ở thành phố S.
Cho dù là con cháu gia thế cũng có phân tầng lớp, hào môn cao cấp nhất thành phố S chính là Quý gia, Cố gia và Lưu gia, đối với những người còn lại chỉ có thể xem như trung tầng và tầng dưới mà nói, có thể được mời tham dự bữa tiệc sinh nhật Cố công tử, chính là nể mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro