Như thiên thần giáng thế, nhìn hơi động tâm làm sao đây!
Tâm Ngữ Phong
2024-07-14 18:04:59
Tác giả: Tâm Ngữ Phong
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Diệp Thanh nghe thấy Kiều Na lớn tiếng hét lên, trong lòng không nói nên lời, nếu như không phải do Kiều Na, chính mình không chỉ đang an toàn đứng ở phía trên, bản thân cô ta cũng sẽ không ngã xuống theo.
Mọi thứ trước mắt chỉ có thể xem như Kiều Na gieo gió gặt bão mà tạo thành, hại người hại mình, gieo nhân nào gặt quả đó. Cô ta đẩy Diệp Thanh, không ngờ sẽ bị động tác theo bản năng của Diệp Thanh bắt được góc áo, làm cho chính cô ta cũng rơi xuống.
Tình huống vừa rồi vô cùng nguy hiểm, cậu không rảnh đi bận tâm một người phụ nữ có tâm tư ác độc đối với mình, càng không thể lấy ơn báo oán, dưới tình huống vừa rồi còn đi bảo vệ Kiều Na.
Dùng tính mạng của mình đi bảo về một người muốn hại chết mình, loại chuyện này Diệp Thanh không có khả năng sẽ làm.
Hai người ngã xuống phía dưới với tốc độ cực nhanh, Diệp Thanh ra sức vung tay, muốn bắt lấy mọi thứ có thể bắt ở dưới thân để tự cứu lấy mình.
Dưới bề mặt vách đá cũng có không ít cây cối, lực va chạm cực lớn làm Diệp Thanh hung hăng đập đứt gãy mấy cành cây, cũng giúp Diệp Thanh giảm bớt một chút lực đánh vào.
Trong quá trình tiếp tục ngã xuống, cậu chịu đựng thân thể đau nhức dùng sức muốn bắt lấy một nhánh cây, sau vài lần bàn tay bị trầy xước, cuối cùng cậu bắt được một nhánh cây.
Diệp Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra cuối cùng cũng giữ được tính mạng.
Đang lúc cậu thả lỏng, nhánh cây cậu đang nắm trên tay đột nhiên không chịu nổi sức nặng của cậu, phát ra một tiếng giòn vang nguy hiểm.
Diệp Thanh nhất thời kinh hãi, nhanh chóng quyết định thừa dịp nhánh cây còn chưa đứt gãy hoàn toàn, dùng sức nẩy thân mình về phía trước, có thể nói nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn, may mắn bắt được một hân cây to bằng cổ tay.
Sau khi mạo hiểm bắt lấy thân cây, Diệp Thanh cũng không ngờ rằng, cậu chỉ là gắng sức nẩy một cái, không ngờ lại thành công.
Lúc này cậu không nhịn được lại lần nữa cảm khái, nếu không phải nhờ Thời Úy mỗi ngày lôi kéo cậu đi chạy bộ, dạy cậu luyện tập võ thuật, chắc chắn cậu không có thể lực và thân thủ tốt như vậy để mà tránh nguy hiểm.
"A......"
Phía dưới truyền đến tiếng Kiều Na khóc rống, nghe thấy một số tiếng giòn vang do nhánh cây không ngừng bị đụng gãy phát ra, Diệp Thanh phán đoán thân thể Kiều Na chắc chắn bị thương không nhẹ.
Diệp Thanh lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm, ngực đau nhức từng cơn, những nơi khác trên người cũng rất đau, hai tay cậu nắm lấy thân cây, tư thế treo lên khiến cho cả người cậu càng đau thêm.
Cậu cắn chặt răng, thân thể lại lần nữa vung bật lên phía trước, hai chân lắc lư vòng qua thân cây, sau khi thành công lại từ từ xê dịch, di chuyển thân mình đến giữa thân cây to hơn, có được một nơi tương đối an toàn.
Sau khi dựa vào thân cây, Diệp Thanh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thật sự an toàn, ít nhất sẽ không ngã xuống nữa.
Cậu dần dần hồi thần, theo bản năng muốn tìm điện thoại để gọi, mới phát hiện điện thoại đã sớm rơi mất lúc cậu ngã xuống dưới.
Xem ra cậu chỉ có thể đợi tới khi trời sáng, Thời Úy hoặc những người khác phát hiện không thấy cậu sau đó đi tìm, cậu mới có khả năng được cứu, cũng may cậu để lại vải vụn suốt dọc đường, bọn họ chắc sẽ có thể tìm được cậu thông qua vải vụn.
Cậu để lại sợi vải vụn vốn chỉ là muốn đánh dấu sợ lạc đường, không ngờ hành động vô tình này lại mang đến hy vọng sinh tồn cho chính mình.
Người bình thường cũng không thể nào nghĩ đến còn có hai người ở dưới cái vách đá sâu không thấy đáy này. Nếu thời gian bị trì hoãn, cho dù Diệp Thanh không té xuống thì thể lực cũng chống đỡ hết nổi mà chết ở nơi này.
"A...... Cứu mạng......"
"A......"
Kiều Na lại không có ý thức cầu sinh và thân thủ tốt như Diệp Thanh, cô ta ngã thẳng xuống dưới đâm gãy không ít thân cây, thiếu chút nữa đau đến hộc máu.
Sau một trận răng rắc giòn vang, cô ta bị đập mạnh vào một thân cây to bằng thắt lưng, đau đến mức cô ta lại kêu thảm thiết lần nữa.
Trong quá trình rơi xuống lần nữa, cô ta rốt cuộc bị một nhánh cây khá to móc vào quần áo, treo cô ta ở giữa không trung.
Đầu óc vang lên tiếng ong ong choáng váng nửa ngày, cô ta mới tỉnh táo lại. Cô ta mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn xuống dưới một cái, chỉ thấy hai chân của mình treo trên không, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng tối tăm không lường nổi, hai mắt lập tức tối sầm, hét lên một tiếng, bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Nghe thấy động tĩnh Kiều Na truyền đến, Diệp Thanh cũng không rảnh bận tâm, an tĩnh dựa vào thân cây bảo tồn thể lực, lúc này đã gần sáng, luồng gió trên vách núi vừa lớn vừa rét lạnh, Diệp Thanh ôm cánh tay cuộn mình lại.
Lúc này Diệp Thanh nhớ tới Thời Úy, nếu Thời Úy trở về phát hiện không thấy cậu, chắc chắn sẽ tìm được cậu đầu tiên.
Giờ khắc này đột nhiên cậu vô cùng nhớ Thời Úy, không biết từ lúc nào cậu sớm đã ỷ lại và để tâm sâu đậm vào Thời úy, những điều đó ngay cả chính bản thân cậu cũng chưa phát hiện......
Sắc trời bắt đầu dần dần trở nên sáng lên, một thân hình cao lớn bước ra xuyên qua sương mù dày đặc.
Thời Úy cõng Lâm Uyển trên lưng, một đường chạy về hướng nơi cắm trại.
Sau gần hai tiếng đồng hồ tìm kiếm, cuối cùng cậu ta tìm được Lâm Uyển ở một chỗ dưới triền núi.
Ngay lúc Lâm Uyển nghe thấy giọng Thời Úy quả thực không dám tin, cô nàng không ngờ Thời Úy có thể tìm được mình ở đây vào giờ này, khiến cho cô ấy có chút cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Buổi tối cô ấy ra ngoài đi vệ sinh, sợ bị nam sinh nhìn thấy cho nên đi vào sâu bên trong, không ngờ đi vệ sinh xong mới phát hiện bản thân lạc đường, trong lúc hoảng loạn không biết đi tới nơi nào, còn té xuống dưới sườn núi.
Điện thoại của cô ấy cũng rơi mất, bốn phía rừng rậm trải rộng duỗi tay không thấy năm ngón, chân cũng ngã bị thương căn bản không cách nào đi nổi, sợ tới mức nhỏ giọng khóc thút thít ở dưới triền núi.
Thời Úy dựa vào thân thủ bất phàm, cõng Lâm Uyển đi lên cũng chạy về nơi cắm trại. Sau khi giao Lâm Uyển cho Lý Ngọc Đình đang vui mừng khôn xiết, Thời Úy vội vàng chạy đến lều trại của Diệp Thanh.
Vén rèm lên, Thời Úy lại không thấy Diệp Thanh đâu, trong lòng nhất thời hoảng hốt lấy điện thoại ra gọi đi, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng nói "Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được", trong lòng Thời Úy đột nhiên cuồng loạn, có một loại dự cảm không hay.
"Diệp Thanh... Diệp Thanh......", Thời Úy lao ra khỏi lều trại, không màng các bạn học vẫn đang ngủ, gọi lớn về bốn phía.
"Chuyện gì vậy?"
"Ồn muốn chết!"
Mọi người bị đánh thức đều có chút bất mãn, lúc này mới 5 giờ sáng, sớm như vậy mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Thời Úy nhíu mày chạy nhanh đến lều trại đầu tiên, lạnh mặt đánh thức bọn họ hỏi: "Cậu nhìn thấy Diệp Thanh không?".
Hai người bị đánh thức nhìn sắc mặt lạnh thấu xương của Thời Uý, nhất thời giận mà không dám nói gì, lắc đầu nói: "Không nhìn thấy".
Thời Úy lạnh mặt tiếp tục đi tìm từng gian từng gian lều trại, gặp người liền hỏi có nhìn thấy Diệp Thanh không, giáo viên phụ đạo - thầy Chu cũng bị thức tỉnh, vội vàng gọi Thời Úy lại truy vấn: "Có chuyện gì vậy?".
"Không thấy Diệp Thanh đâu!"
"Tại sao lại như vậy? Vậy nhanh chóng gọi mọi người lên điểm danh số người một chút."
Thầy Chu nghe thấy vậy cũng hết sức nôn nóng, đánh thức tất cả mọi người dậy sau đó điểm danh một lượt, mới phát hiện trong đoàn không chỉ không thấy Diệp Thanh, mà Kiều Na cũng không thấy, hơn nữa trong đoàn còn có thêm một người bị thương.
Thầy Chu hỏi tình huống mới biết được, thì ra ngày hôm qua Lâm Uyển thiếu chút nữa bị lạc mất, may mà Thời Úy đi hỗ trợ tìm trở về, nhưng lúc Thời Úy trở lại thì Diệp Thanh đã không thấy, bây giờ điểm danh xong ngay cả Kiều Na cũng không thấy.
"Mau! Mọi người chia từng nhóm đi tìm người!"
Thầy Chu dặn dò nói: "Nhất định phải chú ý an toàn, những nơi nguy hiểm không cần đi, có tình huống gì kịp thời thông báo cho thầy".
"Vâng!", Mọi người vừa nghe thấy hai người mất tích, trong đó có một người là Diệp Thanh, uỷ viên học tập mà mọi người luôn rất thích, nhất thời đều không oán trách, một lòng muốn nhanh chóng tìm được đối phương.
Thời Úy không chậm trễ thêm nữa, vội vàng nói với thầy Chu: "Em đi tìm cậu ấy trước".
Thầy Chu thấy Thời Úy vội vàng chạy đi, chỉ kịp dặn dò một tiếng: "Chú ý an toàn!".
Lương Tinh và Hoàng Kha Duệ cũng bị Thời Úy cùng thức tỉnh, thấy dáng vẻ Thời Uý lo lắng như thế, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, hai người còn chưa kịp hỏi Thời Úy tình hình thế nào, cậu ta đã chạy mất.
Bọn họ cũng vội vội vàng vàng lên chào thầy Chu sau đó cùng đi tìm Diệp Thanh.
Tuy rằng trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng Thời Úy hiểu tính cách của Diệp Thanh, theo như bộ dáng luôn luôn thông minh ổn trọng của cậu, nếu Diệp Thanh là đi tìm cậu ta thì nhất định sẽ để lại dấu vết ở trong rừng cây.
Thời Úy tìm xung quanh một vòng, rốt cuộc vui mừng phát hiện Diệp Thanh buộc sợi vải vụn ở trên cây. Nhìn kỹ một chút mới phát hiện vải vụn ở trên cây đúng là xé từ trên áo khoác của Diệp Thanh, cậu ta vội vàng đi tìm theo phương hướng này.
Cậu ta lần theo vải vụn bên đường, cho đến nơi thông với một vách đá vải vụn mới biến mất không còn nhìn thấy, trong lòng Thời Úy lập tức căng thẳng, nỗi khủng hoảng chưa từng thấy hiện lên trong đầu.
Cậu ta ghé vào bên cạnh vách đá nhìn một chút, bên cạnh vách đá rõ ràng có vết trầy, là dấu vết hình thành do người bị ngã xuống làm ra, phía dưới vách đá còn treo một mảnh vải quần áo rất nhỏ, Thời Úy với lên tới nhìn thử, vậy mà lại là quần áo trên người Diệp Thanh.
Khủng hoảng cùng sợ hãi mãnh liệt khiến ngực cậu ta đột nhiên vô cùng đau đớn, trong khoảnh khắc đó Thời Úy thiếu chút nữa đã đánh mất lý trí, hận không thể nhảy xuống đi tìm nơi Diệp Thanh ngã xuống.
Trong nháy mắt sau khi thu hồi lý trí, Thời Úy lớn tiếng gọi xuống dưới vực sâu: "Diệp Thanh......Diệp Thanh......".
Không biết gọi bao lâu, ngay tại lúc Thời Úy tâm trầm như nước bi thống đan xen, dưới vách đá truyền đến một tiếng đáp lại yếu ớt: "Tôi......ở đây".
Trong thời khắc đó Thời Úy chỉ cảm thấy dường như lại sống lại lần nữa, vui mừng không thôi, ôn nhu kêu hướng dưới vách đá: "Đừng sợ! Kiên trì một chút, tôi lập tức tới cứu cậu lên!".
"Được......"
Diệp Thanh nghe thấy giọng Thời Úy, nhắm mắt khẽ cười, tuy rằng giờ phút này cả người cậu đau đớn, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng cậu lại vô cùng an tâm, bởi vì cậu có một loại tin tưởng khó có thể giải thích, chỉ cần Thời Úy tìm được cậu, cậu sẽ không còn nguy hiểm, bởi vì Thời Úy sẽ bảo vệ cậu.
Trên vách núi, Thời Úy nhanh chóng nghĩ cách cứu người, dưới vách đá dốc đứng hiểm trở, chỉ có điều động máy bay trực thăng cứu viện từ không trung mới có thể mang người lên một cách an toàn.
Bây giờ chờ đội phòng cháy tới thì tốc độ quá chậm, cậu ta một khắc cũng không muốn chờ thêm, móc điện thoại ra gọi điện thoại qua cho phụ thân nhà mình.
May mà có lẽ bởi vì bên cạnh vách đá không có gì ngăn trở, điện thoại rất thuận lợi được Thời ba nghe máy, đối phương tỉnh lại từ trong lúc mơ ngủ, rất nghi hoặc hỏi: "Úy Úy, sao lại gọi điện thoại cho ba sớm vậy, ba và mẹ con còn đang ngủ đây?".
"Xin lỗi, ba, con hiện tại có chuyện vô cùng khẩn cấp cần ba hỗ trợ, bây giờ ba giúp con sắp xếp phi công lập tức lái chiếc máy bay nhà chúng ta tới đây, hơn nữa nhất định phải mang dụng cụ cứu viện, chuẩn bị tốt cứu viện từ trên cao, địa chỉ con sẽ lập tức chia sẻ định vị cho ba, phải nhanh!"
"Có chuyện gì vậy?", Bên kia điện thoại quả nhiên Thời ba nhất thời giật mình ngồi dậy, "Không phải con đi núi Thanh Nguyên dạo chơi sao? Chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm? Con không sao chứ?".
"Con không có việc gì!", Thời Úy nôn nóng nói: "Diệp Thanh xảy ra chuyện, cậu ấy hiện tại ở phía dưới vực sâu, con cần ba giúp con lập tức sắp xếp máy bay trực thăng tới đây".
Thời ba vừa nghe con trai nhà mình không có việc gì, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe thấy con trai nôn nóng trước nay chưa từng có, cũng biết tâm trạng lúc này của con trai rất lo lắng, con trai nhà mình để tâm Diệp Thanh không kém hơn chút nào so với chính ông đối với Thời mẹ, thậm chí còn mãnh liệt thuần túy hơn cả ông.
Thời ba lập tức an ủi cậu ta, nói: "Úy Uý, con đừng gấp, ba lập tức sắp xếp, cho người chạy tới đó bằng tốc độ nhanh nhất!".
"Cảm ơn ba!"......
Hơn nửa giờ sau, khoảng không trên đỉnh đầu Diệp Thanh vang lên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng. Một chiếc máy bay trực thăng ngừng ở giữa không trung, người trên máy bay trực thăng tìm được vị trí của Diệp Thanh thông qua kính viễn vọng, điều chỉnh vị trí xong, một lát sau cửa khoang mở ra, Thời Úy theo dây thừng thả người leo xuống từ trên không trung.
Diệp Thanh có chút choáng váng nhìn Thời Úy ở giữa không trung từng chút từng chút mà tới gần mình, gương mặt tuấn mỹ giống như thiên thần giáng thế.
Cho đến khi được Thời Úy cẩn thận ôm vào trong lòng ngực ấm áp, cài dây an toàn xong, nội tâm bị chấn động của Diệp Thanh mới hoàn hồn lại.
"Đừng sợ!", Thời Úy xoa đầu Diệp Thanh, lại lần nữa ôm người vào trong lòng ngực, làm cậu ta có một loại cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng bởi mất đi mà tìm lại được.
Hai người chậm rãi bay lên trên không trung, rõ ràng là giữa trời cao vạn trượng, Diệp Thanh lại không cảm thấy sợ hãi, người trước mắt làm cậu có cảm giác an toàn không cách nào hình dung.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía sườn mặt của Thời Úy, trái tim giờ khắc này đang đập rất nhanh, gần như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, một loại động tâm vô hình lấp đầy trái tim, cực nóng đến mức lòng cậu cũng trở nên nóng bỏng.
Sau khi Thời Úy rốt cuộc mang Diệp Thanh lên máy bay an toàn, cậu ta không nhịn được ôm chặt Diệp Thanh vào trong lòng.
Diệp Thanh chịu đựng đau đớn toàn thân cùng khó chịu, gắng gượng mỉm cười với cậu ta: "Tôi không sao!".
Thời Úy buông Diệp Thanh ra, ánh mắt sâu thẳm nghiêm túc nhìn cậu ẩn chứa cảm xúc phức tạp nồng đậm, có vui sướng, đau lòng, còn có tình yêu vô tận.
Dường như cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, cậu ta đột nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mà cậu ta ngày đêm thương nhớ trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thanh.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hai đứa con ruột lập tức liền phải yêu đương, các bạn đọc các bảo bảo mau tới ủng hộ một chút đi, hoan nghênh để lại bình luận nha!
Editor có lời muốn nói: Hun dồi, sắp yêu đương dồi, dạo này tập trung bộ BH nên bỏ bê bộ này quá, huhu
Editor: Thiên Chân Vô Tà
Diệp Thanh nghe thấy Kiều Na lớn tiếng hét lên, trong lòng không nói nên lời, nếu như không phải do Kiều Na, chính mình không chỉ đang an toàn đứng ở phía trên, bản thân cô ta cũng sẽ không ngã xuống theo.
Mọi thứ trước mắt chỉ có thể xem như Kiều Na gieo gió gặt bão mà tạo thành, hại người hại mình, gieo nhân nào gặt quả đó. Cô ta đẩy Diệp Thanh, không ngờ sẽ bị động tác theo bản năng của Diệp Thanh bắt được góc áo, làm cho chính cô ta cũng rơi xuống.
Tình huống vừa rồi vô cùng nguy hiểm, cậu không rảnh đi bận tâm một người phụ nữ có tâm tư ác độc đối với mình, càng không thể lấy ơn báo oán, dưới tình huống vừa rồi còn đi bảo vệ Kiều Na.
Dùng tính mạng của mình đi bảo về một người muốn hại chết mình, loại chuyện này Diệp Thanh không có khả năng sẽ làm.
Hai người ngã xuống phía dưới với tốc độ cực nhanh, Diệp Thanh ra sức vung tay, muốn bắt lấy mọi thứ có thể bắt ở dưới thân để tự cứu lấy mình.
Dưới bề mặt vách đá cũng có không ít cây cối, lực va chạm cực lớn làm Diệp Thanh hung hăng đập đứt gãy mấy cành cây, cũng giúp Diệp Thanh giảm bớt một chút lực đánh vào.
Trong quá trình tiếp tục ngã xuống, cậu chịu đựng thân thể đau nhức dùng sức muốn bắt lấy một nhánh cây, sau vài lần bàn tay bị trầy xước, cuối cùng cậu bắt được một nhánh cây.
Diệp Thanh lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra cuối cùng cũng giữ được tính mạng.
Đang lúc cậu thả lỏng, nhánh cây cậu đang nắm trên tay đột nhiên không chịu nổi sức nặng của cậu, phát ra một tiếng giòn vang nguy hiểm.
Diệp Thanh nhất thời kinh hãi, nhanh chóng quyết định thừa dịp nhánh cây còn chưa đứt gãy hoàn toàn, dùng sức nẩy thân mình về phía trước, có thể nói nguy hiểm lại càng nguy hiểm hơn, may mắn bắt được một hân cây to bằng cổ tay.
Sau khi mạo hiểm bắt lấy thân cây, Diệp Thanh cũng không ngờ rằng, cậu chỉ là gắng sức nẩy một cái, không ngờ lại thành công.
Lúc này cậu không nhịn được lại lần nữa cảm khái, nếu không phải nhờ Thời Úy mỗi ngày lôi kéo cậu đi chạy bộ, dạy cậu luyện tập võ thuật, chắc chắn cậu không có thể lực và thân thủ tốt như vậy để mà tránh nguy hiểm.
"A......"
Phía dưới truyền đến tiếng Kiều Na khóc rống, nghe thấy một số tiếng giòn vang do nhánh cây không ngừng bị đụng gãy phát ra, Diệp Thanh phán đoán thân thể Kiều Na chắc chắn bị thương không nhẹ.
Diệp Thanh lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm, ngực đau nhức từng cơn, những nơi khác trên người cũng rất đau, hai tay cậu nắm lấy thân cây, tư thế treo lên khiến cho cả người cậu càng đau thêm.
Cậu cắn chặt răng, thân thể lại lần nữa vung bật lên phía trước, hai chân lắc lư vòng qua thân cây, sau khi thành công lại từ từ xê dịch, di chuyển thân mình đến giữa thân cây to hơn, có được một nơi tương đối an toàn.
Sau khi dựa vào thân cây, Diệp Thanh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thật sự an toàn, ít nhất sẽ không ngã xuống nữa.
Cậu dần dần hồi thần, theo bản năng muốn tìm điện thoại để gọi, mới phát hiện điện thoại đã sớm rơi mất lúc cậu ngã xuống dưới.
Xem ra cậu chỉ có thể đợi tới khi trời sáng, Thời Úy hoặc những người khác phát hiện không thấy cậu sau đó đi tìm, cậu mới có khả năng được cứu, cũng may cậu để lại vải vụn suốt dọc đường, bọn họ chắc sẽ có thể tìm được cậu thông qua vải vụn.
Cậu để lại sợi vải vụn vốn chỉ là muốn đánh dấu sợ lạc đường, không ngờ hành động vô tình này lại mang đến hy vọng sinh tồn cho chính mình.
Người bình thường cũng không thể nào nghĩ đến còn có hai người ở dưới cái vách đá sâu không thấy đáy này. Nếu thời gian bị trì hoãn, cho dù Diệp Thanh không té xuống thì thể lực cũng chống đỡ hết nổi mà chết ở nơi này.
"A...... Cứu mạng......"
"A......"
Kiều Na lại không có ý thức cầu sinh và thân thủ tốt như Diệp Thanh, cô ta ngã thẳng xuống dưới đâm gãy không ít thân cây, thiếu chút nữa đau đến hộc máu.
Sau một trận răng rắc giòn vang, cô ta bị đập mạnh vào một thân cây to bằng thắt lưng, đau đến mức cô ta lại kêu thảm thiết lần nữa.
Trong quá trình rơi xuống lần nữa, cô ta rốt cuộc bị một nhánh cây khá to móc vào quần áo, treo cô ta ở giữa không trung.
Đầu óc vang lên tiếng ong ong choáng váng nửa ngày, cô ta mới tỉnh táo lại. Cô ta mới vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi nhìn xuống dưới một cái, chỉ thấy hai chân của mình treo trên không, dưới chân chính là vực sâu vạn trượng tối tăm không lường nổi, hai mắt lập tức tối sầm, hét lên một tiếng, bị dọa sợ đến hôn mê bất tỉnh.
Nghe thấy động tĩnh Kiều Na truyền đến, Diệp Thanh cũng không rảnh bận tâm, an tĩnh dựa vào thân cây bảo tồn thể lực, lúc này đã gần sáng, luồng gió trên vách núi vừa lớn vừa rét lạnh, Diệp Thanh ôm cánh tay cuộn mình lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Diệp Thanh nhớ tới Thời Úy, nếu Thời Úy trở về phát hiện không thấy cậu, chắc chắn sẽ tìm được cậu đầu tiên.
Giờ khắc này đột nhiên cậu vô cùng nhớ Thời Úy, không biết từ lúc nào cậu sớm đã ỷ lại và để tâm sâu đậm vào Thời úy, những điều đó ngay cả chính bản thân cậu cũng chưa phát hiện......
Sắc trời bắt đầu dần dần trở nên sáng lên, một thân hình cao lớn bước ra xuyên qua sương mù dày đặc.
Thời Úy cõng Lâm Uyển trên lưng, một đường chạy về hướng nơi cắm trại.
Sau gần hai tiếng đồng hồ tìm kiếm, cuối cùng cậu ta tìm được Lâm Uyển ở một chỗ dưới triền núi.
Ngay lúc Lâm Uyển nghe thấy giọng Thời Úy quả thực không dám tin, cô nàng không ngờ Thời Úy có thể tìm được mình ở đây vào giờ này, khiến cho cô ấy có chút cảm động đến lệ nóng doanh tròng.
Buổi tối cô ấy ra ngoài đi vệ sinh, sợ bị nam sinh nhìn thấy cho nên đi vào sâu bên trong, không ngờ đi vệ sinh xong mới phát hiện bản thân lạc đường, trong lúc hoảng loạn không biết đi tới nơi nào, còn té xuống dưới sườn núi.
Điện thoại của cô ấy cũng rơi mất, bốn phía rừng rậm trải rộng duỗi tay không thấy năm ngón, chân cũng ngã bị thương căn bản không cách nào đi nổi, sợ tới mức nhỏ giọng khóc thút thít ở dưới triền núi.
Thời Úy dựa vào thân thủ bất phàm, cõng Lâm Uyển đi lên cũng chạy về nơi cắm trại. Sau khi giao Lâm Uyển cho Lý Ngọc Đình đang vui mừng khôn xiết, Thời Úy vội vàng chạy đến lều trại của Diệp Thanh.
Vén rèm lên, Thời Úy lại không thấy Diệp Thanh đâu, trong lòng nhất thời hoảng hốt lấy điện thoại ra gọi đi, nghe trong điện thoại truyền đến tiếng nói "Số máy quý khách vừa gọi không liên lạc được", trong lòng Thời Úy đột nhiên cuồng loạn, có một loại dự cảm không hay.
"Diệp Thanh... Diệp Thanh......", Thời Úy lao ra khỏi lều trại, không màng các bạn học vẫn đang ngủ, gọi lớn về bốn phía.
"Chuyện gì vậy?"
"Ồn muốn chết!"
Mọi người bị đánh thức đều có chút bất mãn, lúc này mới 5 giờ sáng, sớm như vậy mọi người đều đang nghỉ ngơi.
Thời Úy nhíu mày chạy nhanh đến lều trại đầu tiên, lạnh mặt đánh thức bọn họ hỏi: "Cậu nhìn thấy Diệp Thanh không?".
Hai người bị đánh thức nhìn sắc mặt lạnh thấu xương của Thời Uý, nhất thời giận mà không dám nói gì, lắc đầu nói: "Không nhìn thấy".
Thời Úy lạnh mặt tiếp tục đi tìm từng gian từng gian lều trại, gặp người liền hỏi có nhìn thấy Diệp Thanh không, giáo viên phụ đạo - thầy Chu cũng bị thức tỉnh, vội vàng gọi Thời Úy lại truy vấn: "Có chuyện gì vậy?".
"Không thấy Diệp Thanh đâu!"
"Tại sao lại như vậy? Vậy nhanh chóng gọi mọi người lên điểm danh số người một chút."
Thầy Chu nghe thấy vậy cũng hết sức nôn nóng, đánh thức tất cả mọi người dậy sau đó điểm danh một lượt, mới phát hiện trong đoàn không chỉ không thấy Diệp Thanh, mà Kiều Na cũng không thấy, hơn nữa trong đoàn còn có thêm một người bị thương.
Thầy Chu hỏi tình huống mới biết được, thì ra ngày hôm qua Lâm Uyển thiếu chút nữa bị lạc mất, may mà Thời Úy đi hỗ trợ tìm trở về, nhưng lúc Thời Úy trở lại thì Diệp Thanh đã không thấy, bây giờ điểm danh xong ngay cả Kiều Na cũng không thấy.
"Mau! Mọi người chia từng nhóm đi tìm người!"
Thầy Chu dặn dò nói: "Nhất định phải chú ý an toàn, những nơi nguy hiểm không cần đi, có tình huống gì kịp thời thông báo cho thầy".
"Vâng!", Mọi người vừa nghe thấy hai người mất tích, trong đó có một người là Diệp Thanh, uỷ viên học tập mà mọi người luôn rất thích, nhất thời đều không oán trách, một lòng muốn nhanh chóng tìm được đối phương.
Thời Úy không chậm trễ thêm nữa, vội vàng nói với thầy Chu: "Em đi tìm cậu ấy trước".
Thầy Chu thấy Thời Úy vội vàng chạy đi, chỉ kịp dặn dò một tiếng: "Chú ý an toàn!".
Lương Tinh và Hoàng Kha Duệ cũng bị Thời Úy cùng thức tỉnh, thấy dáng vẻ Thời Uý lo lắng như thế, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, hai người còn chưa kịp hỏi Thời Úy tình hình thế nào, cậu ta đã chạy mất.
Bọn họ cũng vội vội vàng vàng lên chào thầy Chu sau đó cùng đi tìm Diệp Thanh.
Tuy rằng trong lòng vô cùng nôn nóng, nhưng Thời Úy hiểu tính cách của Diệp Thanh, theo như bộ dáng luôn luôn thông minh ổn trọng của cậu, nếu Diệp Thanh là đi tìm cậu ta thì nhất định sẽ để lại dấu vết ở trong rừng cây.
Thời Úy tìm xung quanh một vòng, rốt cuộc vui mừng phát hiện Diệp Thanh buộc sợi vải vụn ở trên cây. Nhìn kỹ một chút mới phát hiện vải vụn ở trên cây đúng là xé từ trên áo khoác của Diệp Thanh, cậu ta vội vàng đi tìm theo phương hướng này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta lần theo vải vụn bên đường, cho đến nơi thông với một vách đá vải vụn mới biến mất không còn nhìn thấy, trong lòng Thời Úy lập tức căng thẳng, nỗi khủng hoảng chưa từng thấy hiện lên trong đầu.
Cậu ta ghé vào bên cạnh vách đá nhìn một chút, bên cạnh vách đá rõ ràng có vết trầy, là dấu vết hình thành do người bị ngã xuống làm ra, phía dưới vách đá còn treo một mảnh vải quần áo rất nhỏ, Thời Úy với lên tới nhìn thử, vậy mà lại là quần áo trên người Diệp Thanh.
Khủng hoảng cùng sợ hãi mãnh liệt khiến ngực cậu ta đột nhiên vô cùng đau đớn, trong khoảnh khắc đó Thời Úy thiếu chút nữa đã đánh mất lý trí, hận không thể nhảy xuống đi tìm nơi Diệp Thanh ngã xuống.
Trong nháy mắt sau khi thu hồi lý trí, Thời Úy lớn tiếng gọi xuống dưới vực sâu: "Diệp Thanh......Diệp Thanh......".
Không biết gọi bao lâu, ngay tại lúc Thời Úy tâm trầm như nước bi thống đan xen, dưới vách đá truyền đến một tiếng đáp lại yếu ớt: "Tôi......ở đây".
Trong thời khắc đó Thời Úy chỉ cảm thấy dường như lại sống lại lần nữa, vui mừng không thôi, ôn nhu kêu hướng dưới vách đá: "Đừng sợ! Kiên trì một chút, tôi lập tức tới cứu cậu lên!".
"Được......"
Diệp Thanh nghe thấy giọng Thời Úy, nhắm mắt khẽ cười, tuy rằng giờ phút này cả người cậu đau đớn, đầu cũng có chút choáng váng, nhưng cậu lại vô cùng an tâm, bởi vì cậu có một loại tin tưởng khó có thể giải thích, chỉ cần Thời Úy tìm được cậu, cậu sẽ không còn nguy hiểm, bởi vì Thời Úy sẽ bảo vệ cậu.
Trên vách núi, Thời Úy nhanh chóng nghĩ cách cứu người, dưới vách đá dốc đứng hiểm trở, chỉ có điều động máy bay trực thăng cứu viện từ không trung mới có thể mang người lên một cách an toàn.
Bây giờ chờ đội phòng cháy tới thì tốc độ quá chậm, cậu ta một khắc cũng không muốn chờ thêm, móc điện thoại ra gọi điện thoại qua cho phụ thân nhà mình.
May mà có lẽ bởi vì bên cạnh vách đá không có gì ngăn trở, điện thoại rất thuận lợi được Thời ba nghe máy, đối phương tỉnh lại từ trong lúc mơ ngủ, rất nghi hoặc hỏi: "Úy Úy, sao lại gọi điện thoại cho ba sớm vậy, ba và mẹ con còn đang ngủ đây?".
"Xin lỗi, ba, con hiện tại có chuyện vô cùng khẩn cấp cần ba hỗ trợ, bây giờ ba giúp con sắp xếp phi công lập tức lái chiếc máy bay nhà chúng ta tới đây, hơn nữa nhất định phải mang dụng cụ cứu viện, chuẩn bị tốt cứu viện từ trên cao, địa chỉ con sẽ lập tức chia sẻ định vị cho ba, phải nhanh!"
"Có chuyện gì vậy?", Bên kia điện thoại quả nhiên Thời ba nhất thời giật mình ngồi dậy, "Không phải con đi núi Thanh Nguyên dạo chơi sao? Chẳng lẽ gặp phải nguy hiểm? Con không sao chứ?".
"Con không có việc gì!", Thời Úy nôn nóng nói: "Diệp Thanh xảy ra chuyện, cậu ấy hiện tại ở phía dưới vực sâu, con cần ba giúp con lập tức sắp xếp máy bay trực thăng tới đây".
Thời ba vừa nghe con trai nhà mình không có việc gì, nháy mắt thở phào nhẹ nhõm một hơi, nghe thấy con trai nôn nóng trước nay chưa từng có, cũng biết tâm trạng lúc này của con trai rất lo lắng, con trai nhà mình để tâm Diệp Thanh không kém hơn chút nào so với chính ông đối với Thời mẹ, thậm chí còn mãnh liệt thuần túy hơn cả ông.
Thời ba lập tức an ủi cậu ta, nói: "Úy Uý, con đừng gấp, ba lập tức sắp xếp, cho người chạy tới đó bằng tốc độ nhanh nhất!".
"Cảm ơn ba!"......
Hơn nửa giờ sau, khoảng không trên đỉnh đầu Diệp Thanh vang lên tiếng ầm ầm của máy bay trực thăng. Một chiếc máy bay trực thăng ngừng ở giữa không trung, người trên máy bay trực thăng tìm được vị trí của Diệp Thanh thông qua kính viễn vọng, điều chỉnh vị trí xong, một lát sau cửa khoang mở ra, Thời Úy theo dây thừng thả người leo xuống từ trên không trung.
Diệp Thanh có chút choáng váng nhìn Thời Úy ở giữa không trung từng chút từng chút mà tới gần mình, gương mặt tuấn mỹ giống như thiên thần giáng thế.
Cho đến khi được Thời Úy cẩn thận ôm vào trong lòng ngực ấm áp, cài dây an toàn xong, nội tâm bị chấn động của Diệp Thanh mới hoàn hồn lại.
"Đừng sợ!", Thời Úy xoa đầu Diệp Thanh, lại lần nữa ôm người vào trong lòng ngực, làm cậu ta có một loại cảm giác thỏa mãn cùng vui sướng bởi mất đi mà tìm lại được.
Hai người chậm rãi bay lên trên không trung, rõ ràng là giữa trời cao vạn trượng, Diệp Thanh lại không cảm thấy sợ hãi, người trước mắt làm cậu có cảm giác an toàn không cách nào hình dung.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía sườn mặt của Thời Úy, trái tim giờ khắc này đang đập rất nhanh, gần như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, một loại động tâm vô hình lấp đầy trái tim, cực nóng đến mức lòng cậu cũng trở nên nóng bỏng.
Sau khi Thời Úy rốt cuộc mang Diệp Thanh lên máy bay an toàn, cậu ta không nhịn được ôm chặt Diệp Thanh vào trong lòng.
Diệp Thanh chịu đựng đau đớn toàn thân cùng khó chịu, gắng gượng mỉm cười với cậu ta: "Tôi không sao!".
Thời Úy buông Diệp Thanh ra, ánh mắt sâu thẳm nghiêm túc nhìn cậu ẩn chứa cảm xúc phức tạp nồng đậm, có vui sướng, đau lòng, còn có tình yêu vô tận.
Dường như cuối cùng cũng không chịu đựng được nữa, cậu ta đột nhiên cúi đầu, hôn lên đôi môi đỏ mà cậu ta ngày đêm thương nhớ trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thanh.
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói: Hai đứa con ruột lập tức liền phải yêu đương, các bạn đọc các bảo bảo mau tới ủng hộ một chút đi, hoan nghênh để lại bình luận nha!
Editor có lời muốn nói: Hun dồi, sắp yêu đương dồi, dạo này tập trung bộ BH nên bỏ bê bộ này quá, huhu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro